Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 471



Sao cô biết rõ được kia chứ? Dù là ba năm trước, hay ba năm sau thì cô chưa từng có được trái tim của người đàn ông này, cho nên làm sao cô có thể xác định được tính hướng của anh đây? Lại nói...

- Tính hướng của anh thế nào có liên quan tới tôi sao?

Ý là cô chẳng quan tâm với tính hướng của anh.

Nghe Diên Vỹ nói thế, gương mặt điển trai của Cố Cẩn Ngôn trở nên đen xì như thể sắp nổi bão, dáng vẻ kia khiến người khác cảm thấy sợ hãi, lạnh lẽo tới phát sợ.

Tần Diên Vỹ vô thức muốn lui ra đằng sau, nào ngờ Cố Cẩn Ngôn lại kéo cô vào lòng mình một cách thô lỗ.

Cố Cẩn Ngôn liếc thấy chú heo nhỏ trong lòng cô, anh liến túm gáy nó rồi quăng lên ghế salon. Bé heo nhỏ tội nghiệp ngã chống vó chỉ có trợn mắt, kêu gào kháng nghị.

- Anh làm gì thế?

Diên Vỹ bị Cố Cẩn Ngôn kéo một cái, loạng choạng ngã vào lòng anh. Cô trừng anh đầy bực dọc rồi trách móc:

- Sao anh lại thô bạo với nó như thế hả? Lỡ nó té chết thì sao đây?

Nhưng rõ ràng Cố Cẩn Ngôn chẳng có tâm trạng nói mấy chuyện rảnh hơi này, anh ôm chặt lấy cô khiến cô chẳng thể cử động được!

- Tần Diên Vỹ! Bây giờ tôi nói cho em biết tuy tính hướng của tôi không bình thường lắm nhưng tôi chẳng ngại ngủ với con gái đâu!!

Cố Cẩn Ngôn nói với vẻ tức giận, đoạn anh ghé sát vào cô một cách thô bạo.

- Cố Cẩn Ngôn anh đang làm gì thế hả?!

Diên Vỹ nóng nảy la lên.

Mà Cố Cẩn Ngôn cứ như bị ma nhập, anh không thèm để ý tới sự giãy dụa, kháng nghị của Diên Vỹ. Anh vặn hai tay cô ra đằng sau, rồi lấy cà-vạt trói tay cô lại.

Tên khốn khiếp này!! Anh lại chơi trò này nữa rồi!

- Anh đang làm gì thế hả? Cố Cẩn Ngôn anh điên rồi à? Mau thả tôi ra!!

Diên Vỹ tức tới cả người run lên, tay cô bị trói chặt, không thể giãy được.

Lúc này mặt cô đỏ bừng lên, chẳng biết vì tức giận hay xấu hổ.

Cố Cẩn Ngôn ôm siết eo Tần Diên Vỹ rồi đẩy cô ngã xuống ghế salon, sau đó anh đè lên cơ thể mềm mại của cô.

Người này!! Té ra bây giờ anh đang thời hứng tình đấy à?

Tần Diên Vỹ vừa xấu hổ vừa tức giận, cô thở dốc đầy căng thẳng, nhích người ra đằng sau để cách anh một khoảng an toàn.

- Cố Cẩn Ngôn anh... anh đừng làm bậy!!

Cố Cẩn Ngôn làm như không nghe thấy mấy lời kháng nghị của Diên Vỹ, hầu kết trượt vài cái, đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ sắc tình.

- Em đã nhận được tin nhắn của tôi chưa?

Giọng anh khàn khàn tựa như tiếng đàn violon, trầm trầm khiến người ta sợ hãi.

Tần Diên Vỹ nghe thấy thế, trái tim chợt nhói lên. Cô cắn mạnh môi mình, ép bản thân không được để ý tới nó nữa, một lúc lâu sâu cô mới đáp lời:

- Tôi đã nhận được rồi, chẳng phải tôi đã trả lời lại rồi à? Anh có nhận được không?

Giọng của Tần Diên Vỹ run run.

Con ngươi Cố Cẩn Ngôn co rụt lại, anh cắn mút đầy thô bạo đáp lại câu hỏi của cô.

Anh đang trừng phạt cô một cách quyết tuyệt!

- Á!!

Diên Vỹ run lẩy bẩy hét lên.

- Cố Cẩn Ngôn anh đừng làm thế...

Trong mắt Tần Diên Vỹ nổi lên một tầng hơi nước, trông cô rất tội nghiệp như một con mèo nhỏ bị thương vậy.

- Cố Cẩn Ngôn xem như tôi cầu xin anh! Anh đừng đối xử với tôi như thế!!

Đôi mắt sâu thẳm cảu Cố Cẩn Ngôn bỗng trở nên lạnh lẽo, anh bóp cằm cô rồi lạnh giọng hỏi:

- Em muốn giữ trinh tiết vì người đàn ông kia sao?

Đoạn anh cười khẩy.

- Tôi không cho phép!!

Nói xong, động tác của Cố Cẩn Ngôn càng thêm thô bạo.

- Đừng mà...

Diên Vỹ lắc đầu một cách bất lực, cô tủi thân òa khóc trong lòng anh.

- Cố Cẩn Ngôn, tôi sắp kết hôn rồi. Anh không thể làm thế với tôi được!!

Cô gào thét trong vô vọng, dáng vẻ này của cô khiến người khác cảm thấy thương tiếc vô cùng.

Nhưng hai chữ “ kết hôn” kia đã kích thích Cố Cẩn Ngôn, anh cười lạnh nói:

  • Nếu như tôi cứ làm thì sao hả?
  • ...
Tần Diên Vỹ hít một hơi lạnh.

- Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?

Cố Cẩn Ngôn ghé sát vào tai cô, liếm một vòng rồi thì thầm một cách mờ ám:

  • Ngoại trừ làm em ra thì em nghĩ tôi muốn làm gì hả?
  • Anh... Đồ vô sỉ!!
Hai mắt Diên Vỹ đỏ hoe, cô mắng anh.

- Nhưng chẳng phải cơ thể em lại thích nó sao?

Cố Cẩn Ngôn cười với vẻ mỉa mai.

  • Đừng mà! Cố Cẩn Ngôn anh... anh thả tôi ra!!
  • Cố Cẩn Ngôn tôi hận anh!!
Diên Vỹ vừa tức vừa hận, nhưng phần nhiều là cảm thấy buồn bực, nhục nhã!

Cố Cẩn Ngôn đã không cần cô nhưng anh cứ đùa bỡn, sỉ nhục cô.

- Vậy em cứ hận tôi đi! Tôi muốn em hận tôi! Càng hận càng tốt, hận tôi thấu xương, cả đời không thể quên được là tốt nhất!!

Ngay lúc đó, Cố Cẩn Ngôn chợt cúi người, đâm mạnh vào trong người cô.

Cảm giác quen thuộc này khiến Tần Diên Vỹ chợt nhớ tới đêm nọ cách đây ba năm —

Dù đây đã là lần thứ hai nhưng vẫn đau như thế!

Cảm giác đau đớn do bị xé rách lan khắp người cô.

Tần Diên Vỹ thở hổn hện một cách khó khăn, hai tay siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay.

- Cố Cẩn Ngôn, anh làm thế là đang cưỡng hiếp tôi!! Ưm ưm —

Cố Cẩn Ngôn cúi người, thúc sâu hơn. Đoạn anh khàn giọng nỉ non bên tai cô:

  • Mắc tội hiếp dâm vì em thì có xá gì? Nhưng mà Tần Diên Vỹ à, em sẽ bắt tôi vào tù sao?
  • Anh... Đồ vô sỉ!!
Diên Vỹ bật khóc với vẻ khuất nhục.

Cô đành lòng làm thế sao? Tất nhiên là không rồi!!

- Cố Cẩn Ngôn anh không thể đối xử với tôi như thế!! Anh biết tôi sắp kết hôn rồi mà, sao anh còn làm thế?? Sao anh lại làm thế hả!! Tôi hận anh —

Đúng vậy!! Từng yêu sâu đậm bao nhiêu thì bây giờ càng hận bấy nhiêu!!

Phải biết mỗi một vết thương trên người cô đều do người đàn ông này ban cho!

Sao cô có thể không hận được kia chứ!

Nhưng người đàn ông trên người cô lại như một con sư tử đang nổi giận, chiếm đoạt cô một cách điên cuồng!

Vốn dĩ cô gái này nên thuộc về anh!

Cho dù là ba năm trước hay là ba năm sau.

- Diên Vỹ đừng giả bộ nữa. Em chẳng phải là xử nữ!

Bởi vì anh không cảm giác được tấm màng mỏng kia của cô.

Điều này cũng có nghĩa rằng cô đã làm chuyện này với Trần Sở Mặc từ lâu rồi ư?! Thật ra Cố Cẩn Ngôn anh đã đoán được chuyện này rồi, thậm chí anh chẳng có tư cách ghen, nhưng anh vẫn thấy ghen tỵ!

Anh để ý tới nó muốn điên lên rồi!!

Để ý tới chuyện trước giờ cô chưa từng thuộc về anh!

Lời nói của Cố Cẩn Ngôn khiến tim Diên Vỹ đau nhói!

Đúng vậy! Cô đã không còn là xử nữ từ lâu rồi, nhưng rốt cuộc là ai đã cướp lấy lần đầu tiên của cô hả? Chẳng phải là tên khốn khiếp trước mặt sao!!

- Giữa tôi với Trần Sở Mặc thì ai giỏi hơn hả?

Anh khàn giọng hỏi, vỗ mạnh vào mông cô rồi hỏi lại:

- Diên Vỹ, giữa tôi và người đàn ông kia thì ai giỏi hơn hả?!

Người đàn ông nào cũng muốn phân cao thấp trong phương diện này cả.

Hơn nữa, họ càng không muốn thua kém trước mặt cô gái mình yêu thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.