Hôm nay vốn là một ngày bình thường như ba trăm sáu mươi ngày trong một năm, không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng bởi sự phát triển của mạng Internet, tin tức truyền nhanh, có 520 là đồng âm của câu “Anh yêu em”, bởi vậy ngày này được nhiều cư dân mạng biến thành ngày “Valentine” mới.
Các lễ hội mới nổi, các cặp vợ chồng trẻ cũng có rất nhiều lễ hội này, nhưng đối với một người lạnh lùng như Trần Việt, đừng nói là ngày lễ tình nhân, ngay cả ngày Valentine vào ngày mười bốn tháng hai nổi tiếng ở phương Tây, anh cũng không nhớ.
Giang Nhung cũng không phải cô học sinh thích ngày lễ, theo cái nhìn của cô, chỉ cần có thể ở chung với Trần Việt, mỗi ngày đều là ngày hội.
Sáng sớm, Giang Nhung tỉnh lại trong hương hoa hồng tươi mát, khi mở mắt nhìn thấy cả một căn phòng đây hoa hồng, cô không thể tin được đây là sự thật.
“Em tỉnh rồi!” Cô không thấy Trần Việt, nhưng nghe thấy tiếng anh, anh không ngồi đọc báo ở bên cửa sổ mà đang đi từ ngoài phòng vào.
“Anh làm gì vậy?” Hôm nay là ngày gì? Anh ấy trang trí căn phòng đầy hoa hồng khi nào vậy? Muốn biến cô thành Yêu hoa tiên tử ư?
“Thích không?” Trần Việt tới gần, ôm lấy cô, hôn trán cô.
“Dạ.” Giang Nhung gật đầu.
“Dạ là có ý gì?” Trần Việt cười hỏi.
“Dạ là ý thích đó ạ.” Giang Nhung đỏ bừng mặt đáp.
Không biết vì sao, đối diện với ánh mắt nóng rực của Trần Việt, tim Giang Nhung đập như sấm.
“Thích anh? Hay là thích hoa?” Hoa này rõ ràng là do anh chuẩn bị, sau đó dường như anh lại ghen tị với hoa.
“Thích hoa.” Giang Nhung cố ý nói.
Quả nhiên, cô thấy sắc mặt Trần Việt hơi trầm xuống, dường như anh không vừa lòng với đáp án này.
Cô còn nói: ”Bởi vì hoa là do anh chuẩn bị mà.”
Mỗi người phụ nữ đều thích những bông hoa tươi xinh đẹp, nhưng hơn cả hoa, cô càng thích người tặng hoa hơn, bởi vì cô thích người tặng hoa, nên cô càng thích chúng hơn.
Giang Nhung bổ sung đáp án, Trần Việt nghe vừa ý.
Anh cười nói: “Mau rời giường rửa mặt chải đầu đi, lát nữa có chuyện lớn phải làm.”
“Chuyện gì?” Mới tỉnh giấc, cô sắp quên chuyện tối qua, lúc này Trần Việt nhắc đến, càng làm tăng lòng hiếu kỳ của cô.
“Ngoan, nhanh lên!”
“Thôi, em còn muốn nằm thêm lát nữa.” Anh bày cả phòng đầy hoa tươi, cô như Yêu hoa tiên tử được hoa vây quanh, tiếc nuối đứng dậy.
“Phải ngoan, ngày mai em muốn nằm lì trên giường thế nào cũng được.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giang Nhung hỏi lại. Từ trước đến giờ chính anh là người không nỡ thúc giục cô rời giường, mặc cô ngủ đến trưa, anh vẫn chờ cô.
“Ngoan, đừng hỏi.”
“Vậy được thôi.” Giang Nhung không hỏi câu nào, ngoan ngoãn đi phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Lúc đi ra, Trần Việt đã chuẩn bị xong quần áo cho cô, hình như tính tự tay anh giúp cô thay quần áo.
Tuy rằng nói họ là hai vợ chồng, số lần hai người trần trụi nhìn nhau cũng không ít, nhưng nghĩ đến việc anh thay quần áo cho cô, Giang Nhung cẫn đỏ bừng mặt.
Cô lấy quần áo trong tay Trần Việt, trốn nhanh vào phòng thay đồ.
Khi đã thay quần áo chỉn chu, Trần Việt đã bảo người làm mang bữa sáng đưa đến phòng, anh nói: “Hôm nay đi nhiều hội, hơi mệt, ăn nhiều chút đi.”
“Cục cưng Nhung với Tiểu Trạch đâu rồi? Em gọi hai đứa cùng ăn bữa sáng.” Giang Nhung nhìn hai căn phòng khác, trong phòng yên tĩnh, không biết hai đứa nhóc có còn lại giường hơn cô không.
“Tiêu Kình Hà dẫn hai đứa tụi nó ra ngoài chơi rồi.” Trần Việt đặt bàn, thi thoảng thử độ ấm của cháo, cảm thấy nhiệt độ vừa phải mới múc cho Giang Nhung một bát.
“Cháo này trông có vẻ ăn khá ngon đó.” Giang Nhung cầm thìa ăn một miếng to, gật đầu tán thưởng: “Đúng là ăn ngon lắm.”
“Ăn ngon là được.” Trần Việt cầm khăn tay, lau miệng cho cô, nội tâm thầm nghĩ, đích thân anh theo dõi người nấu cháo, không hợp khẩu vị vủa cô sao được.
“Anh cũng ăn đi.” Giang Nhung nhanh chong uống hết một chén cháo, thấy Trần Việt không làm gì cả.
“Anh ăn rồi.” Thật ra anh cũng không ăn, mà do nội tâm kích động quá mức, kích động đến mỗi ăn gì cũng không vào.
Từ trước đến nay “bình tĩnh” là danh từ của anh, năm đó lần đầu tiếp nhận Thịnh Thiên, khi được mời dự cuộc họp đại hội cổ đông, anh không hề dao động cảm xúc.
Hôn lễ đã chờ đợi từ lâu, cho anh rất nhiều trải nghiệm cuộc sống chưa từng có.
“Em cũng no rồi.” Giang Nhung nói.
Sau khi cô bị thương tỉnh lại, đều ăn bữa ăn nhỏ, nên một bát cơm ăn chẳng được bao nhiêu, dù sao Trần Việt cũng sẽ không để cô bị đói, chỉ cần cô đói bụng, lúc nào cũng có thể đưa món cô muốn ăn.
“Ừ, đi theo.” Trần Việt đứng dậy, trịnh trọng vươn tay về phía Giang Nhung.
“Dạ.” Lúc này, Giang Nhung không hỏi anh muốn đi đâu, mà nắm lấy bàn tay rộng lớn của anh, anh đưa cô tới nơi đâu, cô đi theo đó.
Họ bỏ rượu lên một chiếc xe ngắm cảnh riêng, qua khoảng nửa giờ, đến trước một căn nhà màu đỏ trông rất ấm áp.
“Đẹp quá.” Giang Nhung cảm thán từ đáy lòng.
Căn nhà gỗ kiến trúc hai tầng, trong nhà trồng đủ loại hoa cỏ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót, trông đẹp như khoảng sân trong tranh.
“Ngài Trần, Cô Trần, hoan nghênh đã tới.” Một người phụ nữ ăn mặc rất tinh xảo cười, đi lên đón tiếp.
“Xin chào! Hôm nay phiền các cô rồi.” Trần Việt gật đầu, nói năng lễ phép khách sáo.