Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 608: Dựa vào cái gì Để ở cạnh trần việt



Giang Nhung kéo tiểu Nhung Nhung đứng dậy. Nào ngờ trước mắt bỗng tối sầm lại, đầu váng mắt hoa một hồi, chân cô vừa bước ra đã trượt té, trọng tâm không ổn định mà nhào về phía trước

“A…”Theo bản năng, Giang Nhung sợ tới mức hét lên một tiếng.

“Mẹ ơi!” Tiểu Nhung Nhung cũng không quan tâm mình có thể kéo nổi mẹ hay không, chỉ xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ mẹ, kéo chặt góc áo mẹ lại.

Cũng may tiểu Nhung Nhung kịp kéo Giang Nhung lại, cho Giang Nhung một điểm tựa, cô mới có thể ổn định vững vàng thân thể mình.

Cơ thể đã ổn định lại, nhưng hồn phách Giang Nhung lại bị dọa mất.

Cô sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hơn nửa ngày trái tim vẫn còn “thình thịch” nhảy vọt ra ngoài, chưa trở về trong lồng ngực.

Vừa nãy nếu cô té trên đất… Giang Nhung không dám nghĩ đến hậu quả, lòng còn sợ hãi mà vuốt bụng, cũng may là không sao!

“Cục cưng, không có chuyện gì, đừng sợ đừng sợ!” Giang Nhung vuốt bụng, an ủi cục cưng chắc là cũng bị kinh sợ như cô.

“Mẹ, Nhung Nhung không sợ!” Tiểu Nhung Nhung nghĩ rằng mẹ đang nói chuyện với mình, bởi vì ở đây chỉ có một cục cưng là cô bé thôi.

“Ừ, cả hai cục cưng của mẹ đều không cần sợ hãi.” Giang Nhung xoa đầu tiểu Nhung Nhung, hôn lên trán cô bé, kéo tiểu Nhung Nhung đi vào phòng.

Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tuyết đọng đang dần tan trên sàn nhà, có nước từ khối băng và tuyết tan ra, rất dễ bị trượt chân.

Xem ra sau này cô càng phải cẩn thận hơn rồi. Bất kể là tiểu Nhung Nhung hay là đứa nhỏ trong bụng, tất cả đều quan trọng đối với cô. Cô không chỉ không thể để cho tiểu Nhung Nhung có chuyện, mà đứa bé trong bụng cũng không được phép xảy ra chuyện gì.

Trần Việt vừa lao ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Giang Nhung vẫn yên ổn mà đứng đó, trái tim đang treo lơ lửng mới bình ổn lại.

Sự lo lắng trong đôi mắt cũng bị anh giấu đi, vẻ mặt anh lại trở nên trong trẻo lạnh lùng. Chỉ có hai bàn tay rũ xuống bên người bị nắm chặt thành đấm tiết lộ cảm xúc chân thật của anh.



Ba giờ chiều, cùng lúc với ngày hôm qua, Lương Thu Ngân đến nhà Giang Nhung để đón tiểu Nhung Nhung, mượn cớ nói là đi xem phim hoạt hình.

Giang Nhung biết, Lương Thu Ngân nói đi xem phim hoạt hình chỉ là cái cớ, thực chất là đi gặp Trần Việt.

Chỉ là, nếu hôm nay để tiểu Nhung Nhung đi gặp Trần Việt, Trần Việt còn có thể trả tiểu Nhung Nhung lại cho cô không?

Giang Nhung không chắc, nhưng cũng không vạch trần bọn họ, cũng không ngăn cản tiểu Nhung Nhung, chỉ là có chút không nỡ bỏ.

“Nhung cục cưng…”Giang Nhung đội mũ cho tiểu Nhung Nhung, ôm lấy mặt tiểu Nhung Nhung, để bé nhìn cô: “Mặc kệ là lúc nào Nhung Nhung trở về, cũng không được quên, mẹ vẫn luôn ở đây chờ con.”

Mặc kệ là đợi bao lâu, vài ngày, vài tháng vài năm, hay cả đời, cô vẫn ở đây chờ con gái cô.

Cô tin, một ngày nào đó tiểu Nhung Nhung sẽ nhớ đến cô, sẽ trở lại gặp cô… Có thể ngày đó sẽ là rất nhiều năm sau, có điều không sao cả, chỉ cần tiểu Nhung Nhung trở vê là được rồi.

Trong lòng Giang Nhung nghĩ vậy, nhưng tiểu Nhung Nhung tuổi nhỏ lại không hiểu, cô bé đang háo hức được gặp ba.

Cô bé giãy ra khỏi ngực Giang Nhung, chủ động đưa bàn tay nhỏ bé cho Lương Thu Ngân, phất tay với Giang Nhung: “Mẹ, Nhung Nhung đi chơi với dì Thu Ngân, sẽ về nhanh thôi.”

“Nhung Nhung lớn, mình mang bé đi trước, cậu đang bận, tối tớ sẽ trả bé về.” Nhìn Giang nhung không nỡ bỏ, Lương Thu Ngân bị tiểu Nhung Nhung kéo đi vẫn không quên quay đầu lại nói với Giang Nhung vài câu.

“Ừ, được!” Giang Nhung cũng không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu.

Cô không nên suy nghĩ quá bi quan, mọi chuyện nên nghĩ về hướng tốt đẹp. Có lẽ Trần Việt chỉ muốn gặp mặt tiểu Nhung Nhung, chứ không muốn bắt tiểu Nhung Nhung lại.

Nếu Trần Việt thật sự muốn bắt tiểu Nhung Nhung ở lại, lúc ấy hẳn là đã không chủ động nhường quyền nuôi con cho cô. Nếu anh đã nhường quyền nuôi con cho cô, Giang Nhung đoán Trần Việt sẽ không bắt tiểu Nhung Nhung lại.

Dù sao anh cũng đường đường là người điều hành Tập đoàn Thịnh Thiên, lời nói ra cũng sẽ rất uy tín, sẽ không dễ dàng thay lời.

Nghĩ vậy, trong lòng Giang Nhung cũng thấy dễ chịu hơn.

Bây giờ nghĩ ngợi cũng không có ích gì, tốt hơn vẫn nên làm việc thật chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, có tiền thì cô mới nuôi hai đứa nhỏ tốt hơn.

Rõ ràng đã nói là không suy nghĩ lung tung, nhưng bút vẽ trong tay Giang Nhung trên bản thiết kế lại vẽ thành hình hai má tròn tròn của tiểu Nhung Nhung.

Chờ đến lúc Giang Nhung phục hồi tinh thần lại, bản phác thảo thiết kế đã hoàn thành một nửa đã bị cô vẽ thành một mớ hỗn độn, biến thành một tờ giấy rác vô dụng.

“Chết tiệt! Rốt cuộc là mình đang làm gì?” Giang Nhung tức giận đến mức ném cây bút mà cô vẫn luôn rất yêu thích đi.

Đã nói là bây giờ chỉ cần chăm chú làm thiết kế, kiếm tiền cho tốt, nuôi gia đình cho tốt, những chuyện khác không cần suy nghĩ.

Cô vỗ mặt mình, hít sâu một hơi, đi đến chiếc gương dài trong phòng, nhìn một Giang Nhung giống cô như đúc ở trong gương: “Giang Nhung, không phải mày muốn làm một người phụ nữ có thể thật xứng đôi với Trần Việt sao? Vậy mày nhìn tình trạng của mày bây giờ đi, có chỗ nào xứng với anh ấy?”

Giang Nhung bây giờ, thoạt nhìn vừa gầy vừa không có huyết sắc, thật giống với lời người ta nói, nhìn như một búp bê giấy, chỉ cần người ta dùng tay đâm cô vài cái là có thể rách ngay.

Mà nhìn lại Trần Việt, cho dù là lúc nào, dáng vẻ của anh vẫn sạch sẽ tươm tất, giơ tay nhấc chân vừa cao quý vừa tao nhã, vĩnh viễn là nhân vật lớn đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp làm người ta phải ngước nhìn.

Dáng vẻ Giang Nhung như vậy, cô làm sao có tư cách ở cạnh Trần Việt? Cô dựa vào cái gì để anh phải mãi mãi nhớ cô?

Giang Nhung mím môi, hung hăng cắn mình một cái: “Giang Nhung, mày bây giờ ngoại trừ cố gắng khiến mình trở nên ưu tú hơn, mày không còn con đường khác để đi nữa.”

Sau khi so sánh như vậy, Giang Nhung ngoan ngoãn nhặt bút vẽ lên, ngồi lại vào bàn bắt đầu thiết kế bản thảo. Lúc này cô vẽ đến mức chăm chú, hoàn toàn bước vào trạng thái làm việc.



“Baa à, Nhung Nhung đến rồi!” Tiểu Nhung Nhung đẩy cửa ra, chạy thật nhanh về phía Trần Việt, nhào vào ngực ba mình, sung sướng mà lăn một vòng.

“Thì ra là Nhung Nhung đến, ba còn tưởng là thiên sứ nhỏ từ đâu bay đến chứ.” Trần Việt kéo tiểu Nhung Nhung, khẽ nhéo khuôn mặt hồng hào của bé.

“Ba ơi, Nhung Nhung không có nói với mẹ!” Đến gặp ba, Nhung Nhung đương nhiên sẽ tranh công, để ba biết cô bé đã làm theo lời ba nói.

“Ừ, Nhung Nhung làm rất giỏi!” Trần Việt ôm tiểu Nhung Nhung bước lên lầu: “Để khen ngợi Nhung Nhung đã làm tốt, hôm nay ba sẽ thưởng cho Nhung Nhung.”

“Có thưởng ạ?” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, vô cùng chờ mong mà nhìn ba, nhìn xem ba sẽ thưởng cho mình cái gì.

“Thưởng Nhung Nhung hôm nay có thể ở với ba thêm nửa tiếng.” Nói là thưởng tiểu Nhung Nhung, còn không bằng nói là Trần Việt tự thưởng cho mình.

Rõ ràng là muốn ở cùng hai mẹ con họ, nhưng Trần Việt lại không thể cùng ôm hai mẹ con họ vào lòng, cho nên đành phải chăm sóc cho con gái của họ nhiều hơn.

Một tuần kế tiếp, cuộc sống của bọn họ đều trôi qua như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.