"Cô Trần, cậu cả để lại thư rời đi rồi." Sáng sớm, Trần Nhạc Nhung giống như người không có việc gì đã chạy đến bệnh viện, nhận được bức thư mà bác sỹ đưa tới.
Ông nói gì? Trần Nhạc Nhung không dám tin, chạy xông vào phòng bệnh, trong phòng bệnh trên chiếc giường quả nhiên không một bóng người.
Anh... Cô gấp đến độ hô một tiếng, đi một vòng trong phòng, nhìn khắp nơi không thấy Trần Dận Trạch, cô mới xác định Trần Dận Trạch nằm hơn nửa tháng trên chiếc giường này đã không thấy nữa.
Một người bị thương nặng không tỉnh nổi sao lại đột nhiên biến mất?
"Thường Lịch, mau đi xem camera xem ai đang dở trò? Không cần biết là ai đã bắt anh ấy đi, tôi nhất định phải cứu anh ấy trở về."
Có thể là vì tin tức biến mất của Trần Dận Trạch quá sức kinh hoàng, Trần Nhạc Nhung quên mất bức thư lúc nãy bác sỹ đã đưa cho cô, theo bản năng nghĩ rằng Trần Dận Trạch đã bị bắt cóc.
"Cô Trần, cậu cả không phải bị người ta trói đi, là do cậu ấy tự rời đi." Thường Lịch chỉ chỉ bức thư trong tay Trần Nhạc Nhung: " Đây là bức thư cậu ấy để lại cho cô, cô mở ra xem thử."
"Anh ấy tự rời đi sao? Tại sao? "Trong lúc hốt hoảng, Trần Nhạc Nhung mở bức thư mà bác sỹ đưa cho cô ra, lúc cô mở bức thư ra, những nét chữ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
"Nhung Nhung, khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã rời khỏi rồi. Còn về việc đi đâu anh cũng không biết nữa, đất trời rộng lớn, khắp nơi đều là nhà, anh nghĩ anh có thể tìm được một nơi nào đó để ổn định lại, mong em đừng lo lắng cho anh."
"Trọng điểm anh muốn nói với em không phải việc anh sẽ đi đâu, mà là muốn nói cho em biết, anh mong em mãi mãi vui vẻ, giống như ánh mặt trời, làm cho mọi người xung quanh em cảm thấy ấm áp…"
Xem tới đây, bất tri bất giác, nước mắt Trần Nhạc Nhung tuôn rơi không ngừng, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Anh Liệt không thấy nữa, anh trai cũng bỏ cô mà đi, bọn họ đều dùng cách này để trốn tránh cô, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Là do cô làm sai gì đó, tổn thương đến bọn họ, họ có thể nói cho cô biết mà, cô có thể thay đổi, nhưng hai người họ đều không nói, cứ như vậy biến mất trước mặt cô.
Trong thư anh có viết muốn cô giống như ánh mặt trời làm ấm áp những người xung quanh, nhung anh ấy có biết, cô muốn mang lại sự ấm áp cho anh.
Cô muốn anh biết, anh mãi mãi là một phần tử trong gia đình, là anh trai của Trần Nhạc Nhung cô, nhưng anh không cho cô cơ hội, cứ như vậy mà biến mất.
"Cô chủ, cô... "Thường Lịch nhìn đôi tay run rẩy của Trần Nhạc Nhung nắm chặt bức thư, lên tiếng thử thăm dò nhắc nhở cô.
" Tôi không sao." Trần Nhạc Nhung cắn môi, giơ tay hung hăng lau nước mắt, mới có thể lại nhìn thấy rõ nội dung bức thư.
Trần Dận Trạch trong thư còn viết: " Lúc anh mười một tuổi, vì một câu nói của em mà anh tiếp tục ở lại, khiến một cô nhi như anh có nhà để ở. Những năm này, để dung nhập được với gia đình anh vẫn luôn cố gắng."
Anh biết, sau khi ba mẹ nhận anh làm con, họ thương anh như con đẻ, chưa bao giờ đối đãi với anh như người ngoài. Nhưng anh cũng muốn chứng minh bản thân, anh không muốn để họ mất mặt, không muốn nghe người ngoài nói con nuôi nhà họ Trần không bằng người ta, vì vậy thiên chất không được thông minh như anh, chỉ có thể nỗ lực hơn những người khác rất nhiều.
Anh ấy vẫn luôn nói mình không thông minh, nhưng người không thông minh sao biết cố gắng?
Người không thông minh sao thành tích học tập lúc nào cũng đứng nhất?
Người không thông minh sao có thể xư lý gọn gàng ngăn nắp công ty chi nhánh mà bố đã giao cho anh ây.
Anh ấy rõ ràng là người rất thông minh.
"Nhung Nhung, nhà họ Trần đã cho anh rất nhiều, nhưng anh chưa báo đáp lại được gì cho gia đình. Cổ phần mà ba cho anh, anh sẽ nhờ Sở Nguyên trả lại cho ba, anh còn rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng bây giờ không biết còn có thể nói với em những gì. Nhung Nhung, bảo trọng! Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại, tạm biệt!"
Đi rồi!
Họ đều đi cả rồi, để cô lại một mình, để cô làm mặt trời đi sưởi ấm cho người khác, bọn họ nghĩ rằng cô là tiên nữ trên trời phái xuống cứu vớt thế nhân sao?
Không phải, hoàn toàn không phải, cô chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, cô có người mình thích, cô muốn sinh con cho người mà cô thương, trải qua cuộc sống bình thường cũng như bao người khác.
Họ không biết những suy nghĩ đó trong lòng cô, cứ như vậy rời bỏ cô đi.
Trần Nhạc Nhung bệnh rồi!
Giống như mười năm trước, sau khi anh Liệt biến mất không thấy, cô nhớ nhung thành bệnh, sốt cao không hạ!
Giang Nhung trong lòng sốt ruột: " Bác sỹ, con bé phát sốt sao không có dấu hiệu hạ đi chút nào?"
Cả một đêm, nhiệt độ cơ thể cao như vậy, còn sốt tiếp nhất định sẽ ảnh hưởng đến não, Giang Nhung hận không thể đau thay Trần Nhạc Nhung.
"Bà Trần, cô Trần trong lòng có khuất mắc, u sầu sinh bệnh, dẫn đến sốt cao, những triệu chứng này, thuốc chỉ có thể giúp cô ây điều dưỡng lại, muốn tình trạng chuyển biến tốt hơn thì phải giải trừ khuất mắc trong lòng cô ấy." Bác sỹ nói.
"Tôi biết rồi." Bác sỹ nói những lời này, Giang nhung không phải không biết, chỉ là Trần Việt nghĩ thông suốt mới được, nếu không con gái họ chỉ có thể bị kẹt giữa cha và người mình thương.
"Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo." Bị sốt tới đầu óc có chút mơ hồ, Trần Nhạc Nhung vẫn muốn mẹ đừng lo lắng cho cô.
"Nhung Nhung...con nhanh nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện." Giang Nhung lập tức đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô, vẫn còn rất nóng, nóng đến nỗi khiến bà đau lòng.
"Mẹ, tìm thấy anh con chưa?" Trần Nhạc Nhung cố gắng mở mắt lên, nhưng vì thể lực quá kém, không thể mở mắt lên nổi, cô cũng không nhìn rõ được hình dáng của mẹ rồi.
" Anh con để lại thư bảo chúng ta đừng tìm nó, nó muốn sống cuộc sống của riêng mình, cộng thêm vết thương nó đã khỏi, vì vậy ba con tôn trọng quyết định của thằng bé." Nhắc tới Trần Dận Trạch, Giang Nhung đầu mũi cay cay, xém chút nữa rơi lệ.
Mặc dù Trần Dận Trạch không phải là do bà sinh ra, nhưng cũng là đứa trẻ bà nuôi lớn, đột nhiên biến mất, sao bà có thể không đau lòng cho được.
" Chỉ cần anh ấykhông sao là được rồi." Trần Nhạc Nhung khẽ nói, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau cô lại cau mày, giống như gặp phải việc gì đó đáng sợ, " ANh Liệt....anh Liệt...."
Cô không ngừng gọi tên người trong lòng: " Anh Liệt....Anh Liệt anh sẽ không bỏ lại em một mình không thèm quan tâm chứ."
"Không đâu, nó đã từ bỏ tất cả của nước A để đến đây tìm Nhung Nhung rồi, sao nó nỡ bỏ mặc con một mình chứ." Giang Nhung nắm tay Trần Nhạc Nhung an ủi, thế nhưng Trần Nhạc Nhung sốt cao không nghe thấy lời bà nói.
Sốt đến mơ mơ hồ hồ Trần Nhạc Nhung ngủ thiếp đi, lúc ngủ, cô nằm mơ, một giấc mơ thật đẹp.
Trong giấc mơ của cô, anh Liệt của cô ngồi ngay đầu giường, nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.