Mộ Sở căng thẳng đến mức suýt nữa thì quên cả thở, thế nhưng Lâu Tư Trầm sau lưng cô lại bình tĩnh như không, dường như thắng thua chẳng hề quan trọng, lại dường như hắn đã đoán được kết quả rồi.
Sau đó, tiếng nhả xèng vang lên rào rào.
- A!
Tần Mộ Sở sung sướng hét lên với Lâu Tư Trầm sau lưng mình:
- Nó phun ra kìa! Phun ra kìa!
Đáp lại cô chỉ có tiếng nhả xèng không dứt.
Gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa.
Đợt nhả xèng này kéo dài tới hai phút.
Khi Mộ Sở đếm xèng thì hai mắt sáng ngời lên như cũng lấp lánh ánh vàng.
Lâu Tư Trầm không nhịn được phải bật cười:
- Đồ tham tiền này!
Mộ Sở vui vẻ nhận lấy cách gọi ấy.
- Được rồi! Em chơi chán rồi, mình về nhà thôi!
Nói xong, cô ghé vào bên tai Lâu Tư Trầm mà nói:
- Em thắng đủ vốn, còn lãi năm trăm vạn.
- ...
Trên đường về nhà, khỏi nói cũng biết Tần Mộ Sở vui tới mức nào.
- Năm trăm vạn đó, bằng tiền cả cái biệt thự luôn! Chủ nhiệm Lâu, sao anh đoán ra ván này nó sẽ nhả xèng hay vậy? Trời ơi, anh đúng là thần may mắn của em mà, em sùng bái anh chết mất!
- Thần may mắn?
Lâu Tư Trầm nhướn mày sửa lời:
- Chẳng liên quan gì đến may mắn cả, phép tính toán học cả thôi.
- Toán học á? Em nghe hai cái chữ ấy thôi là đã muốn ngất rồi!
Biết sao được, dốt toán từ bé mà!
Chỉ cần nghĩ tới đề toán là cô đã nhức đầu rồi.
- Làm sao bây giờ? Em sợ em thắng nhiều thế này rồi sẽ ham mê mất thôi! Hôm nay vui quá!
Mộ Sở vẫn còn lâng lâng.
- Em sẽ không ham mê đâu.
Lâu Tư Trầm nói cực kì bình thản.
- Sao lại thế?
Mộ Sở chớp mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.
Thế này mà cũng là đáp án á?
Thế nhưng Lâu Tư Trầm nói đúng, Tần Mộ Sở quả thực sẽ không ham mê mấy nơi trụy lạc như vậy.
Thắng tiền thì thích nhất thời đấy, nhưng cờ bạc là bác thằng bần.
- Tối nay về có thể ngủ một giấc ngon rồi!
Mộ Sở chơi hết mình quá cũng thấy mệt.
Thế nhưng nếu ngủ rồi thì một ngày nữa sẽ lại trôi qua...
Hôm sau cô đã phải đặt vé về nước rồi.
...
Hai người về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.
Người hầu và vệ sĩ trong nhà đều đã ngủ.
Lâu Tư Trầm chống gậy đưa Tần Mộ Sở về phòng trước.
- Ngày mai em có muốn đi đâu không?
Hắn đứng ngoài cửa hỏi Tần Mộ Sở.
Mộ Sở lắc đầu:
- Chẳng phải anh đến đây công tác sao? Sao rảnh thế? Còn có thời gian đưa em đi chơi nữa à?
- Chờ em về rồi tôi làm việc cũng chưa muộn.
- Nếu em không về thì sao?
Lâu Tư Trầm mím môi không nói gì.
- Thôi, anh yên tâm, em sẽ đi mà, em không ở đây mãi đâu.
- Đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?
Lâu Tư Trầm lại hỏi.
- Không muốn đi đâu!
Mộ Sở thấy hắn không muốn giữ mình lại thì bỗng nổi cáu, cô đá cửa đành rầm:
- Chẳng muốn đi đâu hết!
Cửa bỗng khép lại, Lâu Tư Trầm ngẩn ra rồi bỗng bật cười:
- Dễ nổi nóng ghê.
Hắn chống gậy bước từng bước nặng nề về phòng mình.
Sau đó ngồi xuống sofa, hồi lâu không cử động được.
Hai chân đau như bị kim đâm.
Trước mặt Tần Mộ Sở, hắn luôn che giấu nỗi đau thấu tim này, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình, hắn không cần phải giấu diếm chi nữa.
- Chủ nhiệm Lâu, quần của anh...
Mộ Sở bỗng mở cửa bước vào.
Không ngờ cô lại thấy sắc mặt Lâu Tư Trầm trắng như tờ giấy, trán túa mồ hôi ròng ròng.
Rõ ràng Lâu Tư Trầm cũng không đoán được cô sẽ mở cửa bước vào như vậy, hắn còn chưa kịp thu lại cảm xúc giữa đôi mày, đành phải nói với cô:
- Em để đâu cũng được.
- Anh không khỏe à?
Mộ Sở cầm chiếc quần đã giặt sạch bước lại gần hắn:
- Không khỏe ở đâu? Em gọi Lục Tứ tới cho anh nhé?
Mộ Sở nói xong bèn muốn gọi điện thoại, nhưng bị Lâu Tư Trầm ngăn lại.
- Đừng gọi, chuyện nhỏ, đau chân chút thôi mà.
- Đau chân?
Mộ Sở thấy dáng vẻ hắn như thế thì tim đau thắt lại. Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn:
- Đau ở đâu? Em xoa cho anh nha?
- Không cần, tôi nghỉ một lúc là được.
- Xoa một chút thì khỏi nhanh hơn mà.
Nói xong, cô đã phủ tay lên chân hắn rồi bắt đầu xoa bóp.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng mà dùng lực cực kì vừa phải, còn vừa mát xa vừa hỏi cảm giác của Lâu Tư Trầm:
- Thế nào? Có thoải mái hơn không? Em không làm anh đau chứ?
Tay cô như có phép màu, chỉ mới chạm vào một chút thôi mà dường như đau đớn không còn khó chịu như trước nữa.
- Đỡ nhiều rồi.
Nghe thấy hắn nói thế, Tần Mộ Sở mới yên tâm.
Mộ Sở dứt khoát khoanh chân ngồi xuống sàn nhà rồi để hắn gác chân lên chân mình, vừa mát xa cho hắn vừa nói:
- Đã biết chân đau rồi còn muốn sính mạnh cơ! Em đã bảo anh rồi, em chẳng muốn đi đâu cả, em chỉ muốn ở nhà thôi.
Lâu Tư Trầm nhìn cô đăm đăm, trong đôi mắt sâu thẳm cuộn trào vô số cảm xúc phức tạp.
Mộ Sở cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngập nước:
- Anh biết trong lòng em chẳng cái gì so được với sức khỏe của anh mà. Em có ham gì chơi bời đâu, em chỉ muốn anh khỏe mạnh thôi hiểu không? Anh khỏe mạnh là em thấy đủ lắm rồi.
Lâu Tư Trầm nhìn cô, ánh mắt tối hẳn đi. Hắn vỗ vị trí bên cạnh mình trên ghế:
- Em ngồi lên đây.
Mộ Sở do dự một chút rồi ngoan ngoãn ngồi lên ghế theo lời hắn, định nâng chân hắn lên thì hắn lại từ chối.
Lâu Tư Trầm xoay người sang, chống tay ở một bên, giam cô giữa lòng mình với lưng ghế rồi nhìn cô chăm chú:
- Thực ra em biết mà,... tôi đã không còn nhiều thời gian nữa.
Lâu Tư Trầm vừa nói xong thì Tần Mộ Sở đã khóc òa lên.
- Em không cho anh nói bậy!
Cô vươn tay bịt miệng hắn lại:
- Không được nói bậy! Không được nói thế!
Thực ra đúng như Lâu Tư Trầm nói, cô đã sớm đoán được điều này từ lâu.
Nhưng dù đoán được đi chăng nữa, cô vẫn không hề muốn tin, cho nên trong lòng vẫn còn ôm ấp hi vọng.
Chỉ cần hắn không nói thì cô sẽ coi như chuyện này không hề tồn tại!
Thế nhưng hắn lại vạch trần chân tướng ngay trước mặt cô, bảo cô làm sao mà chấp nhận nổi đây?
Nước mắt rơi như mưa, chẳng thể kìm giữ được.
Nhìn nước mắt của cô, Lâu Tư Trầm đau lòng như dao cắt, chỉ thấy mỗi giọt lệ nóng bỏng ấy như rơi thẳng xuống trái tim mình.
- Xin lỗi em...
Giọng hắn khản đặc đi.
Sau đó hắn gỡ tay cô trên môi mình xuống, nắm trong tay thật chặt.
Thế nhưng Mộ Sở càng khóc to hơn.
Bao nhiêu cảm xúc vỡ òa.
Lâu Tư Trầm bỗng hối hận vì mình nói với cô điều đó. Một tay hắn ôm lấy cô gái đang khóc nức nở vào lòng, tay kia vỗ nhẹ lưng cô trấn an:
Mộ Sở vẫn khóc, không sao dừng được.
Lâu Tư Trầm luống cuống:
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi em mà, được không?
Mộ Sở rúc trong lòng hắn, vừa khóc vừa lắc đầu:
- Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh!
- Vậy tôi phải làm thế nào thì em mới chịu chấp nhận?
Lâu Tư Trầm lau khô nước mắt cho cô.
Mộ Sở rưng rưng nói:
- Lên giường với em đi...
- ...
Lâu Tư Trầm mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt tái đi.
Mộ Sở lau nước mắt:
- Em nghiêm túc đấy! Trừ khi anh không cứng được, hoặc là thân thể anh không cho phép!
Lâu Tư Trầm cúi đầu thở mạnh, sau đó một lúc lâu thì sắc mặt trở lại bình thường:
- Tôi làm được, sức khỏe cũng cho phép, thế nhưng em thì không được.
- Sao lại thế?
Mộ Sở khóc đỏ hoe vành mắt, phùng miệng lên chất vấn hắn.
Lâu Tư Trầm thở dài nhưng không nói, chỉ bảo cô:
- Về phòng ngủ đi, muộn lắm rồi.
- Anh không muốn chạm vào em là vì sợ em không buông bỏ được phải không? Anh sợ em không chịu nổi kết cục, có đúng không?
Mộ Sở đỏ mắt, cố chấp hỏi.
- Nếu đã biết nguyên nhân rồi thì sao phải cố chấp đến thế? Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không chạm vào em đâu.
Lâu Tư Trầm nghiêm túc nói. Nói xong bèn chống gậy đứng lên:
- Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, em cũng về ngủ sớm đi.
- Anh không muốn em thật sao?
Mộ Sở cũng đứng lên rồi hỏi hắn.
Vừa hỏi vừa cởi quần áo trên người mình.
Cởi áo khoác ném lên sofa.
Cởi tiếp áo sơ mi
Từng cúc từng cúc, tháo xuống, không chút liêm sỉ.
- Đừng làm thế!
Lâu Tư Trầm cự tuyệt.
Nghe tiếng vải dệt ma sát với nhau, hắn quay lại, đã thấy Tần Mộ Sở chỉ còn mặc mỗi đồ lót.
Chiếc quần lót kia còn là hắn để tự cô chọn hôm qua.
- Em làm gì thế?
Sắc mặt hắn đanh lại.
- Lên giường với anh!
Mộ Sở coi như không nhìn thấy vẻ tức giận của hắn. Cô còn tiếp tục cởi nốt chiếc áo ngực trên người mình.
Khi nút thắt bị gỡ, gò núi đôi đẫy đà trắng nõn bật ra, kích thích hết thảy mọi giác quan trên người Lâu Tư Trầm.
- Tần Mộ Sở!
Giọng nói của hắn khản đặc.
Hắn chống gậy bước nhanh tới trước mặt cô rồi cởi áo khoác che lên thân thể không còn mảnh vải, sau đó hạ giọng đầy cảnh cáo:
- Em còn làm loạn thì ngày mai tôi sẽ cho người đưa em về!
Mộ Sở mãi mới nín khóc được lại bắt đầu rơi nước mắt:
- Anh nghĩ em không nỡ trở về, cho nên mới dùng chiêu này để bắt nạt em phải không?