Trần Tiểu Bích nói: “Nhung Nhung, nếu như người kia là anh Liệt của cháu, vậy tại sao cậu ấy không để ý tới cháu chứ?"
Những lời này, lập tứ làm tiểu Nhung Nhung nghẹn họng.
Đúng vậy, trong trí nhớ của cô bé, anh Liệt tuyệt đối sẽ không không để ý tới mình.
Anh Liệt thích nhất là ôm mình, thích để mình ngồi trên cổ anh ấy, dẫn mình cùng nhìn những phong cảnh ở nơi cao hơn, xa hơn.
Anh Liệt từng nói sẽ giúp mình đánh hết tất cả những kẻ xấu xa, anh ấy tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mình bị kẻ xấu xa ôm đi mà lại không quản mình đâu.
"Cô út, anh ấy là anh Liệt của Nhung Nhung!" Tiểu Nhung Nhung đau lòng bẹp môi, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khoé mắt cô bé, một giọt tiếp một giọt thay nhau rơi xuống đất.
"Nhung Nhung, nghe cô út một lần được không? Cậu bé đó thật sự không phải là..." Thấy tiểu Nhung Nhung bày ra dáng vẻ đáng thương, Trần Tiểu Bích vừa đau lòng vừa không biết làm sao, câu nói kế tiếp cô ấy cũng không nỡ lòng nói ra.
Bọn họ đều biết tiểu Nhung Nhung luyến tiếc anh Liệt của cô bé đến mức nào, đột nhiên thấy một cậu bé có dáng dấp giống anh Liệt đến vậy, nhưng đó vừa vặn không phải là anh Liệt của cô bé, tiểu Nhung Nhung chắn chắn sẽ không tiếp thu nổi.
"Cô út, Nhung Nhung phải đi tìm anh Liệt!" Tiểu Nhung Nhung vẫn kiên trì, cô bé tin rằng rằng cậu bé đó chính là anh Liệt của cô bé.
"Nhung Nhung... Cô út dẫn cháu đi rửa mặt trước, rồi chúng ta sẽ cùng đi tìm anh Liệt được không?" Trần Tiểu Bích định kéo dài thời gian, trước dụ dỗ cô nhóc này, hoặc là để cô bé ngủ một giấc, tỉnh dậy thì sẽ quên mất chuyện đi tìm anh Liệt.
Nhưng mà Trần Tiểu Bích đã quá khinh thường tiểu Nhung Nhung rồi, nhất là chuyện cô bé muốn tìm anh Liệt, cơ hồ đã trở thành một loại chấp niệm.
Không tìm được anh Liệt, tiểu Nhung Nhung tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng cuối cùng thì cô bé còn nhỏ tuổi quá, cô bé mới bốn tuổi, ngoại trừ dùng tiếng khóc để kháng nghị, cô bé không nghĩ ra cách tốt hơn để đi tìm anh Liệt.
Tiểu Nhung Nhung vẫn luôn khóc, khóc đến mức làm cho Trần Tiểu Bích không biết nên làm thế nào. Đang lúc định gọi cho mẹ của tiểu Nhung Nhung, tiểu Nhung Nhung khóc mệt rồi ngủ trong ngực Trần Tiểu Bích.
Cô nhóc cuối cùng cũng ngừng khóc tỉ tê, Trần Tiểu Bích vừa thở phào nhẹ nhõm vừa đau lòng cho cô bé.
Cô suy nghĩ một chút, đi tìm Chiến Niệm Bắc nghĩ cách, xem xem có thể để cho khách quý nước A đến gặp tiểu Nhung Nhung một lần không.
Để cho cậu bé có vẻ ngoài trông giống Liệt chính miệng nói cho tiểu Nhung Nhung, cậu ta không phải là anh Liệt của cô bé, tiểu Nhung Nhung sẽ không ôm hy vọng nữa.
"Cô út, là Tiểu Trạch không tốt, không bảo vệ tốt em gái." Trần Tiểu Bích đặt tiểu Nhung Nhung lên giường, vừa ra cửa thì gặp phải Tiểu Trạch ủ rũ cúi đầu.
Trần Tiểu Bích xoa đầu cậu bé: “Chuyện này không trách cháu, cháu đã làm rất tốt. Cô út có chút việc phải làm, cháu ở đây cùng em gái được không?"
"Dạ được!" Tiểu Trạch nghiêm túc gật đầu môt cái, nghĩ thầm lần này nhất định phải trông coi em gái thật tốt, tuyệt đối không thể để em gái bị thương tổn nữa.
Tuy vậy, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, cho dù nghị lực kiên cường thế nào đi nữa cũng không thắng nổi mỏi mệt, ngồi được một lát, cậu bé đã ngủ trên sofa rồi.
Cậu bé ngủ chưa được bao lâu, một tiếng răng rắc vang lên, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, một đứa bé lớn dè dặt đi vào phòng.
Cậu ấy nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ánh mắt quét một vòng quanh phòng, rất nhanh đã dừng lại ở tiểu Nhung Nhung đang ngủ trên giường lớn.
Cậu ấy nhẹ nhàng bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mép giường của tiểu Nhung Nhung, nhìn hai mắt sưng lên vì khóc của tiểu Nhung Nhung, trong lòng cậu ấy đau đớn một hồi.
Cậu ấy bóp lỗ mũi của tiểu Nhung Nhung, nhẹ giọng gọi cô bé: “Nhung Nhung!"
Nghe được giọng nói của anh Liệt, tiểu Nhung Nhung bỗng nhiên mở mắt, lúc thấy rõ người trước mắt là ai, cô bé lập tức xoay mình bật dậy: “Anh Liệt!"
"Nhung Nhung!" Liệt ôm tiểu Nhung Nhung nho nhỏ ôm vào trong ngực, động tác dịu dàng như đang thương yêu một bảo vật vô giá.
Cậu ấy vốn định giả vờ không quen biết tiểu Nhung Nhung, muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với cô bé, nhưng khi thấy cô bé khóc đến nao lòng như thế, cậu ấy thật sự không thể mặc kệ không để ý tới cô bé.
"Anh Liệt!" Tiểu Nhung Nhung dùng giọng nói chứa đầy tiếng khóc kêu anh Liệt, cái đầu nhỏ nhắn cọ qua cọ lại trước ngực cậu ấy, lau tất cả nước mắt nước mũi của cô bé lên quần áo của anh Liệt.
"Anh Liệt ở đây, Nhung Nhung đang biểu diễn tiết mục khóc thành con mèo hoa cho anh Liệt xem sao?" Cậu ấy cười, vẻ mặt dịu dàng.
"Anh Liệt không cần Nhung Nhung... Anh Liệt không thích Nhung Nhung... Nhung Nhung rất sợ..." Mỗi một câu nói, Tiểu Nhung Nhung đều rụt người lại, mình phải nói ra tất cả những chuyện đau lòng cho anh Liệt nghe.
Anh Liệt tại sao có thể không cần Nhung Nhung, tại sao có thể không để ý tới Nhung Nhung...Nghĩ tới những chuyện này, nước mắt vừa ngưng lại của tiểu Nhung Nhung lại rơi xuống.
"Anh Liệt thích Nhung Nhung nhất, làm sao lại không cần Nhung Nhung được?" Liệt nâng lấy gương mặt nhỏ của tiểu Nhung Nhung, dùng ngón tay thô to nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: “Chẳng qua là anh Liệt trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện cần anh Liệt đi làm, anh Liệt không thể ở bên cạnh Nhung Nhung như trước nữa. Nhung Nhung, em có hiểu không?"
Nghe được chuyện anh Liệt không thể ở cạnh cô bé như trước nữa, tiểu Nhung Nhung lần nữa chui vào trong lòng ngực anh Liệt, cánh tay nhỏ bé đưa ra ôm anh Liệt thật chặt: “Nhung Nhung không muốn anh Liệt rời đi, anh Liệt phải ở cùng Nhung Nhung."
Liệt cũng rất không nỡ bỏ lại tiểu Nhung Nhung, nhưng mà cậu ấy phải làm vậy, trên vai cậu ấy gánh vác rất nhiều trách nhiệm mà cậu ấy không thể vứt được.
Thậm chí cậu ấy còn từng nghĩ đến chuyện đưa tiểu Nhung Nhung cùng đi, nhưng mà cậu ấy không thể dẫn tiểu Nhung Nhung đi được, thế nên cậu ấy không thể lớn lên cùng tiểu Nhung Nhung.
Liệt ôm lấy đầu nhỏ của tiểu Nhung Nhung, đối mặt với đôi mắt to long lanh của cô bé, không nhịn được cúi đầu hôn lên mặt cô bé: “Nhung Nhung, anh Liệt có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định phải rời đi."
"Nhung Nhung không muốn anh Liệt rời đi!" Tiểu Nhung Nhung mếu máo, nói đến cực kì đáng thương, hai cái tay nhỏ bé cũng lôi vạt áo của Liệt thật chặt, tựa như cô bé vừa để tay xuống thì anh Liệt sẽ chạy mất.
"Nhung Nhung..." Liệt đau lòng vỗ lưng cô bé.
Cậu ấy làm gì muốn rời khỏi cô bé, chỉ là so với chuyện này, cậu có trách nhiệm quan trọng hơn.
Thân phận như cậu ấy, từ lúc ra đời đã định sẵn có rất nhiều lần thân bất do kỷ, có rất nhiều chuyện đều không phải cậu ấy nói là được.
Mười mấy năm trước, cậu ấy chưa hề làm chủ một việc nào.
Ở lại bên cạnh tiểu Nhung Nhung và bảo vệ tiểu Nhung Nhung, cùng cô bé trải qua một đoạn cuộc sống, chính là việc tuỳ hứng làm liều nhất trong đời cậu ấy.
"Nhung Nhung chỉ cần anh Liệt ở bên cạnh."
"Nhung Nhung còn nhớ quà sinh nhật mà anh Liệt tặng em không?"
Liệt không nhắc tới cái này thì còn ổn, vừa nhắc tới tiểu Nhung Nhung lại đau lòng, anh Liệt nói với cô bé, khi cô bé cần anh Liệt thì chỉ cần cầm dây chuyền và nói anh Liệt mau xuất hiện, anh Liệt sẽ xuất hiện.
Những ngày không có anh Liệt ở bên, tiểu Nhung Nhung đã vô số lần hướng về phía dây chuyền mà kêu, nhưng mà anh Liệt không hề xuất hiện.
Cô bé còn tưởng rằng dây chuyền hết điện, không phát được tín hiệu, anh Liệt không nhận được tín hiệu mà cô bé gửi tới, thế nên anh Liệt mới không xuất hiện.
iểu Nhung Nhung!” Nhung Nhung nói rất khẳng định, sao nó có thể không nhận ra anh Liệt cơ chứ.