Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 740: Không cho phép đối với người khác như vậy



“Anh Liệt....” Gọi hai tiếng anh Liệt mà cô hằng mong nhớ, Trần Nhạc Nhung giống như đứa bé cọ cọ vào lòng anh.

Bao nhiêu oán hận, bao nhiêu tức giận, bao nhiêu sự không chắc chắn, khi cô vừa nhìn thấy anhh, lao vào vòng tay anh, mọi thứ dường như đều biến mất rồi.

Giây phút này cô chỉ muốn ôm lấy anh, chỉ muốn ở trong lòng anh, không muốn nghĩ đến việc liên quan đến vị hôn thê của anh nữa.

Anh là anh Liệt của cô, là của duy nhất một mình cô, và cô cũng chỉ muốn là Nhung Nhung duy nhất của một mình anh, làm Nhung Nhung cả đời này của anh.

“Anh Liệt, khi anh không ở bên cạnh Nhung Nhung, anh có biết Nhung Nhung nhó anh biết nhường nào không?” Cô từ trong ngực anh hơi ngước lên, nhìn anh.

“Anh biết.” Anh nói, không nhịn được xoa xoa đầu cô.

“Anh biết, vậy tại sao không đến thăm em?” Trần Nhạc Nhung chớp chớp mắt, ánh mắt vừa ngây thơ vừa trong sáng.

“Bởi vì anh Liệt đang bận...” Anh ngẩng đầu, có chút không dám đối diện với ánh mắt cô, nhìn đôi mắt trong veo này, sẽ càng cảm thây bản thân khó cách nào có thể tha thứ cho chính mình.

“Anh Liệt bận như thế nào?” Cô lại ngả vào lòng anh, gương mặt nhỏ dán vào lồng ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh đập” “Anh Liệt bận chuyện khác, đều sẽ không cần Tiểu nhung Nhung nữa sao?”

Âm thanh mềm mại của cô lại mang theo chút nũng nịu khiến Quyền Nam Dương nghe xong đều cảm thấy trái tim mình như nhũn ra: “Anh Liệt yêu thương Nhung Nhung còn không kịp, sao có thể không cần Tiểu Nhung Nhung cơ chứ.”

“Em biết anh Liệt không nỡ rời xa Tiểu Nhung Nhung mà.” Trần Nhạc Nhung ở trong lòng anh không ngừng động đậy, hưng phấn giống như một đứa trẻ con vậy.

Quyền Nam Dương xoa đầu cô, dịu dàng cười: “Nha đầu ngốc.”

“Nhung Nhung mới không ngốc.” Trần Nhạc Nhung kéo tay anh, mặt áp vào lồng ngực nơi gần trái tim anh, giống như sủng vật mong được chủ nhân yêu thương.

“Ừ, Nhung Nhung của anh không ngốc, là cô bé thông minh nhất trên đời này.” Rõ ràng cô đã trưởng thành rồi, nhưng anh nói chuyện với cô vẫn giống như hồi nhỏ, vẫn là giọng điệu sủng nịnh như vậy.

Có lẽ trong lòng anh, Trần Nhạc Nhung vĩnh viễn là một đứa trẻ không bao giờ lớn, cho dù cô lớn rồi, anh vẫn coi cô như đứa nhỏ để yêu thương chiều chuộng.

“Anh Liệt....Thực ra anh bận, anh không có thời gian cho em, em đều có thể hiểu, chỉ cần anh nói thật với em, đừng giấu diếm em bất kì điều gì.

Quyền Nam Dương: “....”

Trần Nhạc Nhung lại ngẩng đầu nhìn anh, mềm mại nói: “Anh Liệt, lẽ nào anh không có gì muốn nói với em sao?”

Anh Liệt, anh nói đi, nói đi, anh nói hết với Tiểu Nhung Nhung đi, chỉ cần anh nói em sẽ đợi anh, vĩnh viễn đợi anh....Nhung Nhung nguyện ý đợi anh.

Rất muốn nói với anh Liệt như vậy, nhưng cô lại không nói được, cô không muốn ép anh nói ra chuyện mà anh không muốn nói.

“Buổi tối sao không ăn cơm?” Nam Quyền Dương đột nhiên chuyển chủ đề, giọng điệu trầm thấp như đang nghiêm khắc giáo huấn trẻ nhỏ, nhưng mà nhiều hơn giáo huấn lại là đau lòng.

Anh chuyển chủ đề, như vậy là anh vẫn chưa định quang minh chính đại nhận cô, Trần Nhạc Nhung cảm thấy tim lạnh đi vài phần, nhưng vẫn cười nói: “Bởi vì nhớ anh Liệt a, muốn được gặp anh, nhưng không gặp được nên không muốn ăn, nuốt không trôi cơm.”

“Đồ ngốc, sau này không cho phép tự hành hạ bản thân nữa.” Anh dắt cô vào bếp: “Anh ăn cơm với em, em ăn nhiều một chút.”

“Anh Liệt, anh chắc không biết Nhung Nhung thích anh đến nhường nào đâu.” Cô kéo tay anh, cười nói: “Em thật sự rất thích rất thích anh, thích tới mức dù biết không nên ở bên cạnh anh nhưng vẫn muốn được ở bên anh.”

“Nhung Nhung, em đang nói linh tinh gì thế?” Quyền Nam Dương sắc mặt hơi biến, không tự chủ nắm chặt lấy tay cô, lo sợ vừa buông tay cô ra, cô sẽ bay đi mất.

“Anh Liệt, em không nói linh tinh.” Trần Nhạc Nhung cười: “Hôm nay ba em gọi điện thoại cho em, bảo em về Newyork, nếu em còn không nghe lời, ba sẽ đích thân đến bắt em về. Em biết rõ ông nói được làm được, nhưng em vẫn chống đối ông, đi cùng tài xế đến bên cạnh anh.

Ba cô không hề gọi điện thoại cho cô, là cô tự ý mua vé máy bay muốn rời khỏi đây, vì vậy cô tìm một cái có khiến anh Liệt tin.

“Nhung Nhung...” Quyền Nam Dương xoa xoa má cô: “Anh Liệt sẽ không để em đi, cho dù ba em đích thân đến tìm người, anh cũng sẽ không để em đi.”

“Anh Liệt...”

“Nhung Nhung...” anh cúi đầu hôn lên tóc cô, lại ôm cô vào lòng: “Nhung Nhung, ở lại bên cạnh anh, được không?”

Sau khi hỏi xong câu này, Quyền Nam Dương căng thẳng đợi câu trả lời của cô, anh cần một đáp án của cô.

Anh thật sự đã cô độc rất rất lâu rồi, thật sự hi vọng nha đầu này có thể ở bên cạnh anh, làm cho tâm hồn anh được nhẹ nhõm thanh thản.

“Anh Liệt, Nhung Nhung đương nhiên nguyện ý ở lại bên cạnh anh.” Cho dù anh không nói với cô về thân phận thật của mình, không nói với cô việc anh có vị hôn thê, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, cô vẫn nguyện ý tin anh, đợi anh, không oán không hận.

“Ừ, Nhung Nhung thật ngoan.” Cô vừa trả lời anh, Quyền Nam Dương liền hôn lên đôi môi cô.

Lúc đầu anh chỉ định nhẹ nhàng hôn cô một chút, nhưng sau đó lại không khống chế được mình, hương thơm trên người cô khiến anh không tự chủ hôn cô nồng nhiệt.

“Anh Liệt...” Khi anh buông cô ra, cô vẫn chưa ổn định lại được hơi thở của mình, liền áp vào vòng tay anh: “Nhung Nhung muốn anh đáp ứng Nhung Nhung một chuyện.”

“Chuyện gì?” Nha đầu này hấp dẫn đến mức anh muốn ăn cô luôn rồi.

Nhưng cô không hề biết mình hấp dẫn đến vậy, vẫn còn mềm nhũn ở trong ngực anh.

Cô nhất định không biết được, anh phải mất bao nhiêu sức lực mới khống chế được viêc anh muốn làm với cô.

“Anh Liệt, anh nhất định phải đồng ý với Nhung Nhung, chỉ được hôn như vậy với một mình Nhung Nhung, không được như vậy với người phụ nữ khác.... Cho dù là người phụ nữ trên danh nghĩa kia có thế làm những chuyện này.” Cô cắn cắn răng, nghiêm túc nói.

Cô chính là muốn độc chiếm anh, là gái vừa ích kỉ vừa keo kiệt, cô không muốn anh Liệt của cô ngoài cô ra còn có người phụ nữ khác, lại càng không muốn anh Liệt của cô làm những việc mà chỉ có thể làm với cô với người phụ nữ khác.

“Tiểu Nhung Nhung của anh giống như sô cô la trắng vậy, còn người khác chỉ giống như sô cô la thường, đã nếm qua mùi vị của Tiểu Nhung Nhung, những người khác thực sự là nuốt không nổi.” Anh nhìn Tiểu Nhung Nhung, nói rất chân thành.

Trần Nhạc Nhung bĩu bĩu môi: “Anh Liệt, những câu như thế này, anh cũng chỉ được nói với một mình em, không được nói với người phụ nữ khác.”

Anh cười: “Đương nhiên là chỉ nói cho một mình em nghe.”

Cô lại có chút lo lắng: “Nhưng anh Liệt...chỉ đối với một mình em như vậy, anh có khi nào sẽ cảm thấy chán ghét em không?”

Cô hỏi anh: “Tiểu nhung Nhung liệu có chán ghét anh không?”

Trần Nhạc Nhung nghĩ cũng không nghĩ, lập tức lắc đầu: “Sẽ không, Nhung Nhung hận không thể từng giờ từng phút được ở bên cạnh anh, sao có thể chán ghét anh cơ chứ.?

“Anh cũng vậy.” Anh lại lần nữa ôm cô vào lòng: “Anh Liệt cả đời này không bao giờ ghét bỏ Nhung Nhung, không phải một hai ngày, mà là cả đời này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.