Lúc chia tay, Yến vòng tay ôm Trần Nhạc Nhung: "Bình dấm nhỏ, chị cũng không gạt em, chị đi làm ở công ty con của Thịnh Thiên chính là vì theo đuổi anh trai em. Nhưng mặc kệ giữa chị và anh trai em sẽ như thế nào, chị hi vọng chúng ta vẫn có thể giữ mối quan hệ tốt cả đời."
Trần Nhạc Nhung mỉm cười nói: "Chị Yến, đương nhiên, chỉ cần chị không trách em, chị mãi mãi là người chị tốt của em."
Trước đó, Trần Nhạc Nhung còn có chút lo lắng, sự kích động của Yếnkhông đem lại kết quả như ý, sẽ quay sang trách cô. Lời Yến nói lúc này đã xóa bỏ hoàn toàn lo lắng trong lòng Trần Nhạc Nhung.
Trên đường về nhà, Trần Nhạc Nhung lại lần nữa cảm thán, thu hoạch lớn nhất khi đến nước A của cô chính là quen biết được ba người bọn họ.
Bây giờ xã hội này đầy rẫy người ham mê vật chất, có thể quen được ba người bạn đơn thuần như bọn họ thật là quý.
"Trần Nhạc Nhung..."
Bỗng cô nghe giọng nói non nớt, trong vắt gọi tên mình, Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Chiến, Chiến Lý Mặc đứng ở cửa thang máy.
Nhìn thấy thằng bé bảy tuổi một mình ở đây, Trần Nhạc Nhung cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ, tiến lên xoa bóp mặt nó: "Nhóc con, chị lớn hơn em, phải gọi chị, không thể gọi thẳng tên chị."
Chiến Lý Mặc cải chính: "Nhung Nhung, chú là bề trên của cháu."
Trần Nhạc Nhung dùng sức nhéo mặt nó: "Thằng nhóc thối, em là con cô út của chị, vậy chính là em họ chị, cái gì bề trên với bề dưới, muốn ăn đòn đúng không?"
Chiến Lý Mặc nói: "Ba chú là ông cậu của cháu, cháu nói xem chú có phải là bề trên của cháu hay không?"
Trần Nhạc Nhung: "..."
Thằng nhóc này cùng lắm mới bảy tuổi mà thôi, nhưng năng lực phân tích Logic thật quá tốt, đúng là không dễ qua mặt nó.
Trần Nhạc Nhung xoa đầu thằng bé, thở dài một tiếng: "Quan hệ thật phức tạp. Được rồi, em vẫn chỉ là một đứa trẻ, chị không so đo với em nữa."
"Cái gì gọi là cháu không so đo với chú?" Chiến Lý Mặc không sẵn lòng đón nhận sự nhượng bộ của cô, định kiên quyết tranh cãi đến cùng với Trần Nhạc Nhung.
"Vậy em đường đường là con trai, nếu không so đo với chị thì gọi một tiếng chị đi?" Nó không bằng lòng để Trần Nhạc Nhung nhường nó, vậy thì Trần Nhạc Nhung sẽ để nó nhường cô.
Chiến Lý Mặc bĩu môi: "Ba nói không sai, phụ nữ nhà họ Trần quả nhiên đều thích được lợi từ đàn ông nhà họ Chiến chúng ta."
Người mẹ thường xuyên tranh kẹo với nó là thế, Trần Nhạc Nhung lớn lên còn ngọt ngào đáng yêu hơn mẹ cũng như thế.
Hai người họ ỷ vào có khuôn mặt đáng yêu vô tội, nên tùy ý ngược đãi đàn ông lớn nhỏ nhà họ Chiến.
"Chà, nhóc thối, thì ra ba con lén mẹ dạy con như thế hả." Trần Tiểu Bích đột nhiên từ đâu xuất hiện, khẽ cốc đầu Chiến Lý Mặc, vẻ mặt bất mãn.
Chiến Lý Mặc rụt đầu lại, tránh bàn tay Trần Tiểu Bích duỗi tới: "Mẹ lại chơi trò bỏ nhà nhà ra đi à, mẹ không cảm thấy chán, thì con cũng cảm thấy chán rồi. Con đoán ba cũng sẽ chán, mẹ cẩn thận ngày nào đó ba quyết tâm không thèm quan tâm đến mẹ nữa cho xem."
Trần Tiểu Bích chắp tay sau lưng, ra vẻ hung tợn nói: "Thằng nhóc thối, con chán thì về đi, có bản lĩnh đừng bám lấy mẹ. Không được vặn lại mẹ, vặn lại một câu nữa, mẹ sẽ bán con cho người khác làm con trai."
Chiến Lý Mặc lặng lẽ nhả ra một câu: "Mẹ thật vô tình. Nhưng không trách mẹ được, có trách là trách con lúc trước đầu thai quá nhanh, không nhìn rõ bụng."
Trần Tiểu Bích: "Thằng nhóc thối, con ghét bỏ mẹ con sao."
Chiến Lý Mặc: "Con nào dám ghét bỏ mẹ chứ."
Trần Tiểu Bích: "Thế còn tạm được."
Chiến Lý Mặc bổ sung: "Nếu như có thể, con thật sự muốn đổi một người mẹ dịu dàng, hiền lành như Nhung Nhung lớn."
Trần Tiểu Bích nổi giận: "Thằng nhóc thối, sau này... con đừng bám lấy mẹ, mẹ tuyệt đối không nhận con là con đâu."
Chiến Lý Mặc lại tiếp tục: "Rất tốt, con cũng không muốn người khác biết mẹ là mẹ con."
Trần Tiểu Bích: "..."
Bị chính đứa con trai mình sinh ra làm tức giận đến không thốt nên lời.
Một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, một thằng nhóc mới bảy tuổi mà thôi, lại có thể ầm ĩ lâu như vậy, Trần Nhạc Nhung thật sự là bội phục rồi.
Đoán chừng hai mẹ con họ ầm ĩ còn lâu, Trần Nhạc Nhung ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô út, Chiến Lý Mặc, hai người muốn tranh cãi thì từ từ tranh vãi, cháu về nhà trước."
"Nhung Nhung, không được đi, cháu phải ở lại làm trọng tài cho chúng ta." Lần này, hai mẹ con họ lại trăm miệng một lời, vô cùng ăn ý.
"Được, cháu không đi." Trần Nhạc Nhung biết kết quả sẽ như vậy, nói tiếp: "Mẹ con hai người đã bỏ nhà trốn đến đây rồi, vậy cùng đến nhà cháu đi."
"Vẫn là Nhung Nhung nhà chúng ta tốt nhất." Trần Tiểu Bích ôm lấy Trần Nhạc Nhung, kề sát mặt cô: "Đi thôi, chúng ta tới nhà cháu."
Về đến nhà, Trần Nhạc Nhung rót cho Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc chén nước, hỏi: "Cô út, lần này sao ông cậu lại chọc phải cô thế?"
Trần Tiểu Bích uống nước xong: "Cháu đoán xem."
Trần Nhạc Nhung nghĩ một chút: "Cháu đoán là ông cậu có phụ nữ bên ngoài à?"
Trần Tiểu Bích chán chường liếc cô một cái: "Đoán lại."
Trần Nhạc Nhung lại nghĩ một chút: "Cô út, hay là ông cậu không quan tâm cô như trước kia nữa?"
"Cháu đoán lại đi."
"Ông cậu chê tính tình của cô không tốt?"
"Đều không phải."
"Vậy thì là gì?" Trần Nhạc Nhung thật sự đoán không ra, bởi vì cô hiểu được, lý do cô út bỏ nhà ra đi có thể nói là đủ loại kỳ quái, luôn khiến cô phải mở rộng tầm mắt.
Trần Tiểu Bích đặt chén nước xuống: "Anh ta nói láo."
Trần Nhạc Nhung hoài nghi: "Sao ông cậu lại lừa gạt cô, lừa gạt cô cái gì?"
Trần Tiểu Bích bưng lấy mặt mình, nói: "Lão già Chiến Niệm Bắc khốn kiếp nói da còn cô đẹp hơn khi cô mười tám tuổi."
Trần Tiểu Bích vừa nói xong, Chiến Lý Mặc ngồi bên cạnh lập tức liếc mắt một cái, mẹ nó đúng thật sự là nhân tài kiệt xuất của giới tinh hoa.
Ba nó nói như vậy khẳng định là muốn khen vợ mình có làn da đẹp, không biết có phải trong đầu mẹ nó toàn bột nhão hay không, có như vậy cũng tức giận đến mức bỏ nhà đi.
Cũng chỉ có ba nó mới có thể chịu đựng được một người phụ nữ cố tình gây sự như thế, nếu đổi lại là nó, sau này nó mà cưới phải một người vợ như thế... Không, nó tuyệt đối sẽ không cưới dạng vợ không nói đạo lý này, nó cần một phụ nữ dịu dàng, lương thiện còn có thể quản việc nhà làm vợ.
Trần Nhạc Nhung phản ứng cũng không khác Chiến Lý Mặc lắm, kinh ngạc nói: "Cô út, ông cậu đang khen cô mà, cô lại nghĩ đi đâu thế?"
"Không phải cô nghĩ đi đâu, mà lão già Chiến Niệm Bắc chết tiệt đó đang nói đểu cô." Trần Tiểu Bích kéo tay Trần Nhạc Nhung để lên mặt mình: "Nhung Nhung, cháu mau sờ thử xem, da cô út thế nào?"