Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn có phần nóng rực, Tần Diên Vỹ lại không hiểu được cảm xúc trong mắt anh, đành phải hỏi:
- ... Tôi phải mang đôi nào đây?
Diên Vỹ cảm thấy rất lúng túng.
Nhưng Cố Cẩn Ngôn vẫn ung dung như cũ, anh lấy đôi dép lê trong tủ giày ra, rồi đặt xuống cạnh chân cô.
- Nhà tôi không có dép dành cho con gái.
Diên Vỹ nhìn đôi dép nam trước mặt, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi nói cảm ơn.
Lúc Tần Diên Vỹ vừa đổi giày, bước vào nhà thì bỗng có thứ gì đó nong nóng, dinh dính cọ vào bắp chân cô khiến cô sợ tới mức hét to lên. Trong lúc vô thức, cô đã nhào vào lòng Cố Cẩn Ngôn để né tránh.
- Là thứ gì vậy?
Diên Vỹ sợ tới tái cả mặt.
Ngay cả Cố Cẩn Ngôn cũng vô thức vươn tay ra, ôm Diên Vỹ vào lòng.
Mà động tác của hai người gần như vô thức.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn con heo nhỏ đứng dưới chân Diên Vỹ, anh giãn mày rồi trầm giọng nói:
- Chỉ là một con heo mà thôi.
- Heo?
Diên Vỹ thấy ngạc nhiên.
Ngay lúc này, mẹ Cố đang pha trà cho Diên Vỹ nghe thấy tiếng hét của cô, bà vội vàng chạy ra, hỏi họ với vẻ hoảng hốt:
- Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lúc trông thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau, mẹ Cố ngây người ra rồi nhìn sang chú heo nhỏ dưới chân họ, bà lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Tần Diên Vỹ cũng cảm thấy mình hơi làm quá, cô vội vàng đẩy Cố Cẩn Ngôn ra, mặt mày nóng rực, đỏ ửng một cách mất tự nhiên.
- Con.. con tưởng có chuột!!
Trái với Tần Diên Vỹ đang xấu hổ, Cố Cẩn Ngôn lại có phần ung dung hơn, anh buông Diên Vỹ ra rồi bước vào trong phòng khách.
Còn chú heo kia cứ cọ vào chân Diên Vỹ miết, bộ lông ngắn củn chọt vào da cô khiến cô thấy ngưa ngứa, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tiếng cười lanh lảnh thu hút sự chú ý của Cố Cẩn Ngôn, khi nhìn thấy cô đang cười tươi thì ánh mắt cũng dịu dàng hơn phần nào.
- Xem ra nó thích con lắm đấy!
Mẹ Cố vừa nói vừa đặt tách trà đã pha xong lên bàn.
- Diên Vỹ lại đây uống trà đi con!
- Cảm ơn ạ!
Diên Vỹ nói cảm ơn một cách lễ phép, sau đó cô bế chú heo nhỏ lên, nhìn ngắm nó một hồi. Cô nhịn không được bật cười, đoạn cô chọt chiếc mũi hếch lên trời của chú ta mà nhỏ giọng nói:
- Chậc chậc cưng xấu quá à...
Toàn thân nó trắng bóc, tròn vo. Lông thô cứng, cái đầu tròn tròn trơn láng, hai tai rũ hai bên, mũi hếch lên trời. Trông no vừa xấu lại vừa buồn cười, đúng là xấu một cách đáng yêu mà!
Tần Diên Vỹ cười hỏi mẹ Cố:
- Sao tự dưng lại nuôi nhóc con đáng yêu này thế ạ?
Diên Vỹ cảm thây đây chắc chắn không phải là ý của Cố Cẩn Ngôn, anh không có hứng thứ với việc nuôi thú cưng.
Mẹ Cố cười nói:
- Thế thì con phải hỏi Cẩn Ngôn rồi. Đang yên đang lành tự dưng lại đi nuôi nó! Dì cũng nói rồi, người ta thì nuôi chó với mèo, còn nó lại đi nuôi một con heo!
- ...
Đây đúng là ý của Cố Cẩn Ngôn!
Tần Diên Vỹ cảm thấy kỳ lạ, cô vừa nghĩ tới cảnh Cố Cẩn Ngôn dắt heo đi dạo thì thấy rất buồn cười.
Người ta thì dắt chó mèo đi dạo, còn anh lại dắt một con heo đi dạo! Cô thực không dám tưởng tượng tiếp.
- Chẳng phải mẹ bảo sức khỏe ba không tốt lắm à? Sao mẹ vẫn chưa về chăm sóc cho ba nữa vậy?
Cố Cẩn Ngôn đổi chủ đề.
- Hả?
Mẹ Cố đơ mặt ra.
Bà nói chồng mình không khỏe khi nào thế?
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của con trai mình, suýt chút nữa mẹ Cố còn tưởng rằng chồng mình bệnh thật rồi. Thằng nhóc thúi!
Nếu muốn hưởng thú thế giới của hai người với con gái nhà người ta cũng đâu cần trù ba mình chứ hả?
- Ối! Suýt chút nữa thì mẹ quên béng chuyện này rồi!
Mẹ Cố rất phối hợp, bà vỗ trán mình, nói cứ như thật:
- Đúng là lớn tuổi, trở nên vô dụng mất rồi. Ngay cả chuyện lớn thế này mà cũng quên được! Thể nào về tới nhà, ba con cũng trách mẹ cho xem, nhìn đi, đã trễ thế này rồi...
- Để con đưa mẹ về.
Cố Cẩn Ngôn vờ đứng dậy.
- Thôi, thôi! Đưa làm gì, chẳng phải ông Lý mới đưa Diên Vỹ tới đây à? Mẹ bảo ông Lý chở về là được rồi, lát nữa con phải đưa Diên Vỹ về đấy, biết chưa hả?
- Biết rồi ạ.
Cố Cẩn Ngôn mỉm cười với mẹ mình với vẻ hài lòng.
Diễn kịch cũng khá lắm!
Tần Diên Vỹ cảm thấy nghi ngờ, cô vội đứng dậy.
- Thế... chẳng phải dì có chuyện muốn nói với con sao?
Nhìn thấy cảnh này, cô chẳng hiểu gì cả.
Ban đầu mẹ Cố gọi Tần Diên Vỹ tới đây đúng là muốn hỏi về chuyện con trai bà với Đường Quý Lễ, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Cẩn Ngôn thì mẹ Cố đã biết không cần hỏi nữa rồi.
Con trai bà chắc chắn không phải là Gay!
- Nếu đã thế thì con cũng về với dì luôn! Không nên làm phiền anh ấy thêm.
Tần Diên Vỹ nói xong, cô đứng dậy muốn đi theo mẹ Cố.
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày lên, chợt anh nắm lấy tay cô rồi trầm giọng hỏi:
- Em sợ tôi sẽ ăn em à?
- ...
Diên Vỹ không ngờ Cố Cẩn Ngôn lại nói như thế ngay trước mặt mẹ anh, thoắt cái mặt cô đỏ bừng lên, nhất thời cô thấy rất xấu hổ. Cô muốn vặc lại đôi câu nhưng lại ngại sự có mặt của mẹ Cố, nên đành im lặng, tay giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được.
- Để lát nữa tôi đưa em về, tôi có chuyện muốn hỏi em.
Cố Cẩn Ngôn lại nói.
Mẹ Cố thấy thế thì vội nói:
- Đúng đấy Diên Vỹ. Con cứ để Cẩn Ngôn đưa về đi! Con đã về nước lâu như thế rồi, chắc hai đứa vẫn chưa gặp mặt, ôn chuyện với nhau nhỉ? Đúng lúc có cơ hội tốt thế này, hai đứa cứ tâm sự đi nhé...
Mẹ Cố đã nói tới mức này, Diên Vỹ không thể đòi đi được nữa, đành phải đồng ý với bà.
Sau đó, Cố Cẩn Ngôn tiễn mẹ Cố ra cửa.
Mẹ Cố cốc đầu con trai mình rồi nói:
- Bây giờ thằng nhóc thúi con cũng biết gài hàng mẹ mình nữa! Con dụ mẹ gọi con bé tới đây để thỏa mãn ham muốn của mình, muốn ở chung với người ta chứ gì?
- .. Nếu mẹ vẫn chưa chịu về thì ba sẽ làm ầm một trận đấy. Mẹ xem bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn ở ngoài đường, ông già sẽ lo lắng lắm đấy!
Căn bản mẹ Cô không nói lại con mình, bà lắc đầu rồi bước lên xe,
Sau khi Cố Cẩn Ngôn trở vào nhà, nhất thời trong căn phòng to lớn như thế chỉ còn mỗi hai người họ mà thôi.
- ... Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?
Tần Diên Vỹ không muốn bầu không khí quá mức lúng túng, ngột ngạt nên lên tiếng trước.
Cố Cẩn Ngôn khoanh tay lại, nhìn chằm chằm vào Tần Diên Vỹ từ đầu tới chân hồi lâu, anh nhíu mày lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Diên Vỹ bị anh nhìn như thế, cô cảm thấy mất tự nhiên.
- Anh.. nhìn gì thế?
- Tần Diên Vỹ.
Cố Cẩn Ngôn bỗng gọi tên Diên Vỹ, anh nhíu chặt mày, rồi nói với vẻ không vui.
- Tôi đã cho phép em xuất hiện tôi sau ba năm kia, nhưng tôi không cho phép em gầy như que củi lượn tới lượn lui trước mặt tôi như thế! Thật chướng mắt!
- ...
Tần Diên Vỹ nhất thời sững ra, cô không thể thốt nên lời.
Ý anh là gì đây?
Anh chê cô gầy hay chê cô chướng mắt anh? Hay anh đang quan tâm cô? Quan tâm ư? Sao lại có thể kia chứ!
Cố Cẩn Ngôn rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá ở trên bàn ra hút, rồi hỏi Diên Vỹ đang ngây ngốc đằng kia.
- Sao cô lại nói chuyện giữa tôi và Đường Quý Lễ cho mẹ tôi biết hả?
- Hả?
Diên Vỹ ngây người ra.
Thì ra anh tìm cô vì chuyện này.
Tần Diên Vỹ nhìn anh với vẻ sửng sốt, anh càng nghiêm túc như thế, chẳng phải càng chứng minh anh có quan hệ mờ ám với Đường Quý Lễ hay không?
Lòng cô bỗng nặng trĩu như bị đá đè, khiến cô cảm thấy khó thở.
Bàn tay đang ôm lấy “Đuôi Nhỏ” cũng siết chặt hơn vài phần.
Đoạn cô nói:
- Tôi không hề chủ động nói chuyện đó cho dì ấy biết.
Cố Cẩn Ngôn nhả khói ra, hỏi cô với vẻ khó tin:
- Thế sao mẹ tôi lại bảo là cô nói với bà?
- Không phải.
Tần Diên Vỹ sốt ruột, vội giải thích với Cố Cẩn Ngôn:
- Là Cố... là mẹ anh hỏi tôi về chuyện giữa anh và Đường Quý Lễ. Tôi cũng chẳng biết tại sao dì ấy lại hỏi như thế, nói một hồi thì nói tới chuyện trưa nay. Tôi... tôi chỉ nói lúc đấy tôi cũng có mặt ở đấy nên đã thấy hết mọi chuyện. Tôi chỉ nói thế thôi, chẳng nói thêm câu nào nữa. Hơn nữa mặc kệ anh có tin hay không thì tôi không hề nói cho dì ấy, tự dì biết chuyện đó. Mà giấy chẳng thể gói được lửa, chẳng lẽ anh muốn gạt bọn họ cả đời ư?
Diên Vỹ cố tình nói như thế để thử phản ứng của Cố Cẩn Ngôn.
Thế mà Cố Cẩn Ngôn chỉ ừ cho có lệ rồi im lặng.
Anh chỉ ngồi đấy, hút thuốc một cách ung dung.
Khi nãy cô nói nhiều như thế mà anh thản nhiên, chẳng quan tâm chút nào sao? Chẳng lẽ anh không tính nói gì với cô à?
Tần Diên Vỹ có cảm giác như bị Cố Cẩn Ngôn trêu chọc, trong lòng bực bội lại không có chỗ trút.
Cố Cẩn Ngôn im lặng, Diên Vỹ cũng không biết nói gì cho phải, nhất thời cô cứ ngây ra đó, đứng không được mà ngồi cũng không sao, vô cùng bức rức.
Cô nghĩ chi bằng dứt khoát đi cho xong thì Cố Cẩn Ngôn lại hỏi:
- Em cảm thấy tính hướng của tôi có vấn đề à?
Anh híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô.
Diên Vỹ giật nảy mình, chỉ cần anh nhìn cô như thế thì cảm giác cả người như bị hút vào trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Một lúc lâu sau, cô lắc đầu nói:
- Tôi không biết, không thể xác định được.
Sao cô biết rõ được kia chứ? Dù là ba năm trước, hay ba năm sau thì cô chưa từng có được trái tim của người đàn ông này, cho nên làm sao cô có thể xác định được tính hướng của anh đây? Lại nói...