Diên Vỹ cắn môi hồi lâu mới hỏi anh:
- Thế ba mẹ anh có biết chuyện giữa anh và Đường Quý Lễ không?
- ...
Cố Cẩn Ngôn nhếch môi cười.
- Em ghen à?
Anh cố ý hỏi như thế, trong mắt còn ánh lên vẻ mỉm mai.
Trong mắt Diên Vỹ lóe lên, dường như còn có chút chột dạ.
- Tôi chỉ lo dùm ba má anh thôi.
Tần Diên Vỹ giải thích một cách gượng gạo.
- Nếu bọn họ biết được, nhất định sẽ...
- Được rồi!
Cố Cẩn Ngôn ngắt lời Diên Vỹ, anh nhướng mày ra vẻ lạnh lùng.
- Chưa tới phiên em lo dùm ba mẹ tôi đâu.
Lời của Cố Cẩn Ngôn chẳng khác gì dao nhọn đâm thẳng vào tim cô, thật đau...
Đúng thế! Giống như Cố Cẩn Ngôn đã nói, từ khi nào thì tới lượt cô lo cho ba mẹ anh kia chứ? Cô có tư cách gì? Lấy thân phận gì để chuyện đó?
Cố Cẩn Ngôn liếc Tần Diên Vỹ một cái rồi lên xe. Sau anh hạ cửa sổ xuống rồi nghiêng đầu nói với cô:
- Nếu như hôn một cái đã gọi là thíc, vậy chẳng phải em đang nghĩ rằng tôi còn thích em sao? Em đừng quên mấy hôm trước tôi mới hôn em đấy!
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì kéo cửa lên, sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy ra ngoài để lại Tần Diên Vỹ đứng phơi nắng ở đó. Cô ngây người nhìn theo bóng xe khuất dần hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại.
Rõ ràng trời nóng như thiêu đốt, thế nhưng cô lại thấy lạnh thấu xương!
Anh đã thay đổi rồi! Anh đã lạnh lùng, hờ hững hơn trước!
Bây giờ mỗi chữ, mỗi lời anh nói ra đều như cái gai đâm vào lòng cô, vừa lạnh lẽo vừa đau đớn.
Đến tối, Cố Cẩn Ngôn mới trở về nhà.
Lúc anh đang đổi giày thì cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm đang cọ lên chân mình.
Anh cúi đầu xuống, thì ra là một con heo.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại, trông có vẻ không vui mấy.
Đoạn Cố Cẩn Ngôn đạp nó văng ra ngoài. “Đuôi Nhỏ” tội nghiệp lăn lông lốc trên đất mấy vòng mới lật mình đứng dậy được. Nó trừng anh đầy tủi thân, rồi ụt ụt mấy tiếng một cách ai oán.
Cố Cẩn Ngôn cũng nhíu mày trừng lại.
Một người một heo trừng nhau hồi lâu.
- Chị Lý, sao con heo này kêu khó nghe quá vậy? Tôi thấy bữa nào đó làm thịt nó luôn cho rồi!
Sao anh lại muốn nuôi một con heo thế nhỉ? Chắc chắn lúc trước đầu anh có vấn đề mới làm thế!
Hình như “Đuôi Nhỏ” nghe hiểu lời Cố Cẩn Ngôn nói, nó lập tức ỉu xìu, nằm bẹp xuống đất, không dám kêu gào thêm nữa.
- Mẹ thấy nên làm thịt con trước rối mới làm thịt nó sau!!
Chẳng biết mẹ Cố Cẩn Ngôn bước ra từ đâu, thoáng cái đã đứng trước mặt anh.
Bà chỉ vào Cố Cẩn Ngôn, nói với vẻ tức giận:
- Mẹ thấy lâu rồi con chẳng yêu ai cả, mẹ còn tưởng con vẫn chưa quên được con bé nhà họ lâu. Thì ra là đang cặp kè với nhóc con nhà họ Đường! Cố Cẩn Ngôn, có phải con muốn ba mẹ tức chết mới vừa lòng không hả? Hả??
Lúc trước việc Cố Cẩn Ngôn ly hôn với Lâm Chi Chi đã quá sức với hai ông bà già họ rồi, thế mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy? Lúc mẹ Cố mới biết được tin thì suýt chút ngất đi rồi.
- Trương San San đã nói cho mẹ à?
Cố Cẩn Ngôn nói. Cả trưa nay bà không gọi cuộc nào cho anh, thì ra đã tới thẳng đây luôn rồi.
- Con không cần biết là ai nói cho mẹ hay. Mẹ hỏi con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?! Con với Đường Quý Lễ đang làm trò quỷ gì vậy?
Mẹ Cố tức tới sôi máu.
Cố Cẩn Ngôn lướt qua mẹ mình đi vào trong. Đoạn anh cởi cà-vạt ra vứt trên ghế salon rồi cởi vài cúc áo.
- Tụi con chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi!
- Chỉ thế thôi à?
Má Cố bước tới trước mặt con trai mình, bà ngửa đầu nhìn đứa con trai con hơn mình cả cái đầu rồi hỏi tiếp:
- Bạn bè đơn thuần mà lại hôn nhau à? Con tuyệt đối đừng bảo rằng San San vu oan cho con nhé. Mẹ có cả nhân chứng đấy!
- Nhân chứng?
Cố Cẩn Ngôn híp mắt lộ vẻ nguy hiểm.
- Là Diên Vỹ à?
- Tóm lại con không cần quan tâm là ai nói. Sau này con không được qua lại với thằng nhóc họ Đường nữa!!
- Tần Diên Vỹ đã nói gì với mẹ?
Dường như Cố Cẩn Ngôn không quan tâm tới chuyện bà không cho phép anh qua lại với Đường Quý Lễ, cái anh quan tâm...
Hình như hơi bị sai!
- Làm gì hả? Con tính gây khó dễ cho con bé sao?
Mẹ Cố trừng con trai đầy tức giận.
Thật ra Tần Diên Vỹ không hề nói chuyện này với bà.
Ban đầu Trương San San tới khóc lóc kể lể với mẹ Cố. Sau khi bà nghe xong thì trong lòng nóng như lửa đốt, bà cứ tưởng mấy năm nay con trai mình vẫn còn thích Diên Vỹ, sao bỗng dưng lại mờ mờ ám ám với Đường Quý Lễ? Nhất thời bà không thế chấp nhận được, cho nên mới gọi điện cho Diên Vỹ. Bà vốn định nói bóng nói gió về tính hướng của con trai bà thì cô lại nói:
- Hôm nay con cũng ở ngay đấy nên đã nhìn thấy chuyện đó...
Vì thế chuyện này có phần thật rồi.
- Mẹ gọi điện bảo cô ấy tới đây đi.
Cố Cẩn Ngôn vừa cởi nút trên tay áo một cách ung dung vừa nói với mẹ anh.
- Để làm gì??
Cố Cẩn Ngôn nói với mẹ mình với vẻ bình tĩnh:
- Cô ấy vu oan con trai mẹ, chẳng phải nên tới đây để ba mặt một lời hay sao?
Lúc này, “Đuôi Nhỏ” đang nằm bẹp trên đất bỗng đứng dậy, kêu “ụt ụt” hai tiếng với Cố Cẩn Ngôn như thể đang cười nhạo anh vừa ăn cướp vừa la làng vậy.
Cứ nói thẳng ra muốn gặp người ta là được rồi mà? Cần gì phải chơi trò gian xảo như thế chứ.
Cố Cẩn Ngôn trừng “Đuôi Nhỏ”cảnh cáo nó khiến nó sợ tới mức rụt cổ lại, nằm bẹp xuống sàn rồi kêu vài tiếng đầy tủi thân.
- Sao mẹ còn đứng ngây ra đó thế ạ?
Cố Cẩn Ngôn lại hối thúc bà.
Mẹ Cố do dự một lát, cuối cùng bà vẫn gọi điện cho Tần Diên Vỹ theo lời đề nghị của Cố Cẩn Ngôn. Bà nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô, bảo cô tới đây một chuyến, ngay sau đó lại bảo tài xế Lý đi đón cô.
Cúp máy xong, mẹ Cố liếc con mình với ánh mắt tức giận.
- Để xem lát nữa con còn gì để nói!
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày không nói lời nào, hình như cũng không còn mím môi như nãy nữa.
- Chị Lý đâu rồi mẹ?
Cố Cẩn Ngôn hỏi mẹ mình.
Anh đi vài bước bỗng xoay người lại, bế “Đuôi Nhỏ” béo núc vào lòng, bắt đầu chơi đùa với nó.
Hình như “Đuôi Nhỏ” không quen với kiểu nhiệt tình này của Cố Cẩn Ngôn, nó cứ vặn vẹo trong lòng anh suốt như thể đang bị kích thích dữ dội. Nhưng anh nào chịu buông nó ra, “Đuôi Nhỏ” vặn vẹo một hồi rồi ngoan ngoãn nằm lim dim trên đùi anh.
Cố Cẩn Ngôn vừa gõ lên đầu nó vừa nói:
- Sao mày lại không biết điều lại kiêu ngạo giống tính ai đó quá vậy!
Người anh nói chính là cô bé cùng tên với nó.
- Đàn ông con trai mà lại nuôi một con heo!
Mẹ Cố cảm thấy nhìn không nổi cảnh tượng trước mặt mình rồi.
Con trai bà trở nên kỳ lạ từ lúc nào thế nhỉ? Nó bắt đầu có hứng nuôi thú cưng từ khi nào vậy kìa? Chẳng lẽ từ khi nó với thằng nhóc họ Đường kia...
- Mẹ à, con đang hỏi mẹ đấy! Sao chị Lý không ở đây vậy ạ?
Cố Cẩn Ngôn lại hỏi.
Lúc này mẹ Cố mới trả lời:
- Mẹ bảo chị ấy về rồi.
- Về rồi? Sao thế?
Cố Cẩn Ngôn nhìn mẹ mình với ánh mắt khó hiểu.
- Sao mà sao hả? Bộ con muốn mẹ nhắc vụ giữa con và thằng nhóc họ Đường kia trước mặt chị Lý à? Con không biết xấu hổ nhưng mẹ con cần thể diện!
- ...
Lại tới nữa rồi!
- Sao tự dưng con lại muốn nuôi thú cưng vậy hả? Hơn nữa lại nuôi một con heo?
Mẹ Cố hỏi với vẻ nghi ngờ.
- Chị Lý muốn nuôi ấy mà.
Cố Cẩn Ngôn đổ thừa chị Lý, ngón tay xoa nhẹ trên đầu chú heo trắng kia rồi nói một cách từ tốn:
- Đợi hôm nào vui vui thì hầm canh nó luôn...
- ...
Đúng là bà không thể trông mong con mình có lòng yêu thương động vật mà!
Mẹ Cố trừng anh đầy tức giận rồi giật lấy chú heo trong lòng anh.
Chỉ cần nó không phải là của con trai bà với Đường Quý Lễ, bây giờ nhìn lại thì thấy cũng dễ thương lắm.
- Thằng nhóc thúi chẳng có lòng yêu thương động vật gì cả!
- ...
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày tỏ vẻ vô tội, chẳng nói lời nào trước những lời trách mắng của mẹ mình.
Chừng nửa tiếng sau, chuông biệt thự reo lên.
Tần Diên Vỹ đứng ngoài cửa bỗng thấy hồi hộp.
Một lúc lâu sau, khi cửa được mở ra, Cố Cẩn Ngôn đã xuất hiện trước mặt cô.
Lúc này anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chẳng qua anh không đeo cà-vạt. Áo cũng đã cởi vài nút, để lộ ra phần ngực rắn chắc, gợi cảm màu lúc mạch. Ống tay được xắn lên tới cùi chỏ để lộ ra bắp tay tráng kiện. Chiếc quần tây màu xanh đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp nọ khiến anh trông cao hơn.
- Vào đi.
Cố Cẩn Ngôn lên tiếng nhắc nhở Diên Vỹ đang ngây người ở trước cửa.
Trên gương mặt điển trai kia không chút cảm xúc, trong mắt cũng chẳng dao động khi cô tới đây.
- Diên Vỹ tới rồi đấy à?
Mẹ Cố nhìn thấy Diên Vỹ đứng ở cửa, bà vội vàng gọi cô đầy nhiệt tình.
- ...
Lúc trông thấy mẹ Cố, Tần Diên Vỹ không biết nên xưng hố thế nào với bà nữa, cô đành phải nghiêng người chào bà một cách lúng túng.
- Chào dì ạ!
Lúc trước mẹ Cố không biết rõ tâm tư của Tần Diên Vỹ nhưng bây giờ bà đã hiểu rồi, bà cũng không nói gì mà chỉ cười bảo:
- Con mau vào nhà đi. Để bác đi pha trà cho con, đừng câu nệ nhé, cứ xem đây là nhà mình thì được rồi!
Nhà cô ư? Trong lòng Tần Diên Vỹ dao động khi nghe thấy lời này của mẹ Cố, cô nhìn sang Cố Cẩn Ngôn thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình.