Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 262



- Sở Sở --

Lúc hai người đang hôn nhau đắm đuối, thì đột nhiên, ngoài hành lang truyền đến giọng nói mềm mại mà như đang gáp gáp kếu gọi.

Là tiểu Nhật Lâm đến.

Hai người cứ như bị điện giật vậy, cũng lúc buông đối phương ra.

Mộ Sở rất nhanh đã từ người hắn nhảy xuống, kết quả, ai biết được mới từ người hắn lui ra, thì cái quần ngủ trên người mình liền ‘roẹt—’ một cái, từ trên eo cô trực tiếp tuột xuống tận mắc cá chân.

Đôi chân trắng mịn không gì che đậy lộ ra ngay trước mắt Lâu Tư Trầm.

- Sh-it!!

Cô nổi cáu mà cong người kéo lên lại, sau đó, dường như dùng tốc độ nhanh nhất mà chui tọt vào trong chăn, sau đó cuộn bản thân thật chặt lại, kín đến không thể có chút gió nào lùa vào.

Thằng nhỏ này, đến lúc nào không đến, đang làm chuyện lớn lại đến!

Mộ Sở một bộ dáng đau khổ mà bức bối, mà Lâu Tư trầm bên này, vẫn còn đang chậm rãi đóng nút áo lại.

Có hai chỗ, thiếu mất hai cái nút, là bị Mộ Sở thô lỗ giật đứt.

Hắn ngước mắt lên nhìn thủ phạm nằm trên giường.

Mộ Sở lè lưỡi đáp trả hắn.

Đôi mắt Lâu Tư Trầm hơi tối lại.

Nhìn thấy cô lè lưỡi ra, hắn cư nhiên lại xúc động rồi.

Khi mà hắn cài cái nút áo cuối cùng lại, cánh cửa vừa lúc bị người đẩy vào, sau đó, thì nhìn thấy tiểu Nhật Tân từ bên ngoài chạy vào:

- Sở Sở!! Dì sao rồi? Ba?

Tiểu Nhật Tân nhìn Lâu Tư Trầm ở bên giường, cảm thấy ngạc nhiên, nó chớp mắt nghi hoặc nói:

- Ba, sao ba lại ở đây? Không phải ba nói với con là tối nay ba không về sao?

Sắc mặt Lâu tư Trầm thâm trầm, khó coi đến cực điểm, hắn một bên chỉnh trang lại tây trang, một bên lạnh nhạt nói:

- Ba về nhà còn phải báo cáo với con sao?

- ...

Mộ Sở cảm thấy, lâu tư Trầm thực ra là đang tức giận tiểu Nhật Lâm.

Tại sao lại tức giận? Trừ phi là do nó làm phiền chuyện tốt của hai người họ?

Ân! Điểm này, thực sự khiếng người ta rất tức giận!

- Sở Sở!

Tiểu Nhật Lâm cũng không có hơi đâu mà để ý đến tâm tình của ba, mà quay đầu nhìn Mộ Sở trên giường:

- Sở Sở, dì làm sao vậy? Tại sao lại sốt cao rồi?

Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ của nó sờ lên trán của cô, chân mày nhỏ nhắn chau chặt lại:

- Nóng quá a!

Quay đầu, nó lại nhìn Lâu Tư Trầm với ánh mắt cầu cứu:

- Ba, ba là bác sĩ, ba có thể giúp Sở Sở hạ sốt không?

Lây Tư Trầm không vui nhìn Mộ Sở nằm trên giường một cái, nhẫn tâm nói:

- Cô ấy đáng đời!

Cậu bé nghe xong lời này, không vui, môi nhỏ chu lên:

- Ba, sao ba có thể nói Sở Sở như vậy chứ!

Nó dường như lo sợ Mộ Sở sẽ không vui, liền quay đầu dỗ cô:

- Sở Sở, dì đừng không vui nha, dì đừng nghe lời ba con nói, biết không? Bà trần nói ba con có lúc chính là cứng miệng, nhưng thực ra trong lòng lo lắng nhiều lắm nhiều lắm đó! Ba đối với con cũng vậy đó.

Lời này, chạy thẳng vào trong tim Mộ Sở.

Cô nằm trên giường, đắc ý cười với Lâu Tư Trầm:

- Ngài Lâu, con trai của ngài thật hiểu ngài.

Lâu Tư Trầm cảm thấy mặt mũi của bản thân cũng bị con trai mình đánh mất hết rồi, hắn đưa tay kéo kéo cái cổ của con trai mình, nghiêm túc mà hỏi nó:

  • Trễ như vậy rồi, con còn chưa đi ngủ, chạy đến đây làm gì?
  • Sở Sở không phải đang bệnh sao? Con đương nhiên là đến thăm dì ấy rồi!
Tiểu Nhật Lâm nói xong, liền lấy nhiệt kế từ trong hòm thuốc ra, đúng điệu bộ mà đưa đến tai Mộ Sở ‘bíp—’ một cái, nhìn thấy số trên đó, nó hốt hoảng mà quay đầu lại nhìn ba mình, xém chút nuữa rơi nước mắt:

  • Ba, Sở Sở sốt đến tận 40 độ rồi!!
  • Không sao, không sao, con không cần sợ, Sở Sở ngủ một giấc, mai sáng sẽ hết bệnh thôi.
Mộ Sở liền lên tiếng an ủi tiểu Nhật Lâm.

Lâu Tư Trầm lấy lại nhiệt kế trong tay Nhật Lâm lại, nhìn một cái, thực sự là sốt cao 40 độ.

Hắn chau mày, nhìn Mộ Sở một cái, đem nhiệt kế bỏ vào lại hòm thuốc:

- Làm một cái, thì hành hạ bản thân đến khó chịu thì thôi đi, còn khiếng cho cả nhà trên trên dưới dưới lo lắng cho cô, ngủ không ngon, dễ chịu rồi?

- ...

Mộ Sở cắn môi dưới:

- Em biết sai rồi, anh đừng dạy dỗ em nữa!

Lâu Tư Trầm lấy ra từ hòm thuốc miếng dán hạ sốt, xé ra, không chút dịu dàng mà dán lên trán của Mộ Sở.

Tiếu Nhật Lâm quay đầu nhìn Lâu Tư Trầm:

  • Ba, tối nay con có thể ngủ cùng Sở Sở không?
  • Không được!
Lâu Tư Trầm không chút do dự mà từ chối.

  • Nhưng con muốn chăm sóc cho dì ấy.
  • Con chăm sóc không nỗi cô ấy.
Ngược lại, còn phải khiếng cô ấy chăm sóc cho con thì có!

Tiểu Nhật Lâm chu chu môi.

Mộ Sở liền an ủi nó:

- Nhật Lâm, đợi dì đỡ bệnh, con lại qua ngủ cùng dì, được không? Dì bây giờ còn bệnh nặng, lỡ như truyền cảm cho con thì làm sao?

Tiểu Nhật Lâm chu chu môi, nghĩ một hồi, mới nhượng bộ, lại thương lượng với Lâu Tư Trầm:

- Ba, vậy ngày mai con có thể không đến trường không? Con không muốn đi học, con muốn ở nhà chăm sóc Sở Sở.

Còn chưa đợi Lâu Tư Trầm trả lời, Mộ Sở đã cướp lời của hắn:

  • Nhật Lâm, ngày mai con phải ngoan ngoãn mà đi học! Ngày mai Sở Sở sẽ không ở lại đây nữa rồi.
  • A? Dì không ở đây nữa? Tại sao? Vậy dì đi đâu?
Cậu bé gấp gáp leo lên giường, gương mặt khóc tang hỏi Mộ Sở.

  • Chuyện đó... Sở Sở về khách sạn ở.
  • Không muốn!
Tiểu Nhật Lâm từ chối:

- Ở khách sạn không dễ chịu, ở nhà mới tốt!

Nó nói xong, lại quay người, lắc lắc cánh tay Lâu Tư Trầm:

- Ba, ba mau khuyên Sở Sở đi, đừng cho dì ấy đi khách sạn ở! Dì ấy bây giờ bệnh thành như vậy, làm sao mà để dì ấy một mình đi khách sạn ở được? Dì ấy... dì ấy sẽ rửa* đó...?

(* rửa- đồng âm với chết trong tiếng Trung)

Cậu bé gấp gáp đến thiếu chút nữa lad đỏ hết mắt.

Lâu Tư Trầm nhìn Mộ Sở ở trên giường, một lúc sau lạnh lẽo mở miệng:

- Khỏi bệnh rồi nói!

Nói xong, đẩy xe lăn, quay người rời khỏi.

Trước khi đi, còn không quên nhắc nnhowr con trai:

- Không được ở lại quá lâu, 5 phút sau quay về phòng ngủ!

- ... dạ.

Cậu bé ngoan ngoãn trả lời một tiếng.

Lâu Tư Trầm đi ra ngoài.

Mục đích của Mộ Sở có coi như là thành công rồi.

Nhìn thấy ba mình đi rồi, tiểu Nhật Lâm lúc này mới nhúc nhích lại, nó leo lại lên giường của Mộ Sở, đôi chân ngắn vui vẻ mà đung đưa:

  • Sở Sở, dì có nghe thấy chưa? Lúc nãy ba con đồng ý rồi, để cho dì ở đến khi hết bệnh đó!
  • Ừ! Cám ơn con cho dì ở lại.
Nghe Mộ Sở cảm ơn, mặt của cậu bé liền đỏ lên, ngại ngùng mà nói:

- Không cần cám ơn.

Nó mong đợi mà chớp chớp mắt nhìn Mộ Sở, nhỏ tiếng nói:

  • Sở Sở, tối nay con có thể ngủ cùng dì không dì?
  • Được chứ, nhưng dì lo sẽ bệnh của dì sẽ lây sang cho con...
  • Không sao đâu! Sức khỏe của con tốt lắm! Mới không sợ!
Cậu bé thật sự một chút cũng không khách sáo, hất dép đi, vui vẻ mà trèo lên giường, sau đó chui vào trong chăn nóng ấm áp của Mộ Sở, áp vào trong lòng của Mộ Sở.

Phút đó, cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp của cậu bé, ngửi thấy mùi sữa thoảng thoảng trên người nó, Mộ Sở chỉ cảm thấy nơi mềm mại nào đó trong lòng mình cũng được thu vào trong đó.

Quả nhiên, trẻ con là thiên sứ tốt đẹp nhất trên thế này! Cho dù không phải là do mình sinh ra, cũng có thể dễ dàng bị cướp đi trái tim của cô.

Cậu bé dường như rất vui, dựa vào lòng của Mộ Sở, cảm thán nói:

- Thì ra hai người cùng nhau ngủ là cảm giác này...

Mộ Sở cảm thấy câu nói này có ý gì đó khác, ngón tay bất giác nhéo nhéo cái lỗ tai nhỏ của nó:

  • Không lẽ ba không ngủ cùng tiểu Nhật Lâm sao?
  • Ba chỉ kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ thôi, không ngủ cùng con, ba nói con là một tiểu nam tử hán, nên tự mình đối diện!
Thật là giồng với phong cách của hắn.

  • Vậy mẹ thì sao? Mẹ thì sẽ có ngủ cùng với tiểu Nhật Lâm chứ?
  • Cùng không có.
Nhắc đến mẹ, ánh sáng trong mắt của tiểu Nhật Lâm tối đi một chút:

  • Nhật Lâm chưa từng nhìn thấy mẹ qua...
  • A?
Mộ Sở hoài nghỉ:

  • Sao thế được?
  • Ba nói mẹ luôn ở Trung Quốc! Ba còn nói, Nhật Lâm còn có một người chị nữa! Nhưng mà, Nhật Lâm cũng chưa từng thấy qua chị.
  • Có chị?
Mộ Sở ngẩng người mở miệng ra.

Không nghi ngờ gì nữa, chị gái mà từ miệng Lâu Tư Trầm nhắc đến, nhất định là Diên Vĩ.

Vậy hắn nói là ở Trung Quốc, người vợ đã li dị...

Không lẽ, thực ra chính là cô?!

The f*ck!!

Trung Quốc, vợ cũ, mang theo con gái, không pahir là mình còn là ai?

Trời ơi! Mộ Sở cảm thấy mình thật là đủ ngu mà!

Cho nên má Trần nói mấy năm nay không thấy tiên sinh nhà họ dẫn ai về, bởi vì căn bản hắn không có đàn bà nha! Càng đừng nói vợ cái gì đó nữa!

Nhưng mà, nếu vợ mà hắn nói là mình, thì... đứa trẻ trong lòng mình là ai sinh cho hắn? Nếu hắn không có đàn bàn, vậy đứa trẻ này, không lẽ là từ cục đá chui ra sao?

- Sở Sở?

Thấy Mộ Sở cứ nhìn chằm chằm vào mình, tiểu Nhật Lâm gọi cô một tiếng.

Nhật Lâm lo lắng nhìn cô, tay nhỏ dán lên trán cô:

  • Dì bây giờ thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa? Thấy sắc mặt của dì đỏ hồng hồng đó.
  • Dì khỏe mà!
Mộ Sở nắm lấy tay nhỏ của nó, hôn một cía lên cái tay trắng trắng mềm mềm của nó một cái.

Mộ Sở nghĩ, mặc kệ đứa trẻ này là của ai, mặc kệ nó có phải là con ruột của Lâu Tư Trầm hay không, tóm lại, Lâu Tư Trầm coi nó như là con trai, vậy chính là con ruột rồi!

Lúc này, Mộ Sở thật hi vọng đứa trẻ này chính là con ruột của Lâu Tư Trầm, ít nhất, sẽ không khiếng nó cảm thấy đáng thương.

- Bảo bối, con có nhớ mẹ không?

Mộ Sở nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, hỏi nó.

- Nhớ!

Cậu bé lớn tiếng mà trả lời cô:

  • Cực kì nhớ!
  • Vậy con cảm thấy Sở Sở làm mẹ con thì sao?
Mộ Sở chớp mắt hỏi nó.

- Được nha!

Cậu bé liền hưng phấn lên.

Nhưng quay đầu lại lại dường nhưu nghĩ điều gì đó, mí mắt xụ xuống, đỏ mặt nói:

- Nhưng con vốn là muốn Sở Sở làm bạn gái con...

- ...

- Nhưng, có thể làm mẹ của Nhật Lâm đã tốt lắm rồi!!

Cậu bé lại vui vẻ ngẩng đầu lên, nó kích động mà ôm chặt lấy Mộ Sở:

- Sở Sở, từ nay con có phải là có mẹ rồi!

- ... Phải.

Mộ Sở gật đầu:

  • Nếu con không để ý, sau này có thể gọi dì là mẹ, được không?
  • Có thật là được không?
Cậu bé ngẩng đầu lên, gương mặt mong đợi nhìn cô, đôi mắt cho lấp lánh còn đọng lại chút ươn ướt.

- Đương nhiên có thể!

Mộ Sở cũng như vậy mong đợi mà nhìn nó.

- ... Mẹ!

Cậu bé thử gọi một tiếng, âm thanh rất nhẹ, rất ngại ngùng, lúc âm thanh vừa rơi xuống, nước mắt của nó cũng đồng thời từ hốc mà mà rơi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.