Răng Mộ Sở cắn thật mạnh vào môi dưới, gần như sắp chảy máu, lúc này mới nghe cô run rẩy nói:
- Tôi muốn làm lại xét nghiệm ADN....
Giọng nói của cô nhỏ như tiếng tiếng muỗi vo ve, hầu như không thể nghe thấy, hơn nữa cô còn đang run cầm cập.
Lâu Trọng Bách phải chăm chú lắng nghe lắm mới nghe rõ lời cô nói.
- ..... Được!
Ông ta gật đầu đồng ý với yêu cầu của cô:
- Khi nào con có thời gian, báo ta một tiếng là được.
Mộ Sở nói:
- Ngay bây giờ!
- Bây giờ?
Lâu Trọng Bách bất ngờ, nhìn thời gian.
Theo như ông nhớ thì cô còn có hẹn gặp Lâu Tư Trầm lúc 10h30.
Lặng lẽ nhìn cô một cái rồi gật đầu đồng ý:
- Được, vậy thì ngay bây giờ đi kiểm tra! Nào, lên xe.
Mộ Sở theo Lâu Trọng Bách lên xe.
Xe đang chạy thẳng đến Trung tâm giám định.
Mộ Sở vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không chút biểu cảm, nhìn cảnh vật đang lướt nhanh qua, chẳng nói một lời nào.
Hai bàn tay đặt trên đùi, siết rất chặt, mấy đầu ngón tay gần như muốn đâm thủng vào lòng bàn tay cô, nhưng dường như cô chẳng hề cảm nhận được một chút sự đau đớn nào.
Lâu Trọng Bách nghiêng đầu nhìn cô một cái, ông rất muốn nói điều gì đó để an ủi cô, nhưng trong cổ họng lại giống như có cái gì đó đang nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Là vì ông cảm thấy áy náy với Mộ Sở.
Nếu không phải do mình, thì con bé ngày hôm nay cũng sẽ không phải đau khổ như vậy?
Đây thật sự là tạo nghiệp mà!
Nghiệp bọn họ gây ra, nhưng cuối cùng người phải gánh chịu lại là hai đứa con của ông.
Lâu Trọng Bách thở dài, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí im ắng đến ngột ngạt trong xe.
Là chuông điên thoại của Mộ Sở.
Còn người gọi điện tới, không ai khác, chính là Lâu Tư Trầm!
Mộ Sở nhìn màn hình điện thoại đang nhảy lên một cái tên quen thuộc, trong lòng cô nhói lên, nước mắt lại chực trào ra, giây tiếp theo, cô bất chấp nhấn từ chối cuộc gọi.
Cô đã tắt cuộc gọi đến của Lâu Tư Trầm.
Hành động này đương nhiên cũng rơi vào tầm mắt của Lâu Trọng Bách ngồi kế bên.
Do dư vài giây, ông ta cuối cùng cũng mở miệng nói với Mộ Sở:
- Sở Sở, ta hy vọng sự việc hôm nay, con....
- Tôi sẽ không nói với anh ấy.
Mộ Sở biết Lâu Trọng Bách muốn nói điều gì.
Ông ta chưa nói xong, đã bị cô cướp lời.
Lâu Trọng Bách gật đầu, áy náy thở một hơi dài:
- Cảm ơn con!
- Tôi không phải vì ông, tôi là vì anh ấy!
- Cho dù là vì ai, ta cũng nên cảm ơn con!
Lâu Trọng Bách ngập ngừng, rồi nói tiếp:
- Tính của thằng nhóc Tư Trầm này không giống ta, nó khá thẳng tính và cũng khá cố chấp, đã ưng cái gì rồi, e là không đụng phải tường cao thì sẽ không chịu quay đầu! Nếu như nói với nó, con và nó là anh em, ta nghĩ nó không những không buông tay, mà còn có thể sẽ đi ngược lại với đạo lý, mấy cái lý luận này vốn chẳng thể trói buộc được nó! Ngoài ra, nếu biết được sự thật này, ta e là cả đời này nó cũng chẳng thể nào tha thứ cho người cha này.
Lâu Trọng Bách nói đến cuối, ánh mặt lúc này thật sự vô cùng nặng nề.
Mộ Sở cắn chặt môi dưới, cố kiềm nén sự khó chịu trong lòng, không để bản thân khóc thành tiếng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Mộ Sở lại reo lên, vẫn là điện thoại gọi đến của Lâu Tư Trầm.
Lần này Mộ Sở không từ chối cuộc gọi nữa.
Cô hít một hơi, rồi lại thở ra, cố gắng điều tiết lại cảm xúc của bản thân, sau một hồi, cô gắng gượng nở nụ cười, rồi mới nhận điện thoại.
- Ở đâu?
Lâu Tư Trầm hỏi cô qua điện thoại, lại hỏi tiếp:
- Sao lúc nãy lại cúp điện thoại của tôi.
- Lúc nãy đang chơi điện thoại, không cẩn thận nên ấn nhầm sang từ chối cuộc gọi.
Lý do này của Mộ Sở thật sự chẳng thể tìm thấy một lỗ hỏng nào.
- Tôi đến đón em.
- À....
Mộ Sở ngập ngừng, mí mắt lại đỏ lên.
- Sao thế?
Lâu Tư Trầm cảm nhận được có điều gì đó khác thường.
- Không có gì.
Mộ Sở vội lắc đầu nói:
- Tư Trầm, đột nhiên em lại không muốn đi cúng bái nữa. Đuôi Nhỏ cứ quấy đòi em phải đưa nó đi Disney chơi, hay là mình xin nghỉ phép đưa con bé đi Disney chơi một chuyến đi! Được không?
Lâu Tư Trầm có hơi bất ngờ với lời thỉnh cầu đột ngột này của Mộ Sở:
- Hai mẹ con em đúng là muốn gì làm đó! Được, nghe theo em, để tôi kêu Tiết Bỉnh sắp xếp lịch trình, chiều nay đi?
- Được.
Mộ Sở cúp máy, nước mắt không nghe lời cứ tuôn ra không ngừng.
Cô không nhìn Lâu Trọng Bách ở bên cạnh, chỉ nói:
- Đuôi Nhỏ vẫn luôn hy vọng có thể đến công viên giải trí với ba nó chơi một lần.
- Ta hiểu.
Lâu Trọng Bách gật đầu.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng trung tâm giám định.
Lâu Trọng Bách dẫn Mộ Sở trực tiếp vào bên trong, người phụ trách vừa nhìn thấy Lâu Trọng Bách liền vội vã chạy lại đón:
Lâu tiên sinh, ngọn gió nào lại có thể đưa ngài đến đây thế này.
Lâu Trọng Bách không nói nhiều, chỉ bày tỏ ý định đến đây lần này:
- Tôi muốn làm giám định ADN với con gái tôi.
Người đó ngớ người ra một lát, rồi gật đầu:
- Được thôi, được thôi, đi theo tôi.
Lâu Trọng Bách đi theo người phụ trách vào trong, Mộ Sở cũng đi sau ông ta, mặt trắng bệt, không nói lời nào.
Lâu Trọng Bách quay đầu lại nhìn Mộ Sở một cái, rồi thu hồi tầm mắt, hỏi người phụ trách bên cạnh:
- Bao lâu mới có thể nhận được kết quả?
- Lâu tiên sinh, ngài có gấp lắm không?
- Gấp.
Người trả lời không phải Lâu Trong Bách, mà là Mộ Sở.
Thật ra Lâu Trọng Bách không hề vội, bởi vì ông biết kiểm tra lại lần nữa thì kết quả vẫn không có gì thay đổi, lần này chỉ vì để Mộ Sở thật sự tin mà thôi.
Nhưng Mộ Sở không nghĩ vậy, kéo dài thêm một ngày đối với cô mà nói, là thêm một ngày bị giày vò, loại hành hạ này sẽ khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Người phụ trách nhìn Mộ Sở ở phía sau, vẻ mặt thật sự rất nôn nóng, bèn gật gật đầu:
- Được, vậy chút nữa tôi sẽ sắp xếp cho ngài, cố gắng đưa ra kết quả trong vòng 2-4 tiếng.
Mộ Sở gật đầu cảm ơn:
- Cảm ơn!
- Việc nên làm, việc nên làm!
Sau đó, hai người vào phòng lấy mẩu giám định, nhân viên giám định chuyên nghiệp lấy một số mẩu trên trên người của hai người, đem đến khoa giám định.
Tiếp theo chỉ còn việc đợi kết quả.
Mộ Sở ngồi đơi ở sảnh Trung tâm giám định, không nói lời nào, trên gương mặt trắng bệt cũng không có chút tinh thần nào.
Lâu Trọng Bách có chút đau lòng khi nhìn thấy cô như vậy:
- Hay để ta kêu tài xế đưa con về, đợi có kết quả rồi, sẽ báo ngay cho con.
Mộ Sở chỉ lắc đầu, vẫn không nói lời nào, thậm chí cũng chẳng ngẩng đầu lên, cô không muốn nhìn mặt ông ta thêm chút nào nữa.
- Phải đợi 2-4 tiếng đồng hồ, có nhất thiết phải vậy không?
Mộ Sở mệt mỏi nói:
- Đợi!
Lâu Trọng Bách cũng không định khuyên cô nữa, cùng cô ngồi đợi kết quả giám định.
Mộ Sở không nói gì cả, cô lúc này chỉ ngẩn ngơ trong lòng, thậm chí ánh mắt cũng có chút thẩn thờ.
Cô chưa giờ khẩn thiết hy vọng mình là con của Tần Vệ Quốc như bây giờ.
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.....
Mỗi một giây trôi qua đối với Mộ Sở mà nói giống như một loại giày vò, cảm giác đó giống như có ai đó đang cầm một con dao sắt nhọn đâm thẳng vào tim cô từng nhát từng nhát một, dao đâm vào không mạnh cũng không vội, cứ chậm rãi, lặp đi lặp lại, từ từ từ từ giày vò trái tim cô và có lúc cô dường như ngừng thở.
Ngay lúc tâm trạng cô sắp sụp đổ hoàn toàn thì bỗng nhìn thấy người phụ trách đang cầm trên tay túi hồ sơ đã được niêm yết đang đi đến, mặt phấn khởi:
- Lâu tiên sinh, Lâu tiểu thư, đã có kết quả giám định.
Lâu tiểu thư!!!
Người này ngay cả họ của cô cũng đổi rồi.
Mộ Sở không kiềm được, cau mày nói:
- Tôi họ Tần.
Cô chỉnh lời của người đó.
Người đó nghe nói, sắc mặt có chút gượng gạo.
Lâu Trọng Bách lại chẳng nói tiếng nào, chỉ lấy túi hồ sơ từ tay người phụ trách rồi cảm ơn, sau đó đưa túi hồ sơ cho Mộ Sở.
Ông không hề mở ra xem.
Bởi vì ông biết, so với ông thì trong lòng Mộ Sở còn nôn nóng hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn gương mặt trắng bệt của Mộ Sở, trong lòng Lâu Trọng Bách thực sự rất phức tạp, một mặt ông hy vọng Mộ Sở là con gái mình, mặt khác ông lại mong kết quả giám định trước kia chỉ là một sai lầm. Như vậy, cô sẽ có thể ở bên Lâu Tư Trầm cả đời.
Nhưng hiện thực luôn rất tàn nhẫn.
Mộ Sở nhìn túi hồ sơ mà Lâu Trọng Bách đưa cho mình, lúc đó cô lại không dám đưa tay ra lấy.
Lúc chưa có kết quả, mỗi một giây đều mong giây tiếp theo sẽ có kết quả, nhưng bây giờ khi kết quả đã thật sự bày ra trước mắt rồi, cô lại sợ hãi không dám đưa tay nhận lấy.
Lâu Trọng Bách đương nhiên hiểu được sự hoang mang trong lòng cô, chô nên không dục cô nhận lấy.
Khá lâu sau....
Mộ Sở đã lấy hết can đảm để nhận lấy túi hồ sơ từ tay Lâu Trọng Bách. Bàn tay cô run rẩy.
Sau khi nhận lấy, cô không xem mà quay người vội vã đi ra ngoài.
- Ta đưa con về.
Lâu Trọng Bách ở phía sau nói.
Mộ Sở lại làm như không nghe thấy, bước đi rất nhanh.
Lâu Trọng Bách nhìn bóng dáng cô rời đi, thở nhẹ một hơi.
Lúc này, con bé chắc đang rất hận mình.
Lâu Trọng Bách không dám nghĩ thêm, nếu Lâu Tư Trầm mà biết chuyện này, nó sẽ phản ứng thế nào.
Nó nhất định cũng sẽ rất hận mình.
Lâu Trọng Bách nghĩ tới cảnh đó, trong lòng bất chợt buồn phiền, đau khổ một chút, giống như có ai đang lấy búa gõ xuống một cái.
Đây có lẽ là điểm thất bại nhất của người làm cha như ông.
Bước ra từ Trung tâm giám định, Mộ Sở bắt một chiếc taxi và ngồi lên.
Tài xế taxi quay đầu hỏi Mộ Sở:
- Cô ơi, cô muốn đi đâu?
- Đâu cũng được!
Lúc này Mộ Sở không biết mình nên đi về đâu, ánh mắt cô vô hồn, trong lòng cũng vô cùng trống trãi.
Hồ sơ trên tay, rõ ràng chỉ là mấy trang giấy thôi, nhưng bị cô cầm trên tay lại trở nên nặng trịch, giống như cả ngàn kí vậy.
Mộ Sở không đưa địa chỉ, tài xế có chút khó xử:
- Cô ơi, hay là cô cứ đưa tôi địa chỉ rõ ràng đi.
Ánh mắt vô hồn của Mộ Sở giờ mới hoàn hồn, nhìn một cái, nghĩ ngợi một hồi thì đưa địa chỉ nghĩa trang cho tài xế.
Tài xế không ngờ rằng sẽ đến nghĩa trang, trên mặt có chút biểu cảm thất thường, có lẽ cảm thấy có chút đen đủi, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, chở Mộ Sợ đến nghĩa trang.
Còn ánh mắt của Mộ Sở từ đầu đến cuối vẫn dừng lại trên tập hồ sơ bí mật vẫn chưa kịp mở ra xem đó.