Sau khi ăn cơm, Mộ Sở gọi video call quốc tế cho bé Nhật Lâm.
Bên đó, một lúc đã nghe máy.
- Mẹ!!
Dường như cậu bé đưa cả khuôn mặt dính vào điện thoại, nó thấy Mộ Sở hưng phấn tột độ, nụ cười trên gương mặt nhỏ đó tươi rói.
- Mẹ ơi, mẹ đã về đến nhà rồi hả?
- Ừ, mẹ đến nhà rồi.
- Mẹ ơi……
Cậu bé vẫn còn đang đeo yếm ăn trên người, nằm trên bàn, hình như là đang ăn trưa vậy, nó nhẹ giọng nói:
- Con còn tưởng mẹ về đó quên con rồi chứ…
- Mẹ là người xấu bụng như vậy sao?
Cậu bé lè lưỡi ra trêu chọc rồi bật cười.
- Không phải! Mẹ là người tốt.
- Ngoan……
- Mẹ ơi, mẹ có nhớ con không?
- Nhớ chứ! Rất nhớ luôn, giờ bắt đầu thấy nhớ rồi nè.
- Con cũng nhớ mẹ, cũng nhớ ba……
- Ba có nói khi nào về nhà không?
Không biết người đàn ông đó đã an toàn hạ cánh chưa.
- Không có.
Cậu bé lắc lắc đầu, trong mắt cậu bé hình như có chút gì đó buồn bã.
- Ba không có nói, nhưng mà, chắc đi lâu lắm! Lần nào ba đi công tác cũng đi một thời gian rất lâu, vài tháng? Con cũng không nhớ nỗi nữa!
Lâu vậy à……
Mộ Sở nhíu mày lại, Lâu Tư Trầm không ở nhà, cậu bé này lại không có mẹ, vậy ngày thường ai chăm sóc cho nó?
Nhưng mà, chuyện này chắc Lâu Tư Trầm cũng đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, không cần cô phải bận lòng.
- Mẹ ơi, con muốn mẹ chơi với con quá……
Mộ Sở thấy rõ hai chữ ‘cô đơn’ trong mắt cậu bé.
Cũng đúng thôi, cho dù ngày thường có người lo cho nó đầy đủ mọi sinh hoạt, nhưng như vậy thì sao? Đứa nhỏ không có ba mẹ ở bên cạnh, cũng dễ nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác.
Mộ Sở không nói chuyện lâu với bé Nhật Lâm, vì nó vẫn còn đang ăn cơm.
Sau khi cúp máy, trong đầu cứ nghĩ về đôi mắt buồn bã thể hiện nỗi cô đơn của bé Nhật Lâm, Mộ Sở có chút đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, cô cũng quyết định gọi cho Lâu Tư Trầm.
Kết quả, điện thoại khóa máy.
Sao điện thoại vẫn không gọi được? Chẳng lẽ hắn vẫn còn chưa tới? Hay là, điện thoại hắn ở những nước khác không gọi được?
Mộ Sở chỉ có thể gọi điện cho Tiết Bỉnh.
Ngược lại với hắn, Tiết Bỉnh rất nhanh đã nghe máy.
- Thiếu phu nhân?
- Anh ấy đã đến Las Vagas chưa?
Mộ Sở hỏi thẳng Tiết Bỉnh.
- Thiếu chủ đã đến rồi.
- Điện thoại không gọi được?
- Hả……Ừ.
Tiết Bỉnh trả lời hoài nghi một chút, mới trả lời.
- Vậy tôi làm thế nào mới liên lạc được với anh ấy?
- Thiếu phu nhân kiếm thiếu chủ có chuyện gì vậy?
Nếu không có gì Tiết Bỉnh cũng sẽ không hỏi nhiều như vậy, mà giờ anh ta hỏi, có nghĩa là, anh ta không có cách nào để đưa số liên lạc cho cô được.
Mộ Sở nói:
- Tôi chỉ muốn bàn với anh ấy về chuyện của Nhật Lâm.
- Nhật Lâm?
Tiết Bỉnh có chút nghi hoặc.
- Thiếu chủ của anh đi công tác bao lâu?
- Tạm thời chưa rõ, ít nhất 2 tháng, nhiều nhất 2 năm, đều có thể xảy ra.
Mộ Sở nghe xong, lúc đó liền nổi giận:
- Anh ấy đi lâu như vậy, với lại chưa xác định được thời gian, vậy tại sao lại để bé Nhật Lâm ở nhà một mình? Sao anh ấy không dẫn theo?
- Thiếu phu nhân, cô yên tâm, nếu thiếu chủ đi công tác thời gian quá dài, tôi sẽ sắp xếp cho người dẫn cậu chủ nhỏ đến bên thiếu chủ.
- Vậy anh dẫn Nhật Lâm đến chỗ tôi đi!
Sớm biết như vậy, lúc cô về đã đem theo cậu bé ấy về cùng luôn rồi.
Tiết Bỉnh không ngờ Mộ Sở lại đưa ra yêu cầu như vậy, anh ta ngẩn người một lúc.
- Chuyện này……
- Anh yên tâm, tôi không bạc đãi nó đâu, nó vẫn còn nhỏ, sao có thể một mình ở nhà được?
- Thiếu phu nhân, tôi không phải ý này, đương nhiên tôi biết cô sẽ không bạc đãi cậu chủ nhỏ rồi. Hay là vậy đi, chuyện này tôi sẽ nói lại với thiếu chủ, chuyện của cậu chủ nhỏ tôi thật sự không có quyền quyết định.
- Vậy được thôi! Tôi đợi câu trả lời của anh, nhớ nói rõ cho anh ấy biết.
- Được thôi.
- Cảm ơn.
- Chuyện nên làm.
Sau khi Tiết Bỉnh cúp máy với Mộ Sở xong, liền gọi điện thoại đường dài cho Lâu Tư Trầm ở Las Vagas.
Mộ Sở vẫn ở đó chờ đợi.
Rõ ràng thời gian mới trôi qua có 5 phút thôi, nhưng Mộ Sở lại cảm thấy thời gian trôi qua như 5 tiếng vậy.
Quả nhiên, thời gian chờ đợi luôn thấy lâu hơn mà!
- Reng—reng----
Đột nhiên, điện thoại cô cầm trên tay vang lên.
Nhìn số hiển thị trên màn hình, có chút bất ngờ, không phải là số của Tiết Bỉnh, mà là số riêng ẩn danh.
Cô có chút ngây người ra, trong lòng lóe lên tia hi vọng, một giây sau, vội bắt máy lên:
Giọng nói trầm ấm, thông qua sóng điện thoại truyền đến.
Có chút ấm áp, Mộ Sở còn tưởng mình nghe nhầm.
Là hắn.
Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cho dù hắn chỉ nói có vài chữ, nhưng Mộ Sở cũng đã nhận ra là hắn.
- Em……anh đến rồi?
Đột nhiên Mộ Sở cảm thấy căng thẳng hơn hẳn, ngay cả nói chuyện cũng loạn cả lên.
Giọng nói trầm của Lâu Tư Trầm chỉ trả lời một tiếng ‘ừ’.
Trong lòng Mộ Sở loạn lên tiếng ‘thình thịch thình thịch--, chắc là tại căng thăng quá, nhất thời quên phải nói gì với hắn.
Nhưng Lâu Tư Trầm liền nhắc cô.
- Nghe Tiết Bỉnh nói, em muốn rước bé Nhật Lâm đến chỗ em ở một thời gian?
- Đúng vậy đúng vậy!
Lâu Tư Trầm nói xong, Mộ Sở mới nhớ ra chuyện cần nói, cô gõ nhẹ lên não cá vàng của mình, nói với Lâu Tư Trầm:
- Em nghe trợ lý Tiết Bỉnh của anh nói lần đi công tác này của anh cần thời gian khá dài, em nghĩ đến bé Nhật Lâm một mình ở nhà, sẽ khó tránh khỏi sự cô đơn, vậy thì để nó đến chỗ em đi! Sáng thì em dẫn nó đi nhà trẻ, tối thì đưa về nhà chơi với Đuôi Nhỏ, nó sẽ không thấy cô đơn, anh thấy sao?
Lâu Tư Trầm trầm mặc một lúc, như đang nghiêm túc suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.
Một hồi lâu –
- Tôi cần hỏi qua ý kiến của Nhật Lâm trước.
Mộ Sở vỗ lên trán mình.
- Sao em lại quên mất chuyện quan trọng như vậy! Cũng đúng, nó vẫn chưa chắc sẽ đồng ý! Được, anh hỏi nó trước đi, nếu hắn đồng ý, chỗ của em sẵn sàng tiếp đón.
- Được.
Lâu Tư Trầm cúp máy.
Thế là, Mộ Sở lại chìm vào sự chờ đợi dài lâu lần nữa.
Một bên là đợi tin tức của bé Nhật Lâm, còn một bên thì đợi điện thoại của Lâu Tư Trầm.
Cho dù là nghe giọng của hắn qua điện thoại, nhưng trong lòng của cô, lâu lâu vẫn cảm thấy dậy sóng.
Lần này, thời gian chờ đợi của Mộ Sở càng lâu hơn.
Đợi gần hơn 20 phút, điện thoại của Mộ Sở mới reo lên.
Thậm chí ngay cả số hiển thị cô vẫn chưa kịp coi, đã bắt máy rồi.
Hả?
- Tiết Bỉnh?
Mộ Sở nghi hoặc nhìn lại điện thoại của mình.
Trên điện thoại hiển thị vọn vẹn hai chữ ‘Tiết Bỉnh’.
Cô ngẩn người.
Sao lúc này cô lại không nhìn số hiển thị chứ? Cô lại tưởng điện thoại này là do người đàn ông đó gọi tới.
Nếu nói trong lòng không có chút thất vọng là giả rồi.
- Thiếu phu nhân, là tôi.
Tiết Bỉnh ở trong điện thoại cung kính chào hỏi rồi nói tiếp:
- Thiếu chủ đã chấp nhận đề nghị của cô, hai hôm nay tôi sẽ dẫn cậu chủ nhỏ đến chỗ cô, ý của thiếu chủ là, nếu bên cô có gì cần, có thể mướn một bảo mẫu chuyên chăm sóc cho cậu chủ nhỏ, còn những thứ khác nếu cần, cũng mong cô có thể nói ra.
- Không, không, không, không mướn bảo mẫu gì hết.
Mộ Sở vội vã từ chối.
- Gia đình tôi đã náo nhiệt lắm rồi, nếu mướn thêm một bảo mẫu sẽ không có chỗ ở nữa.
- Hay là, đổi căn biệt thự cho gia đình ngài Tô?
- ……..
Mộ Sở nhếch nhẹ môi.
- Đây cũng là ý của thiếu chủ của anh hả?
- ……Ừ.
Đây đúng là mẹ vinh danh nhờ con mà!
- Được rồi, các anh đừng làm quá nữa, gia đình chúng tôi đang rất tốt, không cần biệt thự gì hết, cũng không thiếu bảo mẫu, anh chỉ cần an toàn đưa nó đến chỗ tôi là được rồi, còn những chuyện khác, đều không cần, tôi sẽ tự sắp xếp.
- Được thôi.
- Còn nữa……
- Thiếu phu nhân, cô còn cần gì nữa?
- Bỏ đi, bỏ đi, không có gì.
Mộ Sở phiền não bóp trán của mình.
- Dạ, vậy chào thiếu phu nhân, lần sau nói tiếp.
- Được.
Tiết Bỉnh đang chuẩn bị cúp máy, đột nhiên nghe giọng của Mộ Sở vang lên:
Tiết Bỉnh lại đặt điện thoại lên tai.
- Thiếu chủ nhà anh…giờ đang làm gì vậy?
Tiết Bỉnh há hốc miệng.
- Thiếu phu nhân, chuyện này…tôi cũng không rõ, xin lỗi, tôi không có theo ngài ấy qua đó!
- Tôi hiểu rồi.
Mộ Sở gật gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Thiếu chủ nhà anh có phải đặc biệt thích Lý Vi An không?
- Sao đột nhiên thiếu phu nhân lại có nghi vấn này?
- Rất rõ ràng mà! Hồi đó anh ấy đi đâu cũng dẫn theo anh đi, nhưng bây giờ lại khác, anh ấy đi đâu cũng dẫn theo cô ta, không phải là thích chứ là gì?
Nói thật, chuyện này lúc nào cũng khiến Mộ Sở khó chịu hết.
Dường như Tiết Bỉnh cũng nghe ra ý của Mộ Sở, anh ta ở bên kia điện thoại bật cười:
- Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi! Tuy thiếu chủ rất thích Vi An, nhưng cái thích đó, không giống như cái thích mà cô đang nghĩ, tuyệt đối không giống nhau. Trong lòng thiếu chủ đã sớm có người thương rồi, tôi nghĩ, chuyện này trong lòng thiếu phu nhân sẽ rõ hơn tôi mới đúng chứ!
- ……..
Ý trong lời nói này, có nghĩa là người mà trong lòng Lâu Tư Trầm thương, thật ra chính là Mộ Sở đúng không?
Lòng dạ phiền muộn của Mộ Sở, bị câu nói của Tiết Bỉnh làm cho dễ chịu hơn nhiều.
Tiết Bỉnh lại nói:
- Vi An là con gái của bậc thầy giỏi nhất Lý Ngọc Lan, di truyền ở ba cô ta, võ công lợi hại, thiếu chủ để cô ta ở bên cạnh, sẽ có lý do của ngài, xin thiếu phu nhân yên tâm.
Mộ Sở kiêu ngạo nhếch nhẹ môi.
- Tôi có gì mà không yên tâm được chứ! Tôi đâu có gì đâu! Được rồi, tôi không còn chuyện gì nữa, cúp đây. Đúng rồi, anh sớm đưa bé Nhật Lâm đến chỗ tôi nha!
- Biết rồi, thiếu phu nhân, cô nghỉ ngơi sớm đi!
- Tạm biệt.