Hoang đường! Khó tin! Sao có thể như thế được? Sao mẹ em.... sao mẹ em lại có thể là người đứng đầu tổ chức buôn lậu vũ khí quân đội được chứ? Tư Trầm, anh... anh nói đùa với em phải không?
Mộ Sở căn bản không thể nào tin được.
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô là một người cực kì nhu nhược, sau này cô biết mẹ mình cũng có mưu mô, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ bà lại lợi hại đến mức này. Những điều trên hồ sơ viết nào phải chuyện mà người bình thường làm nổi chi đâu.
Lâu Tư Trầm biết Tần Mộ Sở khó mà chấp nhận được. Hắn nói tiếp:
- Trong tay mẹ em có một phần tài liệu quân sự do thủ lĩnh cũ của họ để lại, tờ bản thảo kia là bản vẽ thiết kế vũ khí sinh hóa kiểu mới. Nếu nó lọt vào tay của quốc gia khác thì hậu quả khôn lường. Cho nên chúng tôi nhất định phải tìm lại nó. Đây là nhiệm vụ mà quốc gia giao phó cho chúng tôi.
- Ý anh là bản thảo kia đang nằm trong tay mẹ em sao?
Lâu Tư Trầm lắc đầu:
- Từng là như thế, nhưng bây giờ không phải nữa.
- Thế thì...
- Nó ở trong tay em!
- Ở trong tay em á?
Mộ Sở ngơ người một giây, sau đó ngỡ ra, cúi đầu xuống, nhìn vết thương trên bụng mình:
Sắc mặt của Tần Mộ Sở trắng bệch ra. Mãi hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình:
- Ý anh là mẹ em nhét bản thảo trong tay vào vết thương của em rồi khâu lại ấy hả?
- Có lẽ thế.
Lâu Tư Trầm gật đầu.
Mộ Sở cắn chặt răng, không nói không rằng.
Tất cả mọi người cũng không biết phải nói sao.
Thực ra họ cũng nghĩ giống như Tần Mộ Sở. Rốt cuộc thì Lý Thiện Xuân phải nhẫn tâm đến mức nào mới có thể nhét bản thảo vào trong thân thể của con gái mình cơ chứ? Lúc cần thì làm thế nào? Mổ lấy ra sao?
Sắc mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm đanh lại, hắn siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, lại cảm thấy thân thể trong lòng lạnh như băng, chẳng hề có mảy may độ ấm.
Đối với Mộ Sở mà nói, không chỉ thân thể cô lạnh, mà lòng cô còn lạnh hơn.
Trong giờ khắc này đây, có gì lạnh hơn được cõi lòng cô cơ chứ?
- Sao lại thế?
Cô lẩm bẩm hỏi. Không rõ là hỏi chính mình, hỏi Lâu Tư Trầm, hay là hỏi mẹ mình.
Cô ngẩng lên nhìn Lâu Tư Trầm, ánh mắt bất lực đong đẫm bi thương, nước mắt dâng lên ầng ậng:
- Chẳng lẽ em không phải là con của mẹ sao?
Lâu Tư Trầm khóa chặt cô trong vòng tay, đặt cằm lên đỉnh đầu cô mà nhẹ giọng trấn an:
- Có lẽ là bà ấy không còn cách nào khác cả.
Chính Lâu Tư Trầm cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này.
Vì sao Lý Thiện Xuân lại muốn nhét bản thảo vào người con gái mình đây?
Có lẽ bởi vì hắn đã dồn bà ta vào bước đường cùng.
Trong tầm theo dõi của hắn, ngày thường bà ta không thể nào liên hệ với đám thuộc hạ Monce được. Bà ta bỏ bản thảo vào người con gái mình thì sẽ không gây ra sự chú ý, Monce chỉ cần tiếp xúc với Tần Mộ Sở khoảng một phút đồng hồ là có thể rạch vết thương của cô ra để lấy bản thảo rồi.
Không thể không nói kế hoạch của Lý Thiện Xuân rất thành công. Nếu Lâu Tư Trầm đến muộn một phút thì bản thảo sẽ rơi vào tay bọn họ.
Thế nhưng kế hoạch này cũng quá nhẫn tâm. Lâu Tư Trầm không thể nào ngờ được Lý Thiện Xuân lại dám ra tay với con gái mình độc ác như thế! Có lẽ Lý Thiện Xuân cũng đoán được điểm này cho nên mới yên tâm nhét bản thảo vào người Tần Mộ Sở.
Người đàn bà như vậy không xứng đáng làm mẹ!
- Cho nên.... thực ra nửa năm trước anh cưới em là để tiếp cận mẹ em đúng không?
Mộ Sở ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Lâu Tư Trầm cũng không muốn lừa cô.
Ánh mắt kia rơi vào mắt hắn như thể xuyên thấu qua trái tim, khiến cho lòng hắn đau như dao cắt.
- 50 – 50.
Hắn nói thật lòng.
Giọng nói khàn đặc.
Trong chớp mắt ấy, hắn cảm nhận được nỗi thất vọng và tổn thương dâng tràn trong mắt cô.
Ánh mắt cô vụt tắt hi vọng, đôi môi mím chặt, chẳng nói một lời.
Ngẫm lại thì cũng phải thôi. Cô cứ tưởng rằng hắn là người chồng yêu thương mình nhất trên đời, cô cứ tưởng rằng bà là người mẹ quý trọng cô nhất thế gian. Ấy vậy mà giờ đây cô lại phát hiện ra hết thảy chỉ là một hồi lợi dụng.
Chỉ có một mình cô moi tim moi phổi ra với họ.
Chỉ có một mình cô!
Lệ nóng ầng ậng dâng lên, nhưng Tần Mộ Sở cố ép mình không rơi nước mắt.
Cô đã đáng thương lắm rồi, cô không muốn để người khác thấy mình đáng thương hơn nữa.
Không khí trong xe áp lực đến mức khiến người ta không thở nổi.
Mộ Sở không nói không rằng, Lâu Tư Trầm chỉ nhìn cô im lặng, Lục Ngạn Diễm và Tiết Bỉnh ở phía trước lại càng chẳng dám hé răng.
Mãi một hồi lâu sau.
Lâu đến mức tất cả mọi người đều nghĩ rằng Mộ Sở giận thật rồi, thì cô lên tiếng.
- Anh có yêu em thật không?
Cô ngẩng đầu nhìn Lâu Tư Trầm, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, như thể đang chờ kết quả từ nơi hắn.
Trong đôi mắt đen thẳm của Lâu Tư Trầm ánh lên tia sáng. Hắn nâng mặt cô lên, áp trán lên trán cô, nắm lấy bàn tay nhỏ đặt nơi trái tim mình rồi nói với giọng nghẹn ngào:
- Em không cảm nhận được à?
Mộ Sở lắc đầu.
Rồi cô nhìn hắn bằng vẻ mặt cực kì vô tội:
- Em muốn nghe anh nói cơ.
Lục Ngạn Diễm và Tiết Bỉnh cảm thấy không khí trong xe đã hơi ấm lên, bèn vội vàng chen miệng:
- Bọn em cũng muốn nghe!
- ...
Lâu Tư Trầm hơi nhướn mày liếc một cái sắc lẻm.
Tần Mộ Sở lại nói tiếp:
- Anh nói cho bọn em cùng nghe đi.
- ...
Tiết Bỉnh và Lục Ngạn Diễm nén lắm mới không phá lên cười.
Chị ba ngầu quá!
Bọn họ nhận ra chị ba đang trả thù anh ba đó mà. Bình thường anh ba ngạo kiều chết đi được, muốn hắn tỏ tình trước mặt người ngoài thì thà giết quách hắn đi cho xong! Lần này hay lắm, có kịch xem rồi!
Đương nhiên Lâu Tư Trầm cũng phát hiện ra Tần Mộ Sở đang giở trò.
Hắn nhéo khuôn mặt nhỏ, kề sát môi cô rồi hạ giọng hỏi:
- Em cố ý phải không?
Mộ Sở ngước mắt nhìn đầy vô tội.
Mà không nói gì.
- Tôi yêu em.
Lâu Tư Trầm giữ lấy cằm cô, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhẹ giọng nói.
Nét chân thành trong giọng nói và chân tình trong ánh mắt khiến cho trái tim cô hẫng nhịp, nước mắt long lanh trong đôi mắt mê li.
Đến tận lúc này Tần Mộ Sở mới phát hiện ra lời tỏ tình êm tai nhất trên thế gian là ba chữ này chứ chẳng phải là câu từ hoa mỹ.
Tôi yêu em...
Lòng của cô ấm sực như thắp lửa, và đắm chìm trong nỗi ngọt ngào.
Mộ Sở biết khi người đàn ông này nói ra ba chữ thiêng liêng kia, thì cô có thể giao phó hết thảy của bản thân cho hắn mà không nề hà chi cả. Bởi vì ba chữ ấy đã gửi gắm tất cả tình cảm chân thành nhất của hắn rồi!
- Anh nói gì mà em nghe không rõ...
Tần Mộ Sở giả vờ không nghe thấy, vểnh tai lên rồi hỏi lại.
- ...
Lâu Tư Trầm hơi nhếch miệng.
Lục Ngạn Diễm cũng không sợ chết mà chen mồm vào:
- Anh ba ơi em cũng không nghe thấy!
- Tần Mộ Sở, tôi yêu em.
Lâu Tư Trầm nói lại lần nữa, rồi lần nữa, rồi lần nữa...
- Tôi yêu em
- Tôi yêu em...
- ...
Tần Mộ Sở khóc òa lên.
Tiếng hoan hô của Lục Dung Nhan và Tiết Bỉnh vang vọng trong khoang xe chật hẹp.
Ánh mắt Lưu Trì Tân nhìn Tần Mộ Sở róng rực như lửa cháy. Hắn ôm siết lấy cô, ngậm lấy đôi môi đỏ rồi hỏi:
- Em nghe rõ rồi chưa?
Mộ Sở gật đầu:
- Rồi...
Cô rưng rưng nước mắt, thế nhưng lại bật cười.
Lâu Tư Trầm cúi đầu ngậm lấy môi cô rồi hôn xuống, tình ý miên man.
- Nè nè nè
Lục Ngạn Diễm và Tiết Bỉnh ở ghế trước bắt đầu kháng nghị:
- Hai người đủ rồi nhé! Đừng có nhét thức ăn chó cho tụi này...
Mộ Sở cầm túi tài liệu liệng về phía Lục Ngạn Diễm:
Ôi trời má!
Chị dâu ngầu quá!
...
Tần Mộ Sở vừa về đến biệt thự đã hỏi thăm Đuôi Nhỏ.
May mà bác sĩ nói con bé không bị thương nặng, chỉ trầy da trên trán một chút thôi, bôi thuốc là khỏi rồi.
Quan trọng nhất bây giờ là bản thảo trong bụng của Tần Mộ Sở.
- Lấy ra đi.
Cô nói với Lâu Tư Trầm.
Sắc mặt Lâu Tư Trầm đanh lại, hắn lặng thinh.
Mộ Sở lại nói:
- Em không sao đâu, thật đấy! Chẳng qua là rạch một nhát lên da thôi mà. Anh mà không rạch là lần sau đám vô lương tâm kia rạch bụng em đấy. Họ cầm dao xiên cho em một phát, ai biết là xiên xong em còn sống được hay không. Để họ rạch thì thà bây giờ lấy luôn quả bom hẹn giờ ấy ra còn hơn. Em tin anh mà.
- Được rồi.
Lâu Tư Trầm cũng cảm thấy Tần Mộ Sở nói có lý.
Nếu không nhanh lấy tờ giấy kia ra khỏi người Tần Mộ Sở thì cô lại trở thành bia ngắm sống của đám người kia mất, cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ khi nào. Chỉ có cách lấy quả bom hẹn giờ kia ra khỏi thân thể cô thì cô mới an toàn được thôi.
- Lúc lấy nó, tôi sẽ tiêm thuốc tê cho em, nhưng lấy ra rồi sẽ hơi đau đấy, em phải...
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tần Mộ Sở, nhưng cô vẫn cắn răng gật đầu:
- Có đau cũng không đau bằng dao đâm vào người đâu mà.
- Được rồi, vậy em nằm lên bàn phẫu thuật đi.
Trong biệt thự có đủ mọi thứ, cực kì tiện lợi.
- Lục Tứ!
Lâu Tư Trầm gọi một tiếng:
- Giúp tôi một tay!
- Vâng ạ!
Lục Ngạn Diễm bước tới.
Tách!
Đèn trên đỉnh đầu bật lên, trước mắt Tần Mộ Sở chói sáng đến mức hơi đau.
- Vì tiêm thuốc tê nên sẽ không đau lắm, nhưng không phải gây tê toàn thân nên sẽ có chút cảm giác đấy, em nhịn chút nhé...
- Em chịu được! Làm đi!
Tần Mộ Sở nghiêng đầu sang một bên, nắm chặt hai tay lại, trên vầng trán cau chặt không ngừng túa mồ hôi.
- Lục Tứ, cậu làm đi!
Lâu Tư Trầm đưa dao giải phẫu trong tay cho Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm nhận lấy không chút do dự, rồi rạch xuống.