Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 877: Thoát thân



Xe đợi bên ngoài là chiếc xe sang trọng có tám chỗ ngồi màu đen, dừng ngay lối ra vào của nhân viên làm việc trong khu quang cảnh, rất gần với chỗ chơi lúc ban đầu của ba người Trần Nhạc Nhung

Không mất quá lâu, Trần Nhạc Nhung đã bị người dẫn đầu đưa cô ra đến xe, cô đứng đó, quay đầu nhìn, đã không còn nhìn thấy Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc nữa.

Nhìn không thấy hai mẹ con Trần Tiểu Bích, Trần Nhạc Nhung thoáng yên tâm, cô tin rằng Trần Tiểu Bích chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của những người này là cô sẽ có cách thoát thân.

“Cô Trần, mời lên xe!” Người đàn ông tiến lên trước mở cửa xe, trong giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, giống như chỉ cần Trần Nhạc Nhung lên xe, là nhiệm vụ của bọn họ đã được hoàn thành.

“Gấp cái gì?” Trần Nhạc Nhung nhướng mi, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, rồi từ từ xoay người bước lên xe, dù sao thì hiện tại cô đang ở thế bị động, cương không lại với bọn họ được.

Trần Nhạc Nhung vừa bước lên xe và ngồi xuống, người đàn ông đó cũng bước lên theo và ngồi xuống bên cạnh cô, rồi lên tiếng ra lệnh: “Cho xe đi!”

Lệnh người đàn ông đó vừa dứt, tài xế nhanh chóng khởi động xe và phóng xe đi, dùng thời gian ngắn nhất rời khỏi khu vực quang cảnh, đồng thời cũng bỏ xa những người còn lại của nhóm họ.

Người đàn ông đó cũng không làm gì với Trần Nhạc Nhung, trong lúc xe đang chạy, Trần Nhạc Nhung có thể nhân cơ hội quan sát tình hình cũng như lối thoát trong xe.

Trong xe ngoại trừ tài xế, bên ghế kế bên còn có một người đàn ông, phía sau thì chỉ có cô và người đàn ông lúc nãy.

Ba gã đàn ông cao lớn cường tráng, Trần Nhạc Nhung tựa hồ như có thể nhìn thấy cơ bắp của họ phía sau bộ đồ vest, để có được cơ thể săn chắc như vậy, chắc chắn họ phải tập luyện rất cực khổ.

Tuy là cô đã được học karate từ nhỏ, cũng đoạt được không ít huân chương, nhưng cô không biết được thực lực của ba người đàn ông này như thế nào, nên không thể phán đoán được khả năng thắng thua, vì vậy nên cô không dám ra tay bừa.

Ngay lúc Trần Nhạc Nhung đang suy nghĩ nên thoát thân bằng cách gì, cô bất ngờ phát hiện ánh mắt của người đàn ông bên cạnh nhìn cô có vẻ khác với lúc nãy.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy cặp mắt của người đàn ông đó đang nhìn chằm chằm vào ngực cô, ánh mắt châm chú và đỏ ngầu như muốn nhìn xuyên qua bộ quần áo trên người cô.

“Đáng ghê tởm!” Trần Nhạc Nhung chỉ muốn móc ngay hai con mắt của người đàn ông đó ra ngay lập tức, nhưng ngoài mặt cô vẫn không tỏ vẻ gì khác thường.

Trước khi biết được mình có khả năng đánh bại ba người họ hay không, và cũng không biết mình có khả năng chạy thoát thân hay không, cô vẫn yên lặng quan sát chứ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Cô gái, dáng vẻ cũng dễ thương đó.” Người đàn ông bên cạnh nuốt nước bọt lên tiếng, cặp mắt vẫn dán chặt vào Trần Nhạc Nhung.

Trần Nhạc Nhung mím môi cười cười, quay đầu nhìn về phía ngoài xe để không nhìn thấy cặp mắt háo sắc của người dàn ông đó, nhưng hai tay của cô đang cuộn thành nắm lại.

Từ nhỏ đến lớn, không có ai ngu ngốc mà dám nhìn cô như vậy, nếu như là trước đây, cặp mắt này chắc sớm đã không còn nằm trên gương mặt đó.

Nhưng bây giờ đang trong tình thế nguy hiểm, cô chỉ có thể cúi đầu nhịn để tránh phát sinh thêm rắc rối, nên Trần Nhạc Nhung đành cắn răng nhịn.

Thấy Trần Nhạc Nhung không phản ứng, người đàn ông đó càng lấn tới, mở miệng nói những câu từ càng ngày càng ghê tởm, đê tiện: “Cô gái, tuổi còn nhỏ mà phát triển tốt vậy, nhìn cô trước nhô sau diêu này, làm cho người ta không ngồi yên được, chỉ muốn đè xuống để yêu thương thôi.”

Trần Nhạc Nhung vẫn không hé răng, chỉ có tay nắm đấm của cô càng chặt hơn.

Người đàn ông đó nhích đến gần cô hơn, lại nói: “Cô gái, cô có biết hôm nay cô sẽ đi đâu không?”

Nắm đấm của Trần Nhạc Nhung càng nắm chặt hơn.

Đi đâu không quan trọng, quan trọng là cô nhất định sẽ không tha cho người đàn ông này, cô nhất định sẽ xử lý hắn.

Có vẻ như người đàn ông cũng phát giác ra Trần Nhạc Nhung đang tức giận, nhưng có vẻ như hắn không quan tâm và tiếp tục nói: “Vậy tôi tốt bụng nói cho cô nghe vậy, cô theo tôi lên chiếc xe này rồi, thì chắc chắn cô sẽ không toàn vẹn mà rời khỏi đâu.”

Nhìn gương mặt của Trần Nhạc Nhung vẫn rất bình tĩnh, người đàn ông càng thích thú hơn, hắn đưa tay ra nói: “Dù sao thì cô cũng sẽ không còn toàn vẹn, hay là để tôi nếm thử mùi vị trước đã, tôi rất tò mò là người phụ nữ mà Quyền Nam Dương xem trọng là như thế nào, có khác gì so với những người phụ nữ khác không?”

Người đàn ông đó vừa dứt lời, Trần Nhạc Nhung đã không thể nhịn được nữa, tay cô vung nắm đấm lên, dùng sức đấm thẳng vào sóng mũi của hắn, rồi cô phun vào mặt người đàn ông đó một ngụm nước miếng: “Giờ thấy chưa, đây chính là người phụ nữ của Quyền Nam Dương.”

Cho dù là cô không nắm chắc mình có đánh thắng ba người đàn ông này không, cho dù cô không thoát thân được, cô cũng tuyệt đối không để người đàn ông này đụng vào người mình.

“Ranh con, anh mày nói nhỏ nhẹ mà không nghe hả! Muốn chết phải không!” Người đàn ông đưa tay lên định đánh trả, định tát bạt tai vàoTrần Nhạc Nhung.

Nhưng hắn không ngờ rằng, cả Trần Nhạc Nhung càng bất ngờ hơn, khi tay của người đàn ông đó đưa lên, một cây súng lạnh lùng chĩa vào ngực người đàn ông đó.

Người thanh niên cầm súng đánh vào đầu người đàn ông đó, lên tiếng: “Muốn sống thì biết điều đàng hoàng chút.”

Vì người thanh niên đó ngồi trước hướng lưng xuống, nên không biết được ai đang hướng súng vào người mình, hắn vẫn kiêu ngạo nói: “Tụi bây tạo phản à, mày có biết mày đang hướng súng vào ai không? Sau khi đến nơi, tao nhất định sẽ kêu bên trên xử hết các đám hỗn láo tụi bây.”

“Thường Lịch, sao anh lại ở đây?” Trần Nhạc Nhung nhìn về phía trước, phát hiện ra người thanh niên cầm súng thì ra là Thường Lịch, liền không khỏi vui mừng hỏi anh.

“Cô ở trong này, thì đương nhiên tôi cũng sẽ ở trong này.”Thường Lịch không lộ diện ngay là vì đối phương có quá nhiều người.

Đi theo Trần Nhạc Nhung không chỉ có Thường Lịch, mà còn có mấy người của Quyền Nam Dương phái tới bảo vệ cô.

Thường Lịch kế hoạch với bọn họ, bèn dùng cách này, xử lý hai người đàn ông trên xe trước, rồi đưa Trần Nhạc Nhung ra khỏi khu vực đông kẻ địch.

Lái xe và Thường Lịch phụ trách sự an toàn của Trần Nhạc Nhung, số người còn lại phần lớn đi cứu hai mẹ con Trần Tiểu Bích, vừa rồi anh cũng vừa nhận được tin hai mẹ con Trần Tiểu Bích đã được cứu thoát.

“Hừ, tao tưởng ai, thì ra là chúng mày.” Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng người đàn ông đó vẫn ‘nhận ra’ người cầm súng là ai.

Thông thường người mang họ Thường không nhiều, lại còn xuất hiện bên cạnh Trần Nhạc Nhung, ngoại trừ ba mẹ con nhà họ Thường, người đàn ông đó cũng không thể nghĩ đến ai khác.

“Biết là chúng tôi, biết thân phận của cô chủ của nhà chúng tôi, mà còn dám ra tay đụng chạm, có vẻ như người đứng sau lưng của anh cũng là nhân vật lớn.” Thường Lịch lên tiếng nói.

Người đàn ông khẽ hừ: “Cậu biết thì tốt, người cấp trên của tôi dám ra tay, điều đó chứng tỏ anh ta không sợ ai, ba mẹ con nhà họ Thường các người không liên quan đến việc này, bây giờ rút lui vẫn còn kịp, sao lại nhúng tay vào rắc rối làm chi?”

“Cám ơn anh đã nhắc nhở!” Thường Lịch đưa tay lên, rồi dùng sức đập mạng đầu súng vào đầu của người đàn ông đó, đánh xỉu hắn trước, để khỏi phải nghe hắn nói lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.