Buổi lễ đính hôn hôm nay, dường như không được trọn vẹn lắm, ngày trọng đại như vậy, Hoắc Thận lại vắng mặt, với lý do cấp trên vừa mới giao nhiệm vụ quan trọng cho y làm, mà y lại không thể từ chối được, thế nên y thật sự không còn cách nào để đến tham dự lễ đính hôn của cô.
Tuy Diên Vĩ cảm thấy có chút buồn, nhưng đương nhiên cô có thể cảm thông, người đã vào đội lính rồi, chỉ có thể nghe lệnh và nghe lệnh thôi, không được có bất kì lời từ chối nào hết.
Nhưng hôm nay, người vắng mặt thật sự không chỉ có mình Hoắc Thận, mà còn có… …Cố Cẩn Ngôn!
Người đó, có thể coi là người chú của cô chứ?
Nghĩ đến Cố Cẩn Ngôn, đôi mắt mê người của cô, bất giác lại mờ đi và nóng ran lên, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Ngay lúc đó, cửa của sảnh lớn mở ra, cô trong sự chen lấn của mọi người, bị những người đó đẩy đi, chỉ trong chốc lát, đã đứng yên tại chỗ, gương mặt kinh ngạc thất thần.
Ở trong quảng trường phía trước sảnh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một dàn nhạc, bọn họ theo thứ tự mà chia đều ra ngồi về hai bên.
Ở hàng thứ nhất bên trái của nhạc trưởng là người chơi đàn vi-ô-lông, còn bên phải là người chơi đàn vi-ô-lông-xen, ở phía sau chia ra là người chơi đàn vi-ô-lông, người chơi đàn vi-ô-lông xen, đàn piano, đàn hạc, loại dài, loại lớn, loại nhỏ, kèn pha-gốt, ống sáo, trống định âm… …những tay chơi nhạc cần có đều có đủ hết!
Ở bên cạnh của dàn nhạc, còn để một bộ đàn piano hình tam giác màu trắng, người ngồi phía trước chính là ca sĩ chuyên nghiệp của dàn nhạc.
Rõ ràng giữa đàn piano với ca sĩ và dàn nhạc giao hưởng không thể nào hợp nhau được, nhưng không biết tại sao, trước mắt lại là một tổ hợp, hết sức mới mẻ và sáng tạo.
Lúc cửa lớn của sảnh mở ra, nhạc trưởng chỉ huy vài cái, âm thanh dễ nghe và trầm mạnh lần lượt ở giữa quảng trường vang lên, giọng hát cao vút mà mê người của ca sĩ cùng với âm thanh hòa tấu của piano cũng nghe được rõ trong đó, những lời nhạc quen thuộc đó, từng câu từng chữ, gõ thẳng vào lồng ngực của Diên Vĩ… …
“When I hear the bird start singing, I wanna see you,
When I see the leaves start falling, I wanna see you,
The only thing I’ll do. Don’t you know, Is to rush and run to you… …”
Âm thanh quen thuộc lại vang lên lần nữa, nước mắt của Diên Vĩ, không kiềm được nữa mà rơi ra ngoài.
Ba năm trước, lúc người đàn ông đó hát bài hát này qua điện thoại để ru cô ngủ, cô vẫn còn chưa hiểu được hàm ý của những từ tiếng anh này, giờ cô đã sinh sống ở bên Mỹ nhiều năm như vậy, đã hiểu rồi, đã hiểu hết tất cả rồi.
“Khi tôi nghe được tiếng chim hót lói lo, tôi muốn gặp em
Khi tôi nhìn thấy lá cây rơi xuống, tôi muốn gặp em
Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm, không muốn em biết, nó đang đổ xô về em hay đang chạy về phía em
Khi tôi nghe thấy tiếng chuông vang lên, tôi bắt đầu thấy nhớ em
Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm
Đây là ước mơ của em sao
Muốn ở lại bên cạnh em, em là tất cả đối với tôi, em là mối liên hệ duy nhất của tôi với thiên thần
Nói về chuyện yêu đương, tôi không thể ngừng nghĩ đến những chuyện liên quan đến em
Như một chuyện điên rồ vậy, như mùa xuân mà có tuyết rơi vậy
Em có biết mỗi buổi sáng là sự khởi đầu giấc mơ của em không
Chúng ta không thể đầu bạc răng long với nhau
Nhưng sẽ có một ngày chúng ta sẽ mở rộng đôi cánh mình ra
Em với tôi, tôi với em, mở rộng đôi cánh của mình
Tôi muốn trở thành người yêu của em, tôi sẽ chạy đến bên em!”
- I wanna be your lover, I’ll run to you… …
Câu cuối cùng này, Diên Vĩ cứ hát lặp đi lặp lại theo tiếng nhạc.
Em muốn trở thành người yêu của anh, em sẽ chạy đến bên anh… …
Nước mắt, làm ướt hết cả bộ đầm đanng mặc, cho đến khi ở bên cạnh vang lên giọng nói quan tâm của chồng chưa cưới Trần Sở Mặc, Diên Vĩ mới thoát khỏi bài nhạc đau thương đó mà định thần lại.
Trước mặt, có thêm tờ khăn giấy.
Là Trần Sở Mặc đưa ra.
- Cảm ơn… …
Diên Vĩ trả lời, lau đi những giọt nước mắt ở trên mặt, nhưng vô ích thôi, cũng không thể lau đi những giọt nước mắt đang chảy ngược trong lòng mình.
- Sao vậy?
Gương mặt Trần Sở Mặc lo lắng hỏi cô.
Diên Vĩ lắc lắc đầu, nở ra một nụ cười không tự nhiên cho lắm, nhìn về phía dàn nhạc ở đối diện, có chút nghi hoặc, hỏi Trần Sở Mặc:
- Đây là do anh chuẩn bị sao?
- Không phải!
Trần Sở Mặc cũng ngây người lắc lắc đầu, nhún nhún vai mình.
- Chuyện này anh cũng không biết.
Đôi mắt long lanh của Mộ Sở kinh ngạc một cái, theo quán tính quay đầu lại, nhìn về đám người phía sau để tìm kiếm, như đang tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
Nhưng… …điều khiến cô thất vọng chính là, không kiếm được!
Diên Vĩ thu hồi lại ánh mắt, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng tràn trề.
- Em đang kiếm gì vậy?
Trần Sở Mặc tò mò hỏi cô một câu.
- Không, không có gì.
Diên Vĩ lắc đầu, thu lại ánh mắt đang tìm kiếm của mình, trong lòng không ngừng suy đoán về chuyện này.
Dàn nhạc giao hưởng chuyên nghiệp ở trước mắt, là do ai đã tốn công tốn sức mời họ tới đây vậy? Lẽ nào là anh ấy? Cứ coi như thật sự là anh ấy, mọi chuyện đã đến nước này rồi, có thể làm gì nữa chứ?
Nhưng mà, đây cũng chưa chắc là do anh ấy sắp xếp đâu!
Nhưng nếu không phải là anh ấy, thì là ai nữa chứ?
… …
Hai tháng sau ---
Nhà họ Cố, mỗi tuần thứ hai đều là ngày họp mặt gia đình, mẹ Cố nhìn con trai một cái, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc lại chuyện cũ.
- Cẩn Ngôn, tuổi của con cũng không còn trẻ nữa, có phải nên suy nghĩ một chút về chuyện hôn nhân đại sự của mình không?
Cố Cẩn Ngôn đối với lời nói của mẹ mình, dường như không nghe lọt tai chữ nào, vẫn ra vẻ không quan tâm ăn tiếp đồ ăn ở trong chén mình.
Mẹ Cố lại dùng vai đẩy nhẹ người chồng đang ngồi bên cạnh của mình, hàm ý muốn ông ta giúp vài lời.
Cố Trường Đình buông chén đũa trên tay xuống, gương mặt nghiêm túc nói với con trai:
- Cẩn Ngôn, hồi đó lúc ba bằng tuổi con, con đã học trung học rồi đó! Thế nào, đến giờ vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện cưới vợ đẻ con hả, con thật sự tính cô đơn một mình đến già sao?
Cố Cẩn Ngôn dừng lại động tác ăn cơm của mình, nhìn về phía ba của mình:
- Ba, chuyện hôn nhân đại sự của con, con tự biết tính rồi.
- Con tính cái gì chứ?!
Mẹ Cố buồn rầu nói:
- Đến bây giờ ngay cả hình dáng của con dâu mẹ còn chưa thấy được nữa, đừng nói là cháu trai!
- Hay là con ở trên đường hốt đại một người về cho mẹ.
- … …
Mẹ Cố tức đến nghẹn lời, bà ta vuốt vuốt lồng ngực của mình.
- Cố Trường Đình, ông nhìn coi trai ông đi, đúng là hồ đồ ngu xuẩn mà! Nói chuyện như vậy, muốn tức chết tôi đây mà!
Cố Cẩn Ngôn không quan tâm uống hết ngụm canh cuối cùng ở trong chén, buông muỗng xuống, dùng khăn giấy ở bên cạnh lau nhẹ miệng của mình.
- Xong rồi, ba, mẹ, con ăn xong rồi, hai người cứ ăn từ từ nhé!
Anh nói xong, đứng dậy khỏi ghế, rồi bỏ đi.
- Con trai!
Cuối cùng mẹ Cố cũng gọi con trai lại, sau khi do dự vài giây, liền hỏi anh một câu:
- Có phải con vẫn còn nhớ tới đứa nhỏ của nhà họ Cố không?
Thật ra, ba năm trước mẹ Cố đã sớm nghi ngờ và đoán mò chuyện của hai người họ rồi, chỉ là bà ta không vạch trần mà thôi! Mà hai năm nay, Cố Cẩn Ngôn lại càng không thèm giấu giếm gì về tâm tư của mình, thế nên, bà ta không biết được cũng uổng.
Tấm lưng vững chắc của Cố Cẩn Ngôn vì câu nói của mẹ mình, toàn thân cứng đờ lại.
Một hồi lâu, quay đầu lại nhìn mẹ của mình, sắc mặt bình thản.
- Tại sao con lại nhớ một người đã có chồng rồi chứ?
Nói đúng hơn, là người sắp có chồng mới đúng.
Mẹ Cố thở dài một cái.
- Nếu con thật sự nghĩ như vậy, cũng tốt thôi! Thật ra… …
- Thật ra chuyện gì?
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy mẹ của mình có lời muốn nói.
- Đứa nhỏ đó trở về rồi!
Trở về rồi? Như vậy nghĩa là sao?
- Đang ở đối diện đó! Con quên rồi sao?
- … …
Gương mặt của Cố Cẩn Ngôn trầm lặng, dường như vẫn không có chút biểu cảm gì.
Mẹ Cố tiếp tục nói:
- Thật ra nó trở về cũng gần một tháng rồi, chỉ là hai đứa con ngày nào cũng bận bịu hết sức, vẫn chưa kịp gặp mặt thôi, mẹ thấy con cũng bận, nên mới không nói con nghe, nếu con muốn gặp nó… …
- Mẹ, giống như lời mẹ nói vậy, con rất bận!
Không đợi mẹ mình nói xong câu đó, Cố Cẩn Ngôn vội vã chặn họng mẹ mình lại, anh lấy vội áo khoác trên kệ, tùy tiện khoác lên vai của mình, hướng về phía ba mẹ gật gật đầu.
- Ba mẹ cứ ăn từ từ đi! Lát nữa con còn buổi họp quan trọng nữa.
Cố Cẩn Ngôn nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi nhà.
- Con trai, con đừng làm việc quá sức nha! Sức khỏe con không chịu được thì đừng cố gắng chịu, có biết không?
Mẹ Cố vẫn không yêu tâm mà nhìn bóng lưng của con trai dặn dò theo.
- Mẹ, con biết rồi!
Cố Cẩn Ngôn vừa trả lời, vừa lấy chìa khóa xe ra, đi về phía bãi đỗ xe.
… … … … … …
Thời tiết tháng sáu, nóng đến nỗi khiến người ta đứng ngồi không yên.
Những con chim đang đậu trên cành cây, âm thanh của nó khá chói tai, ánh mặt trời oi bức đốt nóng cả mặt đất, nguyên thành phố A cứ như đang ở trong lò thiêu vậy.
Cả ngày nắng nóng như vậy, nhưng lại thay đổi thất thường như con nít, nói thay đổi là thay đổi.
Ánh mặt trời oi bức, đột nhiên lại có mưa bão xuất hiện.
Mưa bão xuất hiện bất ngờ, mà còn khá dữ dội nữa, khiến cho những người đi đường có chút trở tay không kịp.
Trên đường, xe cộ nườm nượp… …
Gặp phải đèn đỏ, Cố Cẩn Ngôn đạp phanh thắng gấp một cái.
Chiếc xe, đã dừng lại.
Hệ thống gạt nước ở trước cửa kính đang hoạt động với tốc độ nhanh như chớp, đột nhiên, có một bóng dáng quen thuộc đã bị mưa làm cho ướt sũng lọt vào mắt anh… …
Lúc đó, khiến cho mọi tâm trạng của anh, đều tràn ngập hình ảnh của ai kia.
Chỉ thấy được cô gái đó, một thân một hình đứng trong mưa bão.
Không có ô dù, chỉ có thể bất lực mà dùng đôi tay của mình che lên đầu, khiến cho chiếc đầm trắng cô đang mặc trên người ướt sũng.
Mái tóc đen dài bị nước mưa làm cho bết lại, ướt như một con chuột lột vậy, nhưng vẫn không làm mất đi cái khí chất hơn người của cô được.
Cô vẫn là cô… …
Đôi mắt long lanh đó, như vầng trăng khuyết vậy, cong đến nỗi như con mắt biết cười vậy.
Đôi lông mày vểnh lên như hai cánh quạt vậy, những giọt mưa đọng lại trên mặt cô, khiến cho cô có cảm giác bất lực không biết phải làm thế nào, lúc đó toát ra vẻ khiến người khác động lòng muốn che chở cho cô.
Ba năm không gặp, dường như cô không thay đổi gì.
Nếu như nói có sự thay đổi, thì chính là mái tóc của cô mà thôi… …
Không còn là mái tóc đen thẳng óng mượt nữa, giờ mái tóc cô là dậng uốn lọn màu nâu toát ra vẻ trưởng thành gợi cảm, mái tóc như vậy đã che giấu đi tính cách quậy phá tinh nghịch của cô, mà toát ra vẻ trưởng thành của phụ nữ.
Cô đã trưởng thành lên khá nhiều!
Đôi mắt sâu thẵm của anh tối lại vài phần.
Trong phút chốc, đẩy cửa xe ra, mặc kệ mưa bão ở bên ngoài xe, mặc kệ chiếc xe của mình có đang dừng ở giữa đường hay không, chuẩn bị xuống xe để đón cô… …
Nhưng lại thấy một chiếc Bently màu đen lướt qua người anh, từ từ dừng lại trước mặt Diên Vĩ, sau đó, thấy một người đàn ông mặc bộ đồ tây, cầm theo cây dù, bước từ trong xe ra, vội vã đi tới chỗ của Diên Vĩ.