Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 961: Phải nói lời giữ lời



"Cô nhỏ, ông cậu tức giận bỏ đi rồi, cô thật sự không đi xem một chút sao?” Trần Tiểu Bích hỏi vấn đề này thực sự là làm khó dễ người ta, Trần Nhạc Nhung lại dũng cảm đứng ra nói sang chuyện khác vì Quyền Nam Dương.

Cô vẫn luôn như vậy, vì không muốn người nhà của mình làm khó dễ anh, vì không muốn anh phải nhận một chút oan ức nào, mà luôn đứng chắn ở trước mặt anh.

Trong lòng Quyền Nam Dương ấm áp, bàn tay đang nắm tay cô không khỏi gia tăng sức mạnh, dịu dàng nở nụ cười với cô: "Nhung, đừng lo lắng."

Trần Nhạc Nhung chính là đang lo lắng: "Anh Liệt, em..."

Anh lấy ngón tay cái đè lên môi của Trần Nhạc Nhung môi, ngăn cản lại những lời cô muốn nói ra, lại nhìn về phía Trần Tiểu Bích, cười yếu ớt nói: "Vị trí Tổng Thống nước A này đối với cháu mà nói tất nhiên là quan trọng, nhưng những cái đó mà đem so với Nhạc Nhung thì một phần trăm cũng không sánh bằng.”

Vị trí Tổng Thống nước A này là anh đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới chiếm được, có thể nói là tác phẩm đắc ý nhất trong con đường sự nghiệp của anh.

Có rất nhiều người cố gắng mấy đời cũng không đạt được đến độ cao này của anh, cho nên tất nhiên sẽ có nhiều người cho rằng, vị trí này là thứ mà đời này anh không thể mất đi.

Nhưng đối với anh mà nói, vị trí này so với Trần Nhạc Nhung, thật sự là không đáng giá để nhắc tới.

Bởi vì anh biết, chỉ cần Trần Nhạc Nhung luôn ở bên cạnh anh, thì sẽ không có người nào, không có chuyện gì có thể quật ngã được anh... Mà chỉ cần anh không ngã xuống, thì một cái vị trí tổng thống có là gì, hai hay ba cái anh cũng có khả năng đạt được.

Trần Tiểu Bích rất hài lòng với câu trả lời của Quyền Nam Dương, chẳng qua cô cũng sẽ không chỉ vì nghe được hai ba câu nói êm tai liền giơ tay đầu hàng với anh.

Cô nhìn Quyền Nam Dương đánh giá một lúc, nói tiếp: "Lời êm tai ai mà chẳng nói được, nhưng mà có tới bảy mươi, tám mươi phần trăm người đều là nói ra được nhưng lại không làm được. Tôi thật không biết ngài Quyền đây sẽ là loại người nào?"

Trần Nhạc Nhung lại lo lắng: "Cô nhỏ, cô đừng làm khó dễ anh Liệt nữa. Cháu hiểu anh ấy, hễ là... “

Trần Nhạc Nhung muốn thay Quyền Nam Dương giải thích, Quyền Nam Dương lại nắm tay của cô một cái, nói tiếp thay cho cô: "Cô Chiến yên tâm, cháu sẽ cố gắng."

Trần Tiểu Bích nhìn Trần Nhạc Nhung một cái cảnh cáo, muốn cô im miệng, sau đó nói: “Cậu Quyền, dù cậu có phải là người nói lời sẽ giữ lấy lời hay không tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hy vọng đối với việc này cậu có thể nói được là làm được, cố gắng yêu thương Nhung nhà chúng tôi.”

Quyền Nam Dương gật đầu: "Cháu nhất định sẽ làm được."

Trần Tiểu Bích lại nói: "Cậu cũng nên hiểu, ngày hôm nay tôi chỉ là thay mặt anh trai và chị dâu của tôi tới thăm dò cậu một chút thôi, cậu muốn có được sự công nhận của tất cả mọi người nhà họ Trần thì còn phải tiếp tục cố gắng. Đương nhiên cố gắng này cũng không phải là làm dáng một chút là được, mà là phải thành tâm thành ý yêu thương Nhung nhà chúng tôi."

Quyền Nam Dương tiếp tục gật đầu.

Anh đương nhiên biết, cửa ải Trần Tiểu Bích này chính là cửa dễ qua nhất, cửa ải khó khăn chân chính còn ở chỗ Trần Việt nơi đó, chỉ có khi qua cửa ải của Trần Việt anh mới có thể ôm được người đẹp về nhà.

"Ừm, thế thì hai đứa cứ tiếp tục ăn đi, cô đi xem ông chồng trái tính trái nết của cô một cái.” Trần Tiểu Bích đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi, đi được hai bước lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nói, "Nhóc thối, con còn không mau đứng lên cùng đi với mẹ tìm cha?”

Chiến Lý Mặc lắc đầu: "Mẹ, con còn chưa có ăn no, còn muốn ăn tiếp nữa cơ, một mình mẹ đi tìm cha là được rồi.”

Nhóc con lại không ngốc, còn lâu mới cùng mẹ xuất hiện lúc cha đang tức giận nha, đến lúc đó cha tức lên lại không có chỗ phát tiết, nhất định sẽ lấy nhóc con đáng thương là cậu đây ra trút giận, cậu nhất định sẽ chết rất thảm.

Nghe thấy Chiến Lý Mặc còn chưa có ăn no, Trần Tiểu Bích cũng không gọi cậu đi nữa, xoay người đi ra ngoài tìm Chiến Niệm Bắc.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng của bà biến mất, Chiến Lý Mặc lại lắc đầu thở dài: "Cầu chúa trên cao phù hộ, hi vọng mẹ có thể may mắn mà sống sót trở về."

"Nhóc Lý Mặc này, xem ra em thấy mẹ mình bị cha hành hạ có vẻ rất vui vẻ đấy nhé?" Ánh mắt khôn khéo kia của Chiến Lý Mặc tất nhiên không thoát được cặp mắt của Trần Nhạc Nhung.

"Làm sao có thể nha? Em còn đang lo lắng cho mẹ xinh đẹp dịu dàng của em đấy!” Tuy rằng trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, nhưng mà tuyệt đối không thể nói ra được nha, lỡ như để cho mẹ biết được, dù cho nhóc còn nhỏ tuổi nhất định cũng sẽ bị mẹ đánh cho sưng mặt mày.

"Ở nơi này của chúng ta cũng chẳng có ai khác, em cứ nói thật đi cũng có sao đâu? Quanh năm suốt tháng em bị mẹ áp bức bắt nạt, lại còn không được phản kháng, nhất định đang rất vui vẻ có phải không nào.” Trần Nhạc Nhung từng bước từng bước dụ dỗ.

"Trần Nhạc Nhung, chị nói đúng, tuy là ngày nào ở nhà em cũng là nhóc đáng thương luôn bị mẹ bắt nạt, nhưng mà em vẫn rất là yêu mẹ." Đánh chết cậu bé, cậu bé cũng nhất định không nói ra quả thật là cậu muốn cha mình có thể thu thập mẹ của mình tốt một chút, để cho sau này ai đó đừng suốt ngày lớn lối với cậu nữa.

Trần Nhạc Nhung dùng sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn của Chiến Lý Mặc: "Nhóc Lý Mặc, vừa rồi còn gọi là chị, sao bây giờ lại gọi là Trần Nhạc Nhung rồi?"

Chiến Lý Mặc nói: "Em vừa mới nhớ tới, theo như bối phận của cha em, đem ra tính toán, chị so với em còn nhỏ hơn một lứa đấy, chị còn phải gọi em là chú họ!”

Đây chính hậu quả được tạo thành do mối quan hệ hỗn loạn của đại gia đình bọn họ, Trần Nhạc Nhung cũng cực kỳ bó tay, không thể nào phản bác được tên nhóc này.

"Nhóc Lý Mặc, em quả nhiên là muốn ăn đòn!" Trần Nhạc Nhung cười cười với cậu bé, nói chuyện mà không chiếm được ưu thế, vậy thì chỉ còn cách dùng phương pháp khác giải quyết, "Cứ chờ đi, qua hết tết năm nay chị sẽ nghĩ cách để cho em và Trần Dận Triển ở bên nhau một tháng, để cho nhóc đó giạy dỗ em hiểu thế nào là yêu thương chị gái.”

"Em không muốn." Nếu để cho cậu bé cùng với cái tên nhóc không thích nói chuyện kia bên nhau một tháng, cậu bé nhất định sẽ điên lên mất.

"Ha..." Trần Nhạc Nhung đắc ý hừ một tiếng.

"Chị yêu, chị là chị gái tốt nhất!" Có câu nói, đại trượng phu co được dãn được, tuy rằng tuổi tác của cậu có hơi nhỏ, nhưng mà cậu bé cũng co được dãn được.

Chỉ cần không để cậu nhóc và cái tên Trần Dận Triển kia của nhà họ Trần ở riêng hai đứa với nhau, đừng bảo là cậu bé phải gọi Trần Nhạc Nhung là chị gái, kể cả có bảo cậu bé quỳ xuống gọi chị, cậu bé cũng đồng ý.

Chiến Lý Mặc vô cùng vô cùng không muốn cùng với cái tên Trần Dận Triển không thích nói chuyện kia cùng nhau ngày ngày trải qua những ngày cô đơn lạnh lẽo đâu!!

"Thế này còn tạm được." Trần Nhạc Nhung sờ sờ đầu cậu bé, lại bắt gặp một ánh mắt khinh thường của cậu, dù sao thì đầu của bé trai cũng không phải là ai cũng có thể tùy tiện sờ loạn, đặc biệt là không thể để cho con gái sờ loạn.

Bữa cơm chính thức của Quyền Nam Dương và nhà họ Trần tuy rằng trải qua một trận cãi nhau ồn ào náo nhiệt, nhưng mà anh không chỉ không cảm thấy không vui, mà ngược lại, anh cảm thấy mọi người đều coi anh thành người trong nhà cho nên mới như vậy.

Ngay cả thái độ của tên nhóc Chiến Lý Mặc này đối với anh cũng đã khá hơn một chút, còn đẩy anh một cái, mở rộng hai tay ra nói với anh: “Anh Quyền, anh có thể ôm em một cái không?"

"Đương nhiên có thể!" Quyền Nam Dương đây là mong còn không được, có thể nhận được sự yêu thích của người bạn nhỏ, đối với anh mà nói đó là một cảm giác rất ấm áp, ấm áp đến tận đáy lòng.

"Anh Quyền, có phải anh sẽ lừa gạt chị ấy đi mất hay không?” Chiến Lý Mặc ở bên tai của anh nhỏ giọng nói, "Tuy rằng chị ấy luôn bắt nạt em, có đôi khi em cũng không quá thích chị ấy, nhưng mà nếu như sau không được gặp chị ấy nhiều nữa, em sẽ rất buồn.”

"Anh sẽ không lừa chị ấy đi đâu.” Quyền Nam Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nói, “Ngày mà anh có thể cưới được chị của em, không phải là anh đang cướp chị của em đi đâu, mà là sẽ có thêm một người giống như người nhà của em yêu thương chị ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.