Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 273



Hắn ngừng lại một chút mới trầm giọng nói:

- Tôi rất tốt.

Nước mắt Mộ Sở nhất thời giống như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt từng giọt lăn nhanh trên gò má.

Hắn tốt thì tốt!

Tốt thì tốt!!

Mộ Sở chỉ dám đáp trả hắn trong lòng, sợ rằng bản thân vừa mở miệng sẽ lộ ra tất cả tâm tình.

Có thể dù cho trong điện thoại cô che giấu tốt hơn nữa, Lâu Tư Trầm vẫn có thể thông qua tiếng hít thở cảm nhận được tâm tình cô.

Tim, mỗi một nơi, đều giống như bị dao dâm vào, mỗi dao đâm xuống, đều đau đơn ở những nơi yếu mềm nhất.

Siết căng cổ họng một chút, hắn khàn giọng nói:

- Không cần lo lắng cho tôi.

Mộ Sở vẫn như cũ không nói gì, chỉ nghe hắn nói.

Lâu Tư Trầm dừơng như đợi một lúc, nhưng vẫn không nghe thấy Mộ Sở nói chuyện, hắn tựa hồ buông tiếng thở dài thật thấp trong điện thoại, hỏi Mộ Sở:

- Không định nói chuyện với tôi sao?

Vẫn không có thanh âm gì.

Mộ Sở đầu bên này điện thoại, che miệng, càng khóc thảm thiết hơn.

Nước mắt " Tí tách tí tách" không ngừng rơi xuống.

Lâu Tư Trầm nói:

- Nếu cô không nói chuyện, vậy tôi cúp điện thoại đây.

Kì thực, hắn chỉ muốn nghe giọng nói của cô mà thôi, lại cũng không phải thật lòng muốn cúp máy.

- Đừng cúp máy, em nói.

Mộ Sở thút thít một tiếng, cuối cùng cũng cất tiếng.

Âm thanh của cô, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên lặng, vừa phát ra, khiến đáy lòng Lâu Tư Trầm gợi lên một đợt sóng lớn.

Lòng hắn kích động, lại thể hiện ra như thể rất bình thản, không để lộ dấu vết.

- Anh muốn nghe em nói gì?

Mộ Sở nghẹn ngào hỏi hắn.

Giơ tay, lau sạch nước mắt trên mặt.

- Nói gì cũng được, tùy cô.

Âm thanh của hắn so với vừa rồi đã thả lỏng hơn rất nhiều.

- Anh thật sự không sao chứ?

Mộ Sở vẫn có chút không yên lòng.

  • Tôi trước nay vẫn không sao.
  • Thật không?
  • Thật.
Lâu Tư Trầm thật ra không hề nghĩ muốn lừa cô, nhưng rất nhiều lúc, hắn không thể không nói dối.

- ....Vậy thì tốt rồi.

Mộ Sở thở phào nhẹ nhõm, tảng đá kia cuối cũng cũng không đè nặng trong lòng nữa.

Trong lòng nghĩ, có thể thật sự là do cô quá nhạy cảm!

Mộ Sở hỏi hắn:

  • Anh sao lại cầm điện thoại của trợ lý Tiết?
  • Cô hôm qua gọi tới làm hắn hoảng sợ, đêm qua mua vé máy bay trực tiếp bay qua đây.
-.....Thật ngại quá....em cũng không biết em bị sao nữa.

Bây giờ Mộ Sở nghĩ lại, quả thật lúc đó bản thân không dựa vào chứng cớ gì, chỉ là có một cảm giác không giải thích được, nhưng tại sao lại cảm thấy như vậy, đến bản thân cô cũng không hiểu nổi.

  • Bây giờ không sao rồi.
  • Tốt.
Nghe được điều mình muốn nghe, trong lòng Mộ Sở cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

- Đúng rồi, em sẽ chăm sóc Nhật Lâm thật cẩn thận, anh không cần lo lắng cho nó.

Mộ Sở đảm bảo với Lâu Tư Trầm.

- Tôi không lo lắng.

Giao thằng bé cho cô, hắn rất an tâm.

- Vậy thì tốt.

Sau đó, hai người lại chìm vào trong im lặng.

Mộ Sở đang đợi Lâu Tư Trầm nói chuyện.

Bên trong điện thoại yên lặng, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt, có thể cho dù chỉ như vậy cũng không ai nói chuyện, nhưng cảm giác ôn hòa trong nhiệt độ hơi thở mà hai người truyền đi, từng vòng rung động như hóa thành dòng nước ấm không ngừng thấm sâu vào trong lòng hai người, khuếch tán, lan tràn...

Cuối cùng, vẫn là Mộ Sở lên tiếng

- Em...cái đó, em còn phải làm việc....

Nếu không phải vì bận công việc, Mộ Sở nhất định sẽ không chủ động đề nghị kết thúc cuộc điện thoại này.

- Anh có còn gì muốn nói với em không?

Mộ Sở hỏi hắn.

- Có.

Hắn đáp.

- Ừm?

Trong lòng Mộ Sở hơi căng thẳng.

- Còn nhớ câu hỏi lần trước cô hỏi tôi trong điện thoại không? Kì thực, lần trước đã định trả lời cô, nhưng cô cúp máy nhanh quá, vẫn chưa kịp trả lời.

Mộ Sở nghi ngờ.

Cô đã không nhớ rõ mình lần trước trong điện thoại hỏi hắn vấn đề gì.

- Cô hỏi tôi, tôi rốt cuộc có yêu Đuôi Nhỏ không?

- ....

Qua lời nhắc nhở của Lâu Tư Trầm, Mộ Sở cuối cùng cũng nhớ ra.

Bị hắn nhắc nhở như vậy, cô ngược lại có chút xấu hổ.

- Nếu như có thể, phiền cô giúp tôi gửi câu trả lời của tôi cho Đuôi Nhỏ...

- .....

- Ba yêu con!

Khi Mộ Sở nghe được ba chữ này, hốc mắt không kìm được liền ẩm ướt.

Trong lòng, một loại cảm động không nói nên lời.

- Cảm ơn...

Ngoài cảm ơn, Mộ Sở cũng không biết nên nói gì.

Nếu như Đuôi Nhỏ nghe được ba chữ này, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Sau khi cúp điện thoại, tất cả mây mù trong lòng Mộ Sở như đều được quét sạch, cả người cô giống như trong nháy mắt lại phấn chấn tinh thần, cất điện thoại, sau đó chấn chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, còn cố tình dặm lại lớp trang điểm, lúc này mới tiếp tục quay lại làm việc, xử lý hạng mục cuối cùng ngày hôm nay.

- -----------------------------

Đêm khuya.

Trong lúc Mộ Sở vừa dỗ Tiểu Nhật Lâm đi ngủ, vừa làm bài tập cùng với Đuôi Nhỏ, bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô móc điện thoại ra xem, khi nhìn thấy cái tên cuộc gọi đến, cô sững sờ.

Có chút không ngờ được, lại là Cố Cẩn Ngôn!

Tính ra, cô và Cố Cẩn Ngôn đã một khoảng thời gian rất dài không liên lạc với nhau.

Mộ Sở vội vàng nhận điện thoại.

- Cẩn Ngôn?

Đuôi Nhỏ đang gục trên bàn làm bài nghe được cái tên vừa quen thuộc vừa có vài phần xa lạ này, cô nhóc theo bản năng ngẩng cổ lên, đôi mắt to xinh đẹp nhìn về phía Mộ Sở.

  • Đúng, là tôi. Chị gần đây sống tốt không?
  • Tốt, rất tốt. Còn cậu?
  • Cũng khá ổn.
Cố Cẩn Ngôn đầu dây bên kia nhướng mày:

  • Con gái nuôi của tôi thì sao?
  • Nó hả?
Mộ Sở nhìn Đuôi Nhỏ đang mở to mắt nhìn mình, cười cười nói:

  • Đang làm bài tập.
  • Rất nhiều năm không gặp nó rồi, tôi nghĩ, nó đã sớm quên mất tôi rồi.
Tất cả những gì Cố Cẩn Ngôn có thể nhớ về Đuôi Nhỏ là khi con bé bốn năm tuổi, thời nhỏ thật đáng yêu.

- Tôi đoán nếu cậu gặp nó, chắc cũng không nhận ra đâu, bây giờ nó đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp rồi.

Đuôi Nhỏ nghe Mộ Sở nói như vậy, xoay người quay đầu đi, tiếp tục cúi xuống làm bài.

Cô bé đối với người cha nuôi trong điện thoại, dường như sớm đã không còn cảm giác ỷ lại như hồi bé.

Cũng đúng!

Khi cô bé sáu tuổi, đối với một đứa trẻ mà nói, cái nên quên, cái nên nhớ, tất cả đều quên rồi.

Huống hồ, bé con của lúc đó, cũng chỉ là một đứa nhóc 5 tuổi mà thôi.

- Thời gian trôi qua thật là nhanh...

Cố Cẩn Ngôn cảm thán.

Tính thời gian, lần này Mộ Sở ra đi, cũng đã 6 năm rồi.

Trong 6 năm này tuy hai người có gặp nhau, nhưng thời gian chia li lại quá dài...

- Cậu gọi cho tôi là có chuyện gì sao?

Mộ Sở hỏi anh ta.

- Đúng, có chuyện.

Có Cẩn Ngôn nói:

  • Tôi sắp kết hôn rồi!
  • Cậu sắp kết hôn??
Có một khoảnh khắc, Mộ Sở còn cho rằng mình đang nghe nhầm.

Đuôi Nhỏ đang dựa trên bàn, nghe thấy câu này, lại một lần nữa ngửng đầu dậy.

Con bé nhìn Mộ Sở chăm chú.

Nhìn điện thoại trong tay cô.

Mộ Sở kinh ngạc hỏi Cố Cẩn Ngôn trong điện thoại:

  • Thật hay giả vậy? Tôi còn chưa nghe thấy cậu nhắc tới chuyện yêu đương, làm sao bỗng đột nhiên lại muốn kết hôn?
  • Gặp gỡ, thích, yêu, tự dưng muốn kết hôn thôi!
Cố Cẩn Ngôn nghiêm túc hiếm thấy.

Mộ Sở cười:

  • Thật sự không ngờ tới, từ miệng cậu lại có thể thốt ra những lời như vậy, lúc nào thì kết hôn?
  • Thứ bảy tuần sau, chị tới không?
  • Tôi đương nhiên sẽ tới! Tôi nhất định sẽ tới! Tôi bây giờ chỉ muốn nhìn thấy cô gái có thể lọt vào mắt xanh của Đại thiếu gia nhà chúng ta rốt cuộc xinh đẹp như thế nào, chắc chắn là vô cùng xuất sắc rồi.
  • Tới lúc đó sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
  • Được!
  • Thứ bảy Đuôi Nhỏ không phải đi học, nhớ đưa nó đi cùng, lâu lắm không gặp nó rồi, thật sự nhiều lúc rất nhớ nó....
  • Được thôi! Nó nhất định sẽ làm loạn đòi đi.
  • Vậy thì tốt rồi.
Sau đó, hai người im lặng một lúc rồi mới cúp máy.

Mộ Sở cúp máy mới nhớ nói với Đuôi Nhỏ chuyện của Cố Cẩn Ngôn, Đuôi Nhỏ lại mở miệng trước:

  • Chú ta sắp kết hôn rồi?
  • Chú ta?
Mộ Sở chau mày:

- Từ lúc nào mà con lại trở nên không có lễ phép như vậy, không biết gọi là ba Cẩn Ngôn hả? Bây giờ liền trực tiếp dùng "chú ta" để gọi hả?

- .....

Đuôi Nhỏ nhếch nhếch mày, cũng không nói gì cả.

Mộ Sở nói:

- Thứ bảy tuần sau ba nuôi kết hôn, bảo mẹ đưa con đi cùng, muốn đi không?

Đuôi Nhỏ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Một lúc sau, gật đầu:

- Con đi.

Thật ra, Mộ Sở đối với phản ứng của con gái cũng rất ngạc nhiên.

Vốn dĩ, theo cô dự đoán, con gái nghe thấy tin tức về Cố Cẩn Ngôn sẽ rất vui vẻ, dù gì ngày còn bé người Đuôi Nhỏ thích dựa dẫm nhất cũng là anh ta, nhưng hiện tại, nhắc đến anh ta, con bé hầu như không có cảm tình gì, nói không rõ là vui hay buồn.

Từ điểm này nhìn lại, con bé và ba nó, thật sự quá giống nhau!

Mộ Sở hỏi Đuôi Nhỏ:

- Con còn nhớ ba Cẩn Ngôn không?

Đuôi Nhỏ nhăn đôi mày thanh tú, quay đầu lại, tiếp tục làm bài, lại nghe thấy con bé thấp giọng trả lời:

- Có lẽ vẫn còn nhớ...

Đây là trả lời kiểu gì vậy?

Cái gì là có thể vẫn còn nhớ!

- Cái con nhóc này cũng thật không có lương tâm! Hồi nhỏ ba Cẩn Ngôn đối với con tốt biết bao, cái gì cũng cưng chiều, nuông chiều con, bây giờ hỏi con có nhớ ba nuôi không, câu trả lời của con thế mà lại chỉ có hai chữ "có lẽ", nếu ba nuôi nghe được chắc chắn sẽ rất buồn.

Đối với sự xúc động của Mộ Sở, Đuôi Nhỏ không để ý.

Con bé vẫn như cũ cúi đầu làm bài.

Sau đó, Tiểu Nhật Lâm ngủ rồi.

Mộ Sở ôm thằng bé quay về phòng đi ngủ.

Sau đó, Đuôi Nhỏ ngồi trước cây đàn pi-a-no màu đen, chuyên tâm luyện đánh một bản nhạc.

Luyện một chút liền đã tới nửa đêm.

Bản nhạc là " Tân hôn tiến hành khúc"

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, Mộ Sở ngay phòng bên cạnh nhưng cũng chỉ nghe thấy mơ hồ.

Cô cười cười.

Quả nhiên, Đuôi Nhỏ đúng là con của Lâu Tư Trầm.

Tính tình có lúc giống hệt ba nó.

Rõ ràng trong lòng thích, luôn nhớ nhung, nhưng miệng luôn nói điều ngược lại.

Cô bé nửa đêm luyện đàn, vẫn là một bản " Tân hôn tiến hành khúc", không phải là để làm quà tặng cho ba Cẩn Ngôn, thì còn vì cái gì?

Mộ Sở nghĩ, con gái nhỏ của cô rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.