Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 216



Sau đó, gương mặt bầu bĩnh của ai đó thò vào:

- Ba ơi!

Giọng kêu gọi trẻ con đó, làm cho Lâu Tư Trầm cũng xiêu lòng hẳn.

- Trời, có người kiếm ba của mình kìa!

Lục Ngạn Diễm ở trong video call bật cười.

Lâu Tư Trầm mặc kệ sự chọc quê của anh ta, ‘Bụp’ một tiếng, nhẫn tâm tắt vi tính đi, chạy đến bên cửa vẫy nhẹ tay mình.

- Lại đây!

Đuôi Nhỏ giống như chú chim cánh cụt mập ú vậy, nhào vào lòng của ba, bị hắn ôm thật chặt.

- Ba ơi, mẹ nói mẹ nấu mì cho ba rồi, ba mau đi ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ!

- Được! Đi thôi!

Lâu Tư Trầm ẵm con gái đi xuống lầu.

Trong phòng ăn, mì đã bày sẵn trên bàn.

Của hắn là tô bự, kế bên có một tô nhỏ nữa, trong tô nhỏ chỉ vỏn vẹn có mấy cọng thôi, hiển nhiên, là của Đuôi Nhỏ rồi.

Lâu Tư Trầm ẵm Đuôi Nhỏ ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh, còn mình thì ngồi ở ghế kế bên.

Đuôi nhỏ cầm cái đũa, nhìn vài cọng mì ở trong tô của mình, có chút không vui, cái miệng xinh xắn bỗng mếu lại, không hài lòng nhìn người mẹ ngồi đối diện, lại ghen tị với tô mì bự của ba ở kế bên.

- Sở Sở, mẹ không công bằng, tại sao của ba lại nhiều như vậy, còn của Đuôi Nhỏ chỉ có chút xíu thôi?

Một cọng, hai cọng, ba cọng, bốn cọng

Không hề quá 12 cọng mì!

Đồ nhỏ mọn!!

Đôi tay Mộ Sở khoanh lại trước ngực, gương mặt bình thản nhìn bé:

- Tần Diên Vĩ, con đã ăn tối rồi, tối còn ăn khuya nữa sẽ không tốt cho bao tử của con, biết không?

Nếu không phải sợ bé con này thèm ăn, vài cọng mì đó cô cũng không muốn làm cho nó.

Bé con bĩu môi, ngồi yên ở đó, giống như quả bong bóng bị xì hơi vậy.

Bé con chỉ biết ngoan ngoãn ‘sụt’ mì thôi.

- Sụt

Cọng thứ nhất ăn xong.

- Sụt

Cọng thứ hai ăn xong.

- Sụt

Cọng thứ ba ăn xong.

Cọng thứ tư, thứ năm

Thấy tô mì của mình sắp hết rồi, bé con bắt đầu dòm ngó qua tô mì bự kế bên.

- Ba ơi

Cô nhõng nhẽo tiến về bên cạnh, cái đầu nhỏ cứ dựa dựa vào tay của hắn.

Lâu Tư Trầm không nói gì, chỉ đẩy đầu của con gái ra:

- Con gái cưng, miệng mỡ của con dính hết lên áo của ba rồi, lát nữa mẹ sẽ mắng đó!

Ba ơi

Bé con mặc kệ! Tiếp tục bất chấp, tiếp tục mè nheo:

- Ba ơi, tô của ba nhiều mì như vậy, nhất định sẽ không ăn hết đâu nhỉ? Ăn không hết sẽ phải đổ bỏ, đổ bỏ sẽ uổng phí đồ ăn, mẹ sẽ thấy không vui! Hay là đổ vào bụng của con đi, ba thấy vậy được không?

Bé con nói xong, không quên vỗ nhẹ lên bụng của mình.

Lâu Tư Trầm với Mộ Sở ngồi nhìn, đúng là dở khóc dở cười mà.

Đồ ham ăn này, vì miếng ăn mà mặt dày thật đó!

Mộ Sở đang tính mở miệng ngăn lại, nhưng Lâu Tư Trầm đã chấp nhận:

- Được thôi!

Con gái nói chuyện ngọt xớt như vậy, hắn căn bản không đỡ nổi, hắn gắp một đũa bỏ vào trong tô của Đuôi Nhỏ:

- Ăn không hết, nên chia con một miếng nhỏ! Không chia thêm nữa đâu, chia nữa, mẹ con thật sự nổi giận đó!

- Ba muôn năm!

Bé con vui đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

“”

Mộ Sở cảm thấy địa vị cao cả của mình, dường như đang từ từ bị soán ngôi.

Hai ba con họ đã hoàn toàn coi cô không hề tồn tại rồi ư?

Sau khi bé con được chia đồ ăn, vui vẻ tiếp tục ‘sụt’ những cọng mì, lần này có lẽ đã thấy hài lòng rồi.

Sau khi ăn uống no nê, nghỉ ngơi một chút, Mộ Sở mới dẫn bé con đi ngủ, khó khăn lắm mới dỗ được bé ngủ, rồi mới trở về phòng của mình.

Lúc này Lâu Tư Trầm từ trong phòng tắm bước ra.

- Ngủ rồi à?

- Ừ, kể cho nó ba câu chuyện, mà nó còn chê em nữa, nói em kể chuyện không hay bằng anh, lần sau anh kể đi!

Mộ Sở nói xong, lấy ly nước trên đầu giường uống.

- Đứa nhỏ này, kể chuyện cho nó đến khô cả cổ, nó hay lắm rồi, ngày càng kén chọn, y như anh!

Thân hình cao to của Lâu Tư Trầm, đi về phía giường tiến lại gần Mộ Sở:

- Nó là con của tôi, không giống tôi, giống ai?

Đột nhiên hắn đến gần như vậy, Mộ Sở có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm trên người hắn, và hơi thở kích thích của hắn nữa, như có như không lướt qua đôi môi đỏ của cô, nghe hắn khàn giọng hỏi một câu:

- Bao lâu rồi chúng ta không sinh hoạt hai người vậy?

Tim Mộ Sở đập mạnh, gò má đột nhiên đỏ bừng.

Bao lâu?

Đã lâu lắm rồi!

Lâu đến nỗi cô cũng sắp quên luôn rồi.

Thậm chí, sắp quên luôn mùi vị đó rồi, nhưng

Thật ra cô đã sớm nhớ lại!

- Vết thương còn đau không?

Tay của Lâu Tư Trầm, nhẹ nhàng cẩn thận giở áo của cô lên, nhẹ nhàng vén lên, đôi môi của hắn đã sớm không kiềm được đặt lên đôi môi mềm mại mà đè xuống, sự có sát cứ lặp đi lặp lại, dịu dàng ngậm – mút, nhè nhàng chầm chậm hút – mút, dường như đang khơi lại những ngọn lửa đã được đè nén lâu ngày trong người cô lên, làm cho toàn thân Mộ Sở đều ngứa ngáy khó chịu, không kiềm được mà phát ra những tiếng rên nhẹ.

Còn những ngón tay dịu dàng của hắn, nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác xoa lên vết thương vừa mới liền của cô.

- Đau không?

Giọng nói khàn khàn của hắn hỏi cô.

Mộ Sở lắc đầu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn sâu nhẹ nhàng của hắn.

Vết thương không còn đau nữa, nhưng lâu lâu lại có cảm giác khó chịu, Mộ Sở không suy nghĩ nhiều, tưởng là vết thương mới lành nên có triệu chứng này!

- Nếu vết thương đau, nói tôi biết, không được nhịn, biết không?

- Ừ.

Mộ Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cứ nghĩ, con người đang trong trạng thái hưng phấn, có lẽ không thể nào cảm giác được sự đau đớn nào hết.

Gần một tiếng mới kết thúc.

Hai người tắm cho sảng khoái rồi bước ra, lại trở về giường của họ.

Lâu Tư Trầm dựa vào thành giường mà ngồi đó, còn Mộ Sở thì dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nửa nằm nửa ngồi.

Ngón tay của Lâu Tư Trầm, dường như cứ lướt qua lướt lại ở vết thương trên bụng của cô, vết thương không có để lại vết sẹo, nhưng tình hình hôm đó, vẫn còn đọng lại trong kí ức của Lâu Tư Trầm.

Lâu Tư Trầm cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên đỉnh đầu của cô, vòng tay đang ôm lấy cô siết chặt lại một chút, hận không thể để cô hòa làm một với mình.

- Hôm đó thật sự dọa chết tôi đó.

Mộ Sở bật cười, ngẩng đầu lên, nghiêng về sau nhìn hắn:

- Thiếu chủ của Cô Lang mà cũng biết sợ sao?

- Sợ

Hắn nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

- Chuyện sống chết tôi không quản được, tôi chỉ sợ em rời bỏ tôi thôi.

- Sao em nỡ rời xa anh.

Khóe mắt Mộ Sở hơi đỏ lên.

Lâu Tư Trầm cúi đầu xuống, lần nữa chiếm lấy đôi môi của cô, liền nghe giọng nói khàn khàn của hắn vang lên:

- Nếu em dám xuống địa ngục, tôi cũng sẽ đuổi theo, từ tay Diêm Vương cướp lại vợ của tôi!

- Bá đại!

Mộ Sở mắng hắn.

- Tôi bá đạo đó giờ!

Lâu Tư Trầm giữ lấy gương mặt của cô, theo bản năng đem nụ hôn đó, đi sâu hơn nữa.

Hai tay của hắn cũng không rảnh rang, không nhịn được mà để lên đôi gò bồng đảo, liên tục quấy phá ở đó.

Cho đến khi, cổ của Mộ Sở có cảm giác tê lại, Lâu Tư Trầm mới tiếc nuối mà buông cô ra.

Nếu tiếp tục như vậy, e là sẽ đi tiếp đến trận chiến trên giường lần nữa.

Nhưng vết thương Mộ Sở vừa mới lành, thật sự không thích hợp cho việc vận động mạnh, cho nên, Lâu Tư Trầm suy nghĩ kĩ càng, chỉ có thể buông cô ra thôi.

Mộ Sở hít thở khó khăn, sờ nhẹ lên vết thương của mình:

- Hình như có chút đau.

- Đau lại hả?

Lâu Tư Trầm nhìn kĩ càng vết thương của cô, đôi lông mày nhíu chặt lại.

- Không sao, vết thương sâu như vậy, đau một chút cũng là chuyện thường thôi.

Lời nói cũng có lý.

Dù sau lúc đó bị con dao gọt trái cây đâm thẳng vào, không chút do dự.

Lâu Tư Trầm nhẹ nhàng thay cô xoa lên vết thương, sau đó, ôm cô đặt trong mền.

- Nghỉ ngơi cho tốt, nếu mau mà còn đau nữa, thì đi bệnh viện kiểm tra.

- Ừ, được thôi!

Mộ Sở gật gật đầu.

- Đúng rồi, còn nhớ lần trước tôi có nói với em, sau khi Đuôi Nhỏ khỏe lại, tôi muốn dẫn hai người đi thành phố S chơi.

- Đương nhiên nhớ rồi.

Thành phố S, là thành phố mà ba ruột của hắn sống.

- Vài bữa nữa đỡ một chút, dẫn hai người đi chơi.

- Được thôi!

Mộ Sở rất phấn khích.

Cô biết, ‘đi chơi’ của hắn có ý nghĩa khác, thật ra là muốn dẫn họ đi gặp ba ruột của hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.