Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 275



Mộ Sở ở sân bay, đợi suốt mười tiếng đồng hồ.

Cho đến một giờ đêm, thấy người xung quanh càng ngày càng ít, cô mới cảm thấy mình có chút đói rồi.

Nhưng mà, vừa mở túi ra, cô cư nhiên không một xu dính túi!

Thật là đủ rồi đó!!

Trần Ngọc trước lúc cô đi còn càm ràm cô đừng có gấp gáp mà đi như vậy, nhưng cô nào đâu nghe được lời của bà, lúc này nghĩ kĩ lại lần nữa, cô hình như thật sự quên mang rất nhiều đồ quan trọng.

Ngay cả tiền cô cũng có thể quên mang!

Không những tiền, thẻ cũng không mang theo!

Tần Mộ Sở, cô cũng lớn mật lắm đó!

Mộ Sở cũng phục bản thân.

Nếu thật sự bị đói chết ở nơi này, thì cũng không trách được ai.

Bụng Mộ Sở lúc này cũng đói đến ‘rột roạt rột roạt’ kêu lên, chỉ mong là sớm có người đến đón cô, nhưng bây giờ ở đây cũng đã hơn một giờ đêm rồi, nghĩ đến chắc cũng không có ai đến đón mình đâu.

Xem ra tối nay cô khó mà không ngủ lại sân bay rồi.

Tuy là không khí thành phố này không tệ, hơn nữa nhiệt độ ấm áp, nhưng nhiệt độ buổi tối thật là khác quá xa rồi, rõ ràng ban ngày lúc cô mới đến chỉ có hai mươi mấy độ, đến lúc này lại chỉ còn có vài độ thôi, Mộ Sở bởi vì quá gấp gáp, cũng không có mang theo quần áo dày gì, lúc này chỉ có thể kéo chặt cái áo khoác trên người mình thôi.

Lúc này, cô thực sự có thể gọi là vừa đói vừa lạnh.

Đôi mắt cứ nhìn thẳng vào xe cộ đi lại bên ngoài, thỉnh thoảng có vài người nước ngoài đến nói chuyện với cô, cô cũng lờ nó đi.

Gió đêm thổi qua, cô lạnh đển run rẩy, lại kéo áo khoác trên người mình chặt hơn, cái cổ rút sâu vào trong áo.

Mà lúc này ở Bắc Kinh, đã là ba giờ chiều.

Lục Dung Nhan cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Lục Ngạn Diễm:

- Sao anh bây giờ mới gọi điện thoại cho em?

Vừa bắt điện thoại lên, Lục Dung Nhan đã nói với Lục Ngạn Diễm:

  • Em đã đợi anh suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ rồi đó!
  • Có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Lục Ngan Diêm nghe trong lời cô có mấy phần gấp gáp.

  • Đương nhiên có chuyện rồi!! Sở Sở, Sở Sở đến Las Vegas tìm các anh rồi!
  • Ai? Chị ba?!
  • Phải!! Cô ấy bây giờ đang ở sân bay đợi mấy anh đó! Cũng đợi mười mấy tiếng đồng hồ rồi, các anh mau gọi người đi đón cô ấy đi! Trên người cô ấy bây giờ một phân tiền cũng không có, bởi vì lúc đi quá gấp mà quên mang theo!
-...

Lục Ngạn Diễm sau khi ngắt điện thoại của Lục Dung Nhan liền gọi sang phòng của Lâu Tư Trầm.

  • Anh ba?
  • Ừ.
Lâu Tư Trầm đang chuẩn bị đi ngủ.

  • Chị ba đến rồi!
  • Ai đến rồi?
Lâu Tư Trầm còn tưởng mình nghe lầm nữa.

- Chị ba!

Lục Ngạn Diễm nói lại một lần.

Lâu Tư Trầm chau mày:

  • Cô ấy đến đâu rồi?
  • Sân bay! Nói là cỡ bốn giờ chiều là đến rồi, luôn ở sân bay chờ chúng ta đến đón, hình như vì lúc đi quá gấp gáp, nên trên người một đồng cũng không đem theo!
Khuông mặt anh tuấn của Lâu Tư Trầm tối sầm lại, đôi mắt đen láy ánh lên:

  • Bảo Tiết Bỉnh chuẩn bị xe!
  • Vâng! Nhưng mà, anh ba, giờ này rồi, anh nên nghỉ ngơi, còn nữa, tình trạng cơ thể anh mà nói, không tiện ra khỏi cửa, cho nên, chuyện đón chị ba có giao cho em và Tiêt Bỉnh đi làm được rồi!
  • Thân thể của tôi, tôi tự mình biết được!
Lâu Tư Trầm nói xong, liền ngắt máy của Lục Ngạn Diễm.

Hắn gọi lại cho Mộ Sở, kết quả, trả lời hắn chỉ là đã tắt máy.

Điện thoại của cô đã sớm hết pin rồi!

Mộ Sở vốn nghĩ là tìm chỗ nào đó sạc pin, kết quả, lục lọi một hồi trong hành lý, ngay cả cục sạc cũng quên mang theo.

- Tần Mộ Sở ơi là Tần Mộ Sở!! Ra khỏi cửa cô đã thu dọn mấy thứ đồ gì vậy!

Lúc đó Trần Ngọc nói như vậy, cô không nghe, cái gì cần thiết đều không mang theo, chỉ cầm theo mấy thứ vô dụng!

Cô tức giận đến cầm điện thoại đập lên đầu mình.

Lần này thì tốt rồi, thật sự là không liên lạc được với ai rồi.

Mộ Sở càng vô vọng hơn.

Tiết Bỉnh rất nhanh đã chuẩn bị xong xe, Lâu Tư Trầm không ngồi xe lăn, tay cầm cây trượng từ trong bước ra.

Tiết Bỉnh liền mở cửa xe giúp hắn, Lục Ngạn Diễm muốn đi theo lên xe, thì bị cây trượng trong tay Lâu Tư Trầm cản lại:

- Không có chỗ của cậu!

- ...

Phía trước chỗ ghế lái Tiết Bỉnh đã ngồi rồi.

Bên ghế lái thì tài xế ngồi.

Chỗ đằng sau, đương nhiên là để cho chị ba đáng kính của họ rồi.

Lục Ngạn Diễm mặc kệ, trực tiếp kéo tài xế xuống:

- Em làm bác sĩ riêng của anh, phải hai mươi bốn giờ đều phải bên cạnh anh, anh đi xa như vậy, làm sao mà thiếu em được?

Mà Lâu Tư Trầm lại cảm thấy, hắn đi theo nhiều hơn là muốn đi... coi kịch!

Lục Ngạn Diêm đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng xông ra ngoài, biến mất rất nhanh trong màn đêm.

Mộ Sở lại ở sân bay chờ rất lâu.

Theo thời gian càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.

Cô cuộc người mình lại thành một cục, hai mắt từ đầu đến cuối ngơ ngẩng nhìn người đi lại bên ngoài.

Không có thân hình mà cô quen thuộc.

Từ đầu đến cuối cũng không có!

Mộ Sở có chút muốn từ bỏ rồi.

Mong chờ quá lâu, nhìn quá lâu, lúc này, cảm thấy có chút mệt mỏi rồi.

Nhưng không phải là cơ thể mệt mỏi, mà là trái tim mệt mỏi.

Cô chôn vùi đầu mình vào tay, thử để bản thân mình ngủ một chút.

Ngay lúc này, cánh cửa kính bên ngoài sân bay, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước cửa ra vào.

Một thân hình cao ráo cầm cây trượng bước từ trên xe xuống.

Hắn đẩy cánh cửa kính, hướng về phía thân hình nhỏ nhắn quen thuộc ngồi trên đất kia mà đi tới.

Lúc này, cô đang chôn vùi đầu mình trong cánh tay, cuộn thân mình lại thành một cục nghỉ ngơi.

Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp, nhưng Lâu Tư Trầm lại cảm thấy, họ như đã mấy năm rồi chưa gặp nhau.

Lại nhìn thấy cô, trái tim trống rỗng, bị một cảm giác ấm áp mạnh mẽ lấp đầy.

Đến lúc này, nó đã chiếm ngập tim của hắn.

Đôi mắt nhìn chầm chầm vào cô, bất giác trở nên dịu dàng.

Hắn cầm chắc cây trượng, từng bước từng bước đến gần cô.

Dường như Mộ Sở cảm thấy có người đang đến gần, cô bất giác ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu lên, không chút báo trước, mắt đã đụng phải thân hình cao lớn của hắn.

Có một phút giây nào đó, Mộ Sở nghĩ mình là đang nằm mơ...

Một thân tây trang của hắn thẳng tấp.

Cho dù trong tay cầm thêm một cây trượng, nhưng chẳng chút nào che lấp đi khí thế cao sang của hắn, hắn vẫn là Lâu Tư Trầm ưu nhã mê người!

Hắn đứng cách Mộ Sở không đến hai mét, ánh mắt thâm tình nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đó, dường như còn xen vào thêm cảm giác dịu dàng.

Thật sự là hắn!

Nước mắt của Mộ Sở, phút chốc từ trong khoang mắt trào ra.

Lâu Tư Trầm trầm bước, hướng Mộ Sở bước đến gần.

Thân hình cao lớn của hắn, đứng trước mặt Mộ Sở, từ cao nhìn xuống cô, trầm giọng hỏi cô:

- Ai cho em gan mà dám không một xu dính túi mà chạy ra nước ngoài rồi?

Mộ Sở ngước đầu lên, kìm nước mắt mà nhìn hắn, ủy khuất trả lời:

- ... Anh!

- ...

Đối với câu trả lời bất lực của cô, Lâu Tư Trầm hiển nhiên cũng hết cách.

- Đứng lên.

Hắn nói.

Mộ Sở nghe hắn nói, chuẩn bị đứng lên.

Kết quả, lại phát hiện bản thân mình do ngồi quá lâu, hai chân đều tê cứng đến lợi hại, nhất thời căn bản không đứng lên được.

Mắt Mộ Sở đỏ lên, ấm ức nhìn hắn:

- Đứng lên không được, chân tê hết rồi!

- ...

Lâu Tư Trầm đưa tay về phía cô.

Mộ Sở nhìn thấy bàn tay lớn của hắn đưa về phía mình, tim hiện lên một tia kích động.

Đưa tay mình hướng về phía bàn tay lớn của hắn, lúc tay hai người vừa tiếp xúc nhau, Mộ Sở đột nhiên lại dừng tay lại.

Chân hắn bất tiện, làm sao có thể kéo cô lên được.

Mộ Sở muốn thu tay về, nhưng đột nhiên bàn tay nhỏ của cô bị nắm chặt lại, cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị kéo dậy từ dưới vali hành lý dậy, sau đó, ‘bụp—’ một tiếng, va vào một lòng ngực rắn chắc, lúc đó, mùi cơ thể đặc trưng của hắn xông vào mũi cô, cô hít một hơi sâu hương thơm đó, mũi cô cảm thấy chua xót, hốc mắt lại đỏ lên.

Lâu Tư Trầm nhìn xuống cô trong lòng mình.

Chau mày, kéo áo khoác mình mình ra, khóa chặt cô trong lòng mình, gói cô chặt lại.

- Tại sao không mặc thêm áo vào?

Trong ngữ khí của hắn, có chút trách móc.

- Quên mang theo rồi...

Mộ Sở ngẩng đầu lên, trả lời hắn.

Bị hắn ôm lấy, toàn thân từ trên xuống dưới của cô ngập tràn ấm áp.

Lâu Tư Trầm đưa tay vuốt vuốt đầu cô.

Đầu của cô, toàn là khí lạnh, hắn bất lực mà thở dài, gõ đầu cô một cái:

  • Cái gì cũng quên được, còn nghĩ bản thân là đứa trẻ ba tuổi sao?
  • Đi quá gấp mà.
Mộ Sở còn biện bạch cho bản thân mình.

Ngay lúc này, cái bụng không nghĩa khí của cô ‘rột roạt rột roạt’ kiếng nghị lên, cô đỏ mặt, ngại ngùng nhìn hắn:

  • Em đói rồi...
  • Đi thôi!
Lâu Tư Trầm cởi áo khoác ngoài của mình xuống, Mộ Sở nhìn thấy có chút gấp gáp:

  • Anh đừng cởi, em không lạnh!
  • Mặc lên!
Lâu Tư Trầm nói rồi choàng áo của mình lên vai Mộ Sở:

- Đến lúc cảm rồi, lại phải phiền tôi chăm sóc!

- ...

Lời này!

Mộ Sở chỉ còn cách mặc áo của hắn vào.

Lâu Tư Trầm cầm cây trượng, nặng bước đi ra ngoài.

- Em đỡ anh!

Mộ Sở nói xong, liền nghiêng về phía hắn.

Lâu Tư Trầm đưa tay, nắm lấy tay nhỏ của cô.

Nói là đỡ, thực ra... là nắm!

Bàn tay mềm mại của cô, được hắn nắm trong lòng bàn tay, Mộ Sở chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay, phút chốc xông thẳng vào tim cô, khiếng cả người cô đều cảm thấy ấm áp!

Mộ Sở cảm thấy không khí bên ngoài hình như cũng biến thành ấm áp rồi.

Thật tốt!

- Ây da! Hành lý của em!

Vui quá độ, liền quên mất đồ của bản thân.

Mộ Sở vừa muốn quay lại lấy hành lý, liền bị bàn tay lớn của Lâu Tư Trầm nắm chặt lại:

  • Một lát bảo Tiết Bỉnh qua lấy là được.
  • Vậy thì không tốt lắm!
Mộ Sở vẫn còn muốn rút tay ra quay về lấy hành lý của mình.

Nhưng Lâu Tư Trầm không buông tay ra, mà còn nắm chặt hơn:

  • Nghe lời tôi.
  • Được thôi...
Ai bảo hắn nắm lấy tay mình, nắm còn chặt như vậy?

Đương nhiên chỉ có thể nghe lời hắn rồi!

Lâu Tư Trầm nắm tay Mộ Sở ngồi lên xe, nói với Tiết Bỉnh ngồi ở ghế phó lái:

- Hành lý còn ở bên trong.

- ...

Tiết Bỉnh buồn nản rồi.

Hai người này, nói chuyện yêu đương, thì không thể tiện tay cầm hành lý theo luôn được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.