Hai bạt tay của Vương Khởi Lệ này không nhẹ chút nào, nếu Mộ Sở nói không đau thì đó khẳng định là giả, nhưng mà tâm trạng của cô thì lại tốt lên nhiều hơn, vừa mới đến ngay cả thở mạnh một hơi cô cũng không dám thở, nhưng lúc này ngồi bên trong căn nhà này cô nhìn cái gì cũng đều cảm thấy thuận mắt nhiều hơn rồi.
Lâu Tư Trầm giúp Mộ Sở bôi thuốc lên, thấy bộ dạng cô vẫn vui vẻ mà cười, hắn bất lực mà nói:
- Cũng đã sưng thành như vậy rồi, còn cười nỗi nữa hã?
- Đau thì thật sự đau, nhưng mà, trâm trạng của em thật không tệ, đương nhiên phải cười ra rồi!
Mộ Sở đưa gương mặt nhỏ của mình hướng về phía Lâu Tư Trầm bên đó mà chồm người qua, cong miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh:
- Mẹ của anh hình như là đồng ý chuyện của chúng ta rồi! Em dường như là không dám tin nữa.
Lâu Tư Trầm bị nụ cười ngây thơ của cô lây nhiễm qua rồi, nhịn không được mà cũng cười theo cô, đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán cô:
- Sau này có pahir là nên đổi cách gọi thành gọi mẹ rồi không.
- ... Có chút ngại ngùng đó.
Mộ Sở chủ yếu là sợ bản thân gọi rồi, nhưng mà người ta không thèm trả lời.
Vậy thì chắc chắn ngại ngùng rồi.
- Không vội, từ từ thôi.
Lâu Tư Trầm ở trên đôi môi đỏ của Mộ Sở mà in xuống một dấu hôn, rồi dịu dàng mà lướt qua cái má bị sưng đỏ của cô:
- Anh xin lỗi, hôm nay đã khiếng em chịu khổ rồi, sau này anh sẽ dùng thời gian cả đời còn lại, từ từ bù đắp lại cho em.
- Được nha!
Mộ Sở đồng ý, ngón tay chỉ chỉ vào ngay vị trí tim của hắn:
- Cả một đời! Là anh nói đó nhé!
- Đương nhiên.
Lâu Tư Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Sở, nói tiếp:
- Cả một đời! Là anh nói.
Mộ Sở cười ha ha thành tiếng:
- Vậy thì em chịu lấy hai cái tát này thì tính là gì chứ?
Thực sự, nếu như có thể khiếng Vương Khởi Lệ giảm bớt đi thù hận trong lòng bà ấy, hai cái tát này cô chịu lấy thì tính là gì chứ.
Dù gì, những đau khổ mà cô chịu đựng trong những năm qua, toàn bộ đều do một tay mẹ ruổ của cô Lý Thiện Xuân tạo thành, nếu như hai cái tát này có thể khiếng cho bà buông bỏ thù hận của bản thân xuống, vậy thì đã rất đáng rồi.
- Đứa ngốc!
Lâu Tư Trầm đưa tay sủng nịnh mà xoa xoa đầu của cô.
Cơm tối, là do đích thân Vương Khởi Lệ xuống bếp làm.
Hiếm khi được dịp Lâu Trọng Bách luôn ở bên cạnh bà phụ giúp bà, nhặt rau rửa rau gì gì đó.
Vương Khởi Lệ luôn không vui khi Lâu Trọng Bách giúp mình, hơn nữa rõ ràng chính là càng giúp càng bận thêm, vào, nhưng Lâu Trọng Bách vẫn kiên trì:
- Để tôi giúp giúp bà, đỡ cho bà quá mệt mỏi.
Vương Khởi Lệ cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Trải qua chuyện 6 năm trước của Lý Thiện Xuân, Vương Khởi Lệ đã đổ bệnh một trận lớn, tinh thần suy sụp triệt để, mãi cho đến sau này, mới từ từ chuyển biến tố, nhưng đối với chồng mình thì càng ngày cnagf mặc nhiên, nhưng Lâu Trọng Bách thì ngược lại, sau lhi nhìn thấy được bộ mặt thật sự của Lý Thiện Xuân, thì mới cảm nhận muộn màng được là sự tốt đẹp của người vợ của mình, lúc này mới cả ngày bám theo Vương Khởi Lệ, chỉ cầu có thể có một ngày nhận được sự tha thứ của bà ấy.
Lúc ăn cơm, Vương Khởi Lệ không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cho Lâu Tư Trầm:
- Tư Trầm, con ăn nhiều một chút! Nhìn con đi, vài năm không gặp, ốm đi biết bao nhiêu!
Nghĩ đến con trai mình những năm nay sống ở bên ngoài chịu biết bao nhiêu là cực khổ, Vương Khởi Lệ không tự chủ được mà hốc mắt lại đỏ lên:
- Nói cho mẹ biết, nhưng năm nay con đã đi đến những nơi nào?
- mẹ, con luôn ở nước ngoài, trong thời gian đó phát sinh ra rất nhiều chuyện, cho nên luôn không có cách nào quay về nước thăm mẹ được.
Lâu Tư Trầm không muốn nhắc đến những chuyện đã xảy ra trong 6 năm vừa qua, Vương Khởi Lệ cũng nghe ra được:
- Thôi đi, nếu con đã không muốn nhắc đến, vậy mẹ cũng không hỏi nhiều nữa, về rồi là tốt rồi! Sau khi về, vậy thì đâu cũng đừng đi nữa, ở nhà ở bên cạnh mẹ. Phòng của con mẹ vẫn luôn bảo mẹ Trần giúp con dọn dẹp sạch sẽ đó, ở bên trong luôn rất sạch sẽ, hơn nữa cái gì cũng không có động đến, con chỉ cần quay về ở là được rồi.
Mộ Sở vừa nghe xong, liền ngây người ra.
Ý của lời nói này, là hi vọng hắn dọn về căn nhà này sống sao?
Mộ Sở lén lút nhìn Lâu Tư Trầm bên cạnh mình một cái.
Lúc này, Lâu Trọng Bách luôn không nói chuyện cũng mở miệng ra mà nói:
- Đúng đó! Ở bên ngoài cũng lâu như vậy rồi, cũng nên về đây ở rồi, những năm này, mẹ con không biết là nhớ con biết bao nhiêu.
Lâu Trọng Bách đương nhiên là hi vọng Lâu Tư Trầm quay về nhà ở rồi, như vậy thì Mộ Sở cũng sẽ theo về đó để ở.
Tuy là trong lòng của ông đối với Lý Thiện Xuân ít nhiều gì thì cũng có chút phẫn nộ, nhưng Mộ Sở dù gì cũng là đứa con ruột của ông, ông vẫn là hi vọng Mộ Sở có một ngày có thể gọi ông một tiếng ‘ba’.
Lâu Tư Trầm không có đồng ý, chỉ nói:
- Đuôi Nhỏ có thể là ở S thành sống quen rồi, bảo con bé đột nhiên chuyển đến A thành, con sợ là con bé sẽ sinh ra tâm lý xung đột, ngoài ra, con cũng còn phải thương lượng với ba mẹ của con ở bên đó một chút nữa, cho nên, tình hình cụ thể, sau này xem lại đi!
- Ba mẹ của con ở bên đó?
Vương Khởi Lệ nghe thấy loại xưng hô này, trong lòng đặc biệt có chút mùi vị:
- Con đã xem họ là ba mẹ của bản thân rồi? Cho nên, ba mẹ ở đây con có thể không lo không quản nữa rồi?
Lâu Tư Trầm có thể hiểu được sự đau khổ trong lòng của Vương Khởi Lệ:
- Mẹ, bọn họ là ba mẹ của con, hai người cũng là ba mẹ của con, đều như nahu, cho nên, mẹ yên tâm, con sẽ không đối với bất kì bên nào không lo không quản.
Vương Khởi Lệ thở dài một hơi:
- Mẹ biết, nếu bắt buộc con chỉ được chọn một bên mà nói, cũng là làm khó cho con rồi.
Bà gắp lấy một đũa thức ăn, cho vào trong chén của hắn:
- Mẹ cũng không có ý ép buộc con, mẹ chỉ hi vọng có có thời gian có thể quay về thăm thăm mẹ là được rồi, mẹ chỉ là... rất là nhớ con...
Trong lòng của Lâu Tư Trầm bất giác nhen nhóm lên một sự cảm động sâu sắc, cổ họng cũng thắt nghẽn vài phần:
- Con cảm ơn mẹ.
- Cảm ơn cái gì, mau chóng ăn cơm, ăn nhiều một chút, thử thử xem tay nghề của mẹ có bị giảm bước nào không.
- Ăn rất ngon.
Nhận được lời khen của con trai, Vương Khởi Lệ cuối cùng cũng vui vẻ mà cười trở lại.
Trong lòng của Mộ Sở thì lại cảm thấy lúc lên lúc xuống.
Về A thành, hay là vẫn ở lại S thành đây, đây thật sự biến thành một vẫn đề khó nan giải của họ rồi.
Hai bên đều là ba mẹ, nhưng lại không thể chăm sóc đều cho cả hai bên, phải làm sao bây giờ?
Chắc là đầu của Lâu tư Trầm lần này cũng muốn to lên rồi!
.................................................................
Sau khi ăn cơm, Lâu tư Trầm và Mộ Sở hai người nắm tay nhau, cùng nhau dạo bước trên đường Thanh Đồng, quá nhiều năm không quay về A thành rồi, quay lại nơi này, Lâu Tư Trầm lại có một cảm giác dường như đã xa cách nơi này cả một thế kỉ vậy.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây Thanh Đồng từng phiến từng phiến thanh mát rơi xuống.
Mộ Sở ngẩng đầu lên hỏi Lâu Tư Trầm:
- Về chuyện mà mẹ của anh nói đến lúc nãy, anh có suy nghĩ nghiêm túc qua chưa?
- Dọn về A thành?
- Ừ.
Mộ Sở gật đầu.
Lâu Tư Trầm lắc đầu:
- Tạm thời chưa có nghĩ qua.
Mộ Sở bước một bước lớn đi về phía trước:
- Em nghĩ anh sẽ muốn quay về bên cạnh họ mới đúng.
- Nghĩ.
Lâu Tư Trầm nắm chặt lấy bàn tay của Mộ Sở, nói tiếp:
- Nhưng bên đó cũng là ba mẹ, hơn nữa, anh cũng không muốn rời khỏi ngôi nhà đó...
Loại cảm giác này, thực ra vẫn khiếng cho Lâu Tư Trầm cảm thấy bất ngờ, từ nhỏ đến lớn hắn đối với cái từ ‘nhà’ này, không có chút ấn tượng sâu sắc nào, mà hắn cũng từ trước đến nay không phải một người sẽ lưu luyến người nhà, cho nên lúc trước cho dù là ở cùng một thành phố với nahu, hắn sẽ càng nguyện ý ở khách sạn hơn, mà không muốn về căn nhà đó mà sống, nhưng cho đến bây giờ, hắn đến S thành rồi, đi đến một ngôi nhà mới, thì mới phát hiện ‘nhà’ thì ra không phải là những điều mà lúc trước hắn suy nghĩ, mà hơn nữa là hắn đã biến thành một người không quá nguyện ý ăn cơm ở bên ngoài, càng không nguyện ý qua đêm ở bên ngoài, bởi vì ở cái ‘nhà’ đó sẽ có những điều mà hắn ở bên ngoài không thể cảm nhận được ví như sự ấm áp, sự ấm áp đến từ vợ của mình, sự mong chờ đến từ con cái của mình, sự bao bọc đến từ ba mẹ của mình, cái cảm giác đó, ở bên ngoài vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được, mà Lâu Tư Trầm hắn cũng rất rõ ràng, bầu không khí hài hòa và ấm áp đó của gia đình, thì căn nhà ở A thành, mãi mãi không có cách nào mang đến được.
Mặt khác, hắn càng nguyện ý để cho Đuôi Nhỏ và Nhật Lâm trưởng thành trong bầu không khí gia đình đó.
Tình yêu, đối với sự trưởng thành của mỗi đứa trẻ mà nói, thực sự rất là quan trọng!
Mộ Sở nghe xong lời của Lâu Tư Trầm, thì cười lên:
- Không muốn rời khỏi, thì cũng ta sẽ không rời khỏi, dù sao em đều nghe theo anh, anh ở nơi nào, chings ta sẽ ở nơi đó.
Lâu Tư Trầm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Mộ Sở trong lòng bàn tay của mình, cho vào trong túi áo:
- Phu xướng phụ tùy, đúng không?
- Đúng!
-... Ngoan.
Hai ngươi lúc này, vừa hay đi nngang qua một trạm xe bus, Mộ Sở thấy được tấm biển ở trạm có ghi một trạm là ‘Bệnh viện Phụ Nhân’, trong đầu cô đột nhiên liền nháy qua một ý niệm, cô hỏi Lâu Tư Trầm:
- Có muốn quay về bệnh viện lúc trước của chúng ta xem một cái không?
- Hửm?
Lâu Tư Trầm ngây người ra một hồi.
Mộ Sở liền kéo lấy Lâu Tư Trầm, hướng về phái trạm xe bus mà chạy sang đó:
- Mau lên!! Xe bus sắp đến rồi!
Lâu Tư Trầm còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Mộ Sở kéo lên trên xe.
- Trả tiền!
Mộ Sở đụng đụng vào cánh tay của Lâu Tư Trầm, nhắc nhở hắn.
Lâu Tư Trầm lúc này mới định thần lại, liền nhanh chóng lấy ví tiền ra, định trả tiền.
Trong bóp tiền toàn bộ đều là những tờ giấy màu đỏ, ngay cả một tờ tiền lẻ cũng không có.
Hắn lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, định bỏ vào trong thùng tiền, thì Mộ Sở đã nhanh tay cản lại hắn:
- Kết hôn rồi mà sao vẫn không hiểu tiết kiệm là gì vậy! Bắt taxi đến đó cũng không cần nhiều tiền của anh như vậy nữa đó!
Mộ Sở cầm lại tờ giấy đỏ đó cho vào trong túi của mình, lại từ trong túi mình lấy ra vài tờ một đồng, nhét vào trong hộp tiền.
- Đi thôi!
Trả tiền xong, cô nắm lấy cánh tay của Lâu Tư Trầm, đi vào trong.
Trên xe chẳng còn chỗ ngồi trống nào, hai người chỉ có thể đứng.
Lâu tư Trầm thân cao 1m85, tay hắn nắm lấy tay vịn bên trên, giúp Mộ Sở giữ thăng bằng, Mộ Sở nghiên người cả người dựa vào người hắn, lấp đầy lòng ngực của hắn, hoàn toàn biến hắn thành tay vịn của bản thân.
- Thoải mái quá!
Mộ Sở mãn nguyên mà cảm thán.
Lâu Tư Trầm cuối đầu cười nhìn cô một cái.
Đột nhiên cảm thấy, ngồi xe bus dường như một chút cũng không bằng đi taxi, hay là tự mình lái xe, ngược lại, hắn đột nhiên cảm thấy như vậy thật thoải mái nhất, ít nhất, trong lòng hắn được an ủi nha.
Hắn thích cảm giác được Mộ Sở bám lấy, được cô an tâm mà dựa dẫm vào hắn.
- Ôm chặt một chút, đừng để một chút nữa lại té ngã.
Lâu Tư Trầm cố ý nhắc nhở cô, lúc đang nói, tay còn lại của hắn càm thêm lực mà ôm chặt lấy cái eo nhỏ của cô, khiếng cô càng thêm áp sát vào lòng của mình.
Mộ Sở ngẩng đầu lên, cười nhìn hắn:
- Còn chặt nữa thì em cũng bị anh khảm vào người anh mất thôi.
- Nếu như có thể, anh cũng thật sự muốn khảm em vào thân thể của anh! Như vậy thì bất kì lúc nào anh cũng có thể ôm lấy em như vậy rồi!
-...
Lời ngon ngọt như vậy nói ra, cả mặt của Mộ Sở cũng đỏ cả lên rồi.
Mộ Sở xấu hổ mà nhỏ tiếng nhắc nhở hắn:
- Xung quanh còn có rất nhiều người nghe thấy đó...
Lâu Tư Trầm lúc này với đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía một vòng, phát hiện mọi người xung quanh đều hướng đôi mắt khác biệt nhìn về họ, hắn ho nhẹ một tiếng, cả không mặt chấn chỉnh mà nói với Mộ Sở:
- Quả nhiên, vẫn là tự mình lái xe là dễ chịu.
Mộ Sở ‘ha ha’ cười lên.
Ai bảo anh ở nơi công cộng, mà không chút che giấu gì mà ngược cẩu chứ! Không biết đám cẩu độc thân bây giờ đang cực khổ biết chừng nào sao?