Bởi vì Trần Việt sắp xếp người hướng dẫn để lại tin nhắn trên mạng, nên những tin nhắn dưới những từ ngữ nóng bỏng về “khuôn mặt đẹp nhất trong khu vực thảm họa Lũng Tiêm” hầu như là những lời trầm trồ khen ngợi.
Sự xuất hiện đầu tiên của Trần Nhạc Nhung trước nhân dân nước A có thể nói là hoàn hảo, và nó có thể coi là đã đạt được hiệu quả mà Trần Việt mong đợi.
Thấy bản thân xuất hiện trong mắt người dân nước A trong một hình ảnh xinh đẹp và lương thiện như vậy, Trần Nhạc Nhung lại không vui cho lắm.
Bởi vì cô biết rất rõ rằng chuyện của cô có thể trở nên náo loạn trên mạng như vậy, chắc chắn là do ba cô chỉ đạo sau lưng.
Liên quan đến những bình luận trên mạng, những luồng ý kiến cũng dễ dàng thay đổi, một giây trước có thể vẫn là những bình luận khen ngợi, nhưng những phút tiếp theo có thể sẽ chuyển xấu.
Trần Nhạc Nhung biết rằng ba cô làm như vậy vì ông yêu thương cô rất nhiều. Với năng lực của ông thì sẽ không để cho việc này có khả năng chuyển biến xấu.Tuy nhiên, cô thực sự không muốn việc gì cũng đều ỷ lại vào ông, cô rất muốn tự mình xử lý tốt những việc này.
Suy cho cùng, ngộ nhỡ một ngày nào đó cô làm Phu nhân Tổng thống của nhân dân nước A, ba cô cũng không thể thay cô làm tốt mọi việc, cô luôn phải tự mình làm điều đó.
Leng keng leng keng
Tiếng chuông điện thoại ở bên cạnh đột nhiên vang lên, khiến cho Trần Nhạc Nhung đang trầm tư suy nghĩ giật mình. Cô lập tức ngồi thẳng dậy và đưa tay ra với lấy điện thoại.
Là Lâm Thiến Thiến gọi.
Trần Nhạc Nhung nghe máy: “Thiến Thiến.”
Lâm Thiến Thiến nói: “Nhạc Nhung, tớ đang ở dưới nhà cậu, đón cậu đi tâng bốc bạn bè của tớ. Cậu mau xuống đây, tới đợi cậu.”
Lâm Thiến Thiến vừa là bạn cùng lớp vừa là bạn của Trần Nhạc Nhung, cũng là người bạn cô quen biết lâu nhất và thân thiết nhất ở nước A ngoài anh Liệt.
Khi còn ở cùng Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung luôn luôn rất tùy ý,tính cách của bản thân như thế nào thì là như thế vậy, từ trước đến nay không hề che giấu tính cách thực sự của bản thân.
Ở cùng Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung sống rất tự tại, bởi vì cô rất muốn chơi đùa cùng Lâm Thiến Thiến mặc dù cô gái đó là một nha đầu hồ đồ.
Thấy Trần Nhạc Nhung bước ra, Lâm Thiến Thiến đợi đã lâu, nhảy cẫng lên và vẫy vẫy tay về phía cô” “Nhạc Nhung, Nhạc Nhung...Tớ ở đây này.”
“Cái cậu này, cậu nhảy cao như vậy làm gì? Tớ đâu có mù.” Trần Nhạc Nhung rất nhiều lần cảm thấy Lâm Thiến Thiến giống như một con ngựa vậy.
“Hì hì, tớ chỉ lo rằng cậu không nhìn thấy tớ thôi mà.” Lâm Thiến Thiến gãi gãi đầu, để lộ nụ cười ngốc nghếch đặc trưng của cô.
Trần Nhạc Nhung bước tới bên cạnh cô: “Đi thôi.”
“Ừ, ngồi xe của tớ đi. Tớ có tài xế lái xe.” Lâm Thiến Thiến dẫn Trần Nhạc Nhung lên xe cô, tài xế có chuyên môn thay cô lái xe.
Trần Nhạc Nhung ngồi trong xe không nói gì, Lâm Thiến Thiến sát lại gần cô líu ríu nói không ngừng: “Nhạc Nhung, tớ biết rằng câu lạc bộ cao cấp nào cậu cũng đều thấy rồi, nhưng một lát nữa sau khi đến chỗ bạn của tớ, tớ vẫn muốn cậu nói thêm một vài câu gì đó để khuyến khích cậu ta.”
Trần Nhạc Nhung liếc nhìn Lâm Thiến Thiến: “Trừ khi là người khác trêu chọc tớ, còn những lúc khác cậu có thấy tớ để cho người không quen biết không thoát ra được không?”
Hướng đối phó này với mọi người chủ yếu là để kiểm tra chỉ số thông minh cảm xúc(EQ) của một người.
Trần Nhạc Nhung thừa hưởng chỉ số thông minh(IQ) của ba và hoàn toàn không thừa hưởng chỉ số thông minh cảm xúc của ba. Các mối quan hệ của cô rất tốt nên có rất nhiều người muốn kết bạn với cô.
“Hì hì...” Lâm Thiến Thiến lại gãi gãi đầu nói: “Tớ biết rằng cậu thông minh lanh lợi và cậu sẽ không nói những câu khó nghe trong trường hợp này, nhưng tớ hơi lo lắng.”
Sự lo lắng của Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung hiểu được, người bạn mà bản thân dẫn đi tâng bốc bạn bè, ngộ nhỡ nói những câu khó nghe, có thể cô ấy và bạn bè của cô ấy về sau sẽ khó mà làm bạn được nữa.
Trần Nhạc Nhung vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi nha đầu ngốc. Tớ là bạn của cậu, cho dù trong trường hợp nào đi chăng nữa, tớ đều sẽ không khiến cậu phải khó xử.”
Lâm Thiến Thiến ôm lấy Trần Nhạc Nhung cười ngốc nghếch: “Nhạc Nhung, tớ biết mà, cậu vẫn là người yêu thương tớ nhất.”
Trần Nhạc Nhung cười và véo má cô: “Nha đầu ngốc, cậu là bạn của tớ, tớ đương nhiên là yêu thương cậu rồi.”
Hai người họ, rõ ràng là Lâm Thiến Thiến lớn hơn Trần Nhạc Nhung hai tuổi, nhưng nhìn vào cách họ sống với nhau và giọng nói của họ thì có vẻ như Trần Nhạc Nhung giống chị gái hơn.
Chiếc xe lăn bánh được một lúc, nhìn thấy chiếc xe đi vào hướng bắc của đường vành đai, Trần Nhạc Nhung cảm thấy có chút bất thường.
Cô có nghe Lâm Thiến Thiến nói qua, câu lạc bộ của bạn cô ở phía nam thành phố, mà tài xế lái xe chạy theo hướng hoàn toàn ngược lại với hướng nam thành phố.
Trần Nhạc Nhung thử nhìn tài xế qua gương chiếu hậu, nhưng gương chiếu hậu bị điều chỉnh quá thấp đến nỗi cô không thể nhìn thấy gương mặt của tài xế qua gương chiếu hậu.
Trần Nhạc Nhung lặng lẽ cầm lấy tay của Lâm Thiến Thiến và nói nhỏ: “Thiến Thiến...”
“Nhạc Nhung, có chuyện gì vậy?” Lâm Thiến Thiến ngồi bên cạnh Trần Nhạc Nhung, nhưng cô luôn bất cẩn, dường như cô không nhận thấy bất kỳ sự bất thường nào nên cô lớn tiếng hỏi.
Có vẻ như muốn phối hợp với đứa nha đầu Lâm Thiến Thiến này khá khó khăn, nghĩ rồi, Trần Nhạc Nhung lại nói: “Bụng tớ đột nhiên hơi đau, tớ muốn đi vệ sinh, cậu có thể bảo tài xế nhà cậu tìm một chỗ dừng xe để tớ đi không?”
Bởi vì trước đây đã từng bị bắt cóc, những ngày này anh Liệt bảo vệ cô cực kỳ chu đáo và không cho phép bất kỳ người lạ nào có cơ hội tiếp cận cô.
Cô cũng rất thận trọng, cô không lên xe của người lạ, không giao tiếp với người lạ, không đi ra ngoài một mình, cô luôn đề phòng, nhưng cô lại không lưu ý rằng người xấu cũng có thể bắt đầu từ bạn bè của mình mà ra tay.
Bởi vì cô đối với Lâm Thiến Thiến thì không có sự cảnh giác nào cả, Lâm Thiến Thiến đưa cô lên xe nào thì cô sẽ lên xe đó. Anh Liệt đã sắp xếp người bên cạnh cô và Thường Lịch cũng nghĩ như cô nên mọi người đều không để ý.
Mà người tài xế này rất có khả năng anh ta không phải là tài xế của Lâm Thiến Thiến. Trước khi Lâm Thiến Thiến đến đón cô, tài xế của cô ấy đã đổi thành người khác, nhưng Lâm Thiến Thiến lại bất cẩn đã không phát hiện ra.
Trần Nhạc Nhung nói những lời này là muốn tìm cô hội để thoát thân, nhưng Lâm Thiến Thiến lại không hiểu ý của cô, ngốc nghếch nói: “Nhạc Nhung, ở đây là đường cao tốc, không thể dừng xe lại, nếu không thì cậu cố nhịn một chút, chúng ta sẽ dừng tại khu vực dịch vụ phía trước.”
Trần Nhạc Nhung: “...”
Lâm Thiến Thiến một lần nữa khiến cô nhận thức sâu sắc được rằng không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu.
Lâm Thành Thiên đã sắp xếp tài xế cho Lâm Thiến Thiến, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa thì cũng là người mà Lâm Thành Thiên tin cậy, ít ra cũng làm việc trong nhà họ Lâm nhiều năm, thế mà đứa nha đầu Lâm Thiến Thiến này lại ngu ngốc không phát hiện ra là người đã bị đổi.
Lâm Thiến Thiến không phối hợp với cô, ở đây cũng thực sự không có cách nào để dừng xe, vậy thì chỉ có thể đợi xem liệu có thể tìm được cơ hội trốn thoát khỏi khu vực dịch vụ cao tốc phía trước không?
Trần Nhạc Nhung nhìn vào biển báo bên đường, phía trước mười ki-lô-mét nữa sẽ có khu vực dịch vụ cao tốc. Cô lại va người vào Lâm Thiến Thiến: “Thiến Thiến, bảo tài xế của cậu tạt vào bên lề.”