Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 463



Anh lại chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen vụt qua, vững vàng dừng cạnh người Diên Vĩ, sau đó một người đàn ông mặc chính trang liền bước xuống khỏi xe, tay cầm một chiếc ô rảo bước về phía Diên Vĩ.

Diên Vĩ vội chui vào trong ô cậu ta, người đàn ông lịch lãm thay cô mở cửa xe chỗ ghế phụ, cho đến khi cô ngồi vào xe rồi, cậu ta mới vòng qua bên kia, gấp ô lại, bước vào trong xe.

Động tác mở cửa xe của Cố Cẩn Ngôn dừng lại giữa không trung.

Cơn mưa nặng hạt xuyên qua cửa xe đang mở một nửa, đáp xuống khuôn mặt lạnh lùng của Cố Cẩn Ngôn, khiến toàn thân anh càng trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

Cố Cẩn Ngôn hờ hững đóng cửa xe lại, phía sau vang lên một loạt tiếng còi xe thúc giục.

Mà lúc này, đã hết đèn đỏ, đèn xanh sáng lên, Cố Cẩn Ngôn mới hồi thần, con ngươi đen sẫm khôi phục lại sự hững hờ và bình tĩnh như cũ, tựa như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.

Anh đạp mạnh chân ga, xe đột ngột vút thật nhanh về phía trước như một cơn cuồng phong, nhả ra một tầng khói ngạo nghễ, thân xe một thoáng vượt qua chiếc Bentley đen kia, mà anh từ đầu đến cuối vẫn không hề quay đầu liếc tới cô gái ngồi trong xe lấy một lần, tựa như giữa anh và cô từ trước đến nay chẳng qua chỉ là...người lạ mà thôi!!

..............................

Trong chiếc xe Bentley, Diên Vĩ kinh ngạc khi nhìn thấy thân ảnh ngồi trong chiếc xe vừa lao qua. Cô dường như đã nhìn thấy anh...

Người đàn ông mà cô đã mấy năm không gặp, Cố Cẩn Ngôn!

Dù chỉ là thoáng nhìn qua trong vài giây ngắn ngủi, cô cũng có thể khẳng định, người đó chính là anh!

- Nhìn cái gì vậy?

Trần Sở Mặc cầm một chiếc khăn khô giúp Diên Vĩ lau mái tóc bị ngấm mưa, hỏi cô một câu.

Diên Vĩ lúc này mới hồi thần, lắc lắc đầu:

  • Không, không có gì...
  • Cả người đều bị ướt rồi.
Trần Sở Mặc cầm khăn chà xát lên bả vai bị ướt đẫm của Diên Vĩ.

- Cảm ơn.

Diên Vĩ cảm ơn cậu ta

- Tôi tự lau là được rồi.

Cô thuận tay nhận lấy chiếc khăn từ tay Trần Sở Mặc.

Trần Sở Mặc hiển nhiên cũng không cưỡng ép cô nữa.

Giữa Diên Vĩ và Trần Sở Mặc sớm đã đạt tới một trình độ thấu hiểu nhất định, tuy ngoài mặt là tình nhân, song thực sự họ cùng lắm cũng chỉ là bạn bè, hơn nữa là kiểu bạn bè tôn trọng lẫn nhau.

Song, rõ ràng hai người chỉ có quan hệ như vậy, tại sao còn có dự định đi đến bước kết hôn chứ? Lý do của chuyện này, đại khái cũng chỉ có trong lòng người trong cuộc là hai người họ mới rõ đi!

- Buổi tối bạn bè tổ chức cho anh một buổi tiệc, họ nói muốn gặp vợ chưa cưới của anh, muốn đi cùng không?

Trần Sở Mặc hỏi Diên Vĩ.

Từ trước đến nay, dù là bất cứ chuyện gì cậu ta cũng vô cùng tôn trọng ý kiến của Diên Vĩ.

- Bạn thân sao?

Diên Vĩ hỏi một cậu, thật sự cũng không lưỡng lự quá nhiều, liền gật đầu đáp ứng:

  • Được, vào mấy giờ?
  • Tối nay, lúc tám giờ, anh tới nhà đón em.
  • Vâng, cảm ơn!
.......

Mà đúng lúc này, Cố Cẩn Ngôn đang gấp gáp tới công ty cũng nhận được một cuộc từ Đường Quý Lễ.

- Có chuyện gì nói mau!

Cố Cẩn Ngôn nhận điện thoại, ngữ khí không được vui vẻ.

- Ây, cậu ăn phải thuốc nổ sao? Ai lại dám đắc tội sếp tổng của chúng ta vào ban ngày ban mặt như thế này chứ?

Cố Cẩn Ngôn vừa mở miệng, Đường Quý Lễ đã nghe ra được tâm trạng bực dọc của anh.

- Bớt nói nhảm!

Cố Cẩn Ngôn có vẻ đặc biệt thiếu kiên nhẫn.

  • Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!
  • Uy!!
Đường Quý Lễ gọi anh lại

- Cậu đây đã được điều về thành phố C cũng được nửa năm rồi, đến cái rắm cậu cũng không thả một cái, ngay cả một bữa cơm cũng chưa mời tôi. Trong lòng cậu không biết áy náy một chút nào à?

Cố Cẩn Ngôn chỉ hỏi lại:

  • Cậu rốt cục muốn nói gì?
  • Tối nay tại "Đế Cung", tôi hẹn tới vài anh em từ nước ngoài về, cậu chỉ cần đến trả tiền là được rồi!
  • ...
Hóa ra thằng nhãi này nói nhiều như vậy là vì muốn anh tiêu tiền hoang phí dùm! Cậu ta đường đường là đại thiếu gia của Đường gia, lẽ nào đến một cái hóa đơn lại không trả nổi? Hiển nhiên tên này là muốn gạt của Cố Cẩn Ngôn anh mấy đồng rồi, xem ra hôm nay chắn chắn là không thể thoát khỏi vụ này!

- Biết rồi!

Cố Cẩn Ngôn trái lại rất nhanh chóng đáp ứng.

  • Vậy cậu đến sớm một chút đấy!
  • Không đến sớm được!
Cố Cẩn Ngôn thoáng nhìn tình hình giao thông hiện tại qua gương sau, vừa đánh xe về phía trái theo đèn chỉ thị, vừa nói với Đường Quý Lễ:

  • Tối nay có hẹn với vài khách hàng quan trọng, tạm thời chưa biết sẽ đến mấy giờ. Nếu như tôi không đến được, cậu cứ trực tiếp thanh toán hóa đơn trên danh nghĩa của tôi là được!
  • Không được! Trước mười hai giờ bắt buộc phải có mặt, nếu cậu không đến thì không anh em gì nữa hết! Cúp máy đây ---"
Đường Quý Lễ nói xong, không cho Cố Cẩn Ngôn cơ hội để trả lời đã cúp máy trước.

Cố Cẩn Ngôn gỡ xuống tai nghe bluetooth trên tai, hoàn toàn không để lời của Đường Quý Lễ trong lòng, ngược lại việc tên này cứ hai ba hôm lại đòi đoạn tuyệt quan hệ đã sớm khiến anh nghe đến phát ngán!

Đầu xe chuyển hướng, trực tiếp chạy về phía công ty.

Tới tận khuya, bữa tiệc của Cố Cẩn Ngôn mới kết thúc, Vân Thải tốt bụng nhắc nhở anh một câu:

- Sếp, tối nay ngài còn có hẹn với Đường thiếu gia!

Nếu không có Vân Thải nhắc nhở, Cố Cẩn Ngôn đã suýt quên mất chuyện này.

Anh nhìn qua đồng hồ trên tay, vẫn chưa đến mười hai giờ.

Chậm rãi rút điện thoại di động ra, quả nhiên điện thoại anh đã bị tên Đường Quý Lễ kia khủng bố liên tục!

Năm mươi tám cuộc gọi nhỡ!! Đến gọi spam cũng không đến mức dốc sức như cậu ta đâu! Cố Cẩn Ngôn cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình đã chuyển điện thoại về chế độ im lặng.

Điện thoại nhảy lên liên tục một loạt mười mấy tin nhắn từ Đường Quý Lễ, mà cơ bản nội dung đều đồng nhất:

"Cố đại thiếu gia, nếu cậu không tới, cậu sẽ phải hối hận đấy!"

"Cậu rốt cục có đến hay không a?"

"Cậu là thế mà trốn nhanh thật"

...

Dù là gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, Đường Quý Lễ cơ hồ đã nóng nảy khủng khiếp rồi!

Không lẽ tên này sợ anh không tới thanh toán hay sao?

Cố Cẩn Ngôn cũng lười xem hết tin nhắn của cậu ta, chỉ tùy tiện lướt lướt qua một chút rồi lại cất về túi quần, trực tiếp lái xe đến "Đế Cung".

Ngoài cửa cổng Đế Cung, Cố Cẩn Ngôn gọi trước cho Đường Quý Lễ.

- Bao phòng số bao nhiêu?

Cố Cẩn Ngôn trực tiếp hỏi.

- Đến rồi? Số 4012! Cậu nhanh lên đi!

Đường Quý Lễ còn chưa kịp nói xong, Cố Cẩn Ngôn đã cúp luôn điện thoại.

Lúc này anh mới lững thững bước vào thang máy, ấn nút lên tầng.

Cửa phòng 4012 được nhân viên phục vụ đứng ngoài cung kính đẩy ra.

Cố Cẩn Ngôn thong dong bước vào.

- Cố thiếu, bên này!

Vừa mới bước vào cửa, Đường Quý Lễ đã cực kỳ nhiệt tình đón tiếp anh.

Cố Cẩn Ngôn theo âm thanh đó nhìn sang, lại không ngờ tới, người đầu tiên mà anh nhìn thấy không phải là Đường Quý Lễ, mà lại là người ngồi cách cậu ta không xa- Tần Diên Vĩ!!

Mà lúc này, Diên Vĩ cũng theo bản năng nhìn về phía cửa nơi anh đứng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng thời hoảng hốt vài giây, sự kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt.

Nhưng rồi rất nhanh sau đó, ánh mắt Cố Cẩn Ngôn đã khôi phục về trạng thái lạnh lùng vốn có, tựa như tia rung động ban nãy chỉ là ảo giác!

Anh dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn cô. Bộ váy màu trắng ban sáng đã được thay thế bằng một chiếc váy màu tím nhạt dài tới đầu gối.

Màu tím nhạt là một màu vô cùng kén người, thế nhưng trên cơ thể mềm mại thướt tha của cô, nó lại trở nên gợi cảm lẫn cao quý khó tả, dường như không hề phù hợp với chốn ồn ã này.

Cố Cẩn Ngôn thu hồi tầm mắt, đáy mắt sâu thẳm tựa như không có lấy nửa điểm gợn sóng.

Anh sải đôi chân dài lững thững về gần phía Diên Vĩ, trong khoảng khắc này anh chợt hiểu ra mọi tin nhắn Đường Quý Lễ gửi tới anh đều có hàm ý cả.

Không đến sẽ phải hối hận? Cố Cẩn Ngôn cười lạnh trong lòng một tiếng.

Diên Vĩ không ngờ được người tới đây sẽ là Cố Cẩn Ngôn, cô càng không ngờ được khi Cố Cẩn Ngôn vừa bước vào cửa đã trực tiếp đến gần phía mình. Cô căn bản chưa chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón anh!

Tay chân Diên Vĩ trở nên luống cuống, không thể che giấu được sự hoảng loạn nơi đáy mắt, lại không ngờ được rằng trong phút chốc, Cố Cẩn Ngôn đã trực tiếp lướt qua cô, đi đến trước mặt Đường Quý Lễ, thong dong ngồi xuống phía bên trái cậu ta.

Tinh thần cô dao động, trái tim đang loạn nhịp thoáng chùng xuống, giống như... bị mất mát đi một điều gì đó.

Hiển nhiên là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.

- Làm sao vậy?

Trần Sở Mặc loáng thoáng nhận ra sự khác thường của Diên Vĩ, anh đưa tay qua, thân thiết nắm lấy bàn tay nhỏ của Diên Vĩ, hỏi cô một câu.

Lòng bàn tay cô rất lạnh, Trần Sở Mặc nhíu mày:

- Sắc mặt em tệ quá, tay cũng lạnh nữa, bị lạnh sao?

Diên Vĩ lắc lắc đầu:

  • Em không sao!
  • Trở về từ khi nào vậy?
Bỗng một âm thanh trầm ổn mà lạnh lùng cách đó không xa cất lên.

Ngữ khí vô cùng tùy ý thản nhiên, tựa như chỉ đang tiệng miệng hỏi một câu vậy.

Diên Vĩ sửng sốt mất một lát, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh Đường Quý Lễ.

Cố Cẩn Ngôn lại không hề nhìn sang cô, anh chỉ cúi đầu, lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, phân tán sự chú ý của mình vào điếu thuốc trên tay.

Sườn mặt lạnh lùng giấu trong bóng tối ảm đạm, một nửa ngoài sáng, một nửa ngoài tối, làm nổi bật lên những góc cạnh trên khuôn mặt sắc sảo cương nghị của anh.

Giữa những ngón tay thon dài, đốm lửa đỏ rực lập lòe, lúc sáng lúc tối, làn khói mịt mù chậm rãi bay lên, mơ hồ phủ lên gương mặt thâm trầm của Cố Cẩn Ngôn.

Hai năm không gặp, quả nhiên tính cách anh đã trở nên âm trầm hơn nhiều, cảm giác kín kẽ khó đoán lại dường như khoác thêm cho anh một lớp áo thần bí lên tính cách vốn sẵn lạnh lùng, khiến người ta hoàn toàn không thể đoán được tâm tư nơi anh.

Không thể nghi ngờ, người đàn ông này so với trước đây đã càng thêm chín chắn, lại sở hữu thêm một loại hấp dẫn khiến những cô gái trẻ tuổi phải tranh nhau theo đuổi.

Đôi mắt xinh đẹp của Diên Vĩ nhẹ gợn sóng:

- Đã về được một thời gian rồi.

Cô cố gắng trả lời một cách bình tĩnh, cơ hồ không để lộ sự dao động của mình ra ngoài mặt.

Trần Sở Mặc ngoài ý muốn hỏi một câu:

- Hai người quen nhau?

Diên Vĩ muốn trả lời, đã bị Cố Cẩn Ngôn ngồi bên kia cướp lời:

  • Tôi là chú của cô ấy, Cố Cẩn Ngôn!
  • Chú?
Trần Sở Mặc kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, lễ phép đưa tay ra bắt tay với Cố Cẩn Ngôn:

- Chú Cố, cháu chào chú! Hình như cháu chưa gặp qua chú trong lễ đính hôn.

Đối với cái bắt tay của Trần Sở Mặc, Cố Cẩn Ngôn trực tiếp lựa chọn lờ đi, chỉ nhàn nhạt đáp cậu ta một câu:

- Bận quá.

Cái bắt tay của Trần Sở Mặc không được đáp lại, song cậu ta vẫn đứng tại chỗ. Không khí ngày càng trở nên gượng gạo. Một lúc sau, cậu mới ngượng ngùng thu tay về, một lần nữa quay lại ngồi bên cạnh Diên Vĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.