Không biết sao nghe thế mà Tần Diên Vĩ lại có chút tức giận.
Dù sao lửa nóng không rõ từ đâu tới nhưng cô chẳng nói chẳng rằng, nắm tay anh rồi hung hăng cắn lên.
- ...Á! Đau —
Cố Cẩn Ngôn bị đau đến mức phải hô lên.
Không thể tin được cô nhóc này lại cắn anh thật!
Bảo cô đổi chỗ là cô đổi thật luôn! Từ bao giờ lại nghe lời thế không biết nữa?
Tần Diên Vĩ vừa nghĩ đến lời anh nói đã tức nghẹn họng, càng ra sức cắn chặt hơn.
Cố Cẩn Ngôn giơ một tay khác sang rồi kéo cô lại gần, đặt cô ngồi trên chân mình, nhỏ giọng dỗ dành:
- Thôi thôi, tôi xin lỗi mà, tôi không nên nói như vậy,về sau cơ thể của Cố Cẩn Ngôn này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tất cả đều là của Tần Diên Vĩ hết. Em muốn cắn ở đâu thì cắn, tôi sao có thể lấy ai khác làm vợ được chứ? Á — thế vẫn chưa được à?
- ...
Tần Diên Vĩ nghiến răng thật mạnh xong mới chịu há miệng ra.
Cô đỏ mặt, buồn bực lườm anh:
- Ai cần cơ thể chú chứ?
Còn có câu “tôi sao có thể lấy ai khác làm vợ được” là có ý gì chứ?
- Chú thích lấy ai làm vợ thì lấy, tôi chẳng quan tâm!
Cô mắng xong nhanh chóng tránh khỏi lồng ngực anh.
Uống xong tách trà gừng táo đỏ kia thì cô cũng vội vàng trốn khỏi phòng Cố Cẩn Ngôn.
Sau khi ra khỏi đó cô cứ ôm lấy ngực mình, cảm nhận trái tim như có thể lao ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhìn bóng cô vội vã chạy trốn Cố Cẩn Ngôn cong môi cười hài lòng.
Cô đi rồi nhưng trong phòng vẫn còn hương vị của cô, không khác gì ba năm trước, khiến anh không khỏi nhung nhớ những tháng năm đã qua ấy...
Trong ba năm qua hương vị của cô đã rất nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, giờ khó khăn lắm mới trở về được, lẽ nào anh còn muốn buông tay để cô đi sao?
...
Hôm nay tâm trạng Cố Cẩn Ngôn rất tốt, nguyên do thì vì sáng sớm anh phát hiện “cái đuôi” nhà mình rất giỏi, đã phát bệnh thật rồi.
Nó bị tiêu chảy nhẹ.
Trong khi chị Lý hoảng hốt định ôm nó đi phòng khám thú y thì Cố Cẩn Ngôn lại mở miệng nhắc:
- Hay thử bảo Diên Vĩ tới xem sao! Không phải cô ấy từng nuôi một con rồi à? Chắc phải có kinh nghiệm chứ?
Quả nhiên chị Lý nghe xong thì lập tức gọi cho Tần Diên Vĩ:
- Cô chủ nhỏ, cô mau tới đây đi!
Mới đầu cô kiên quyết từ chối nhưng kết quả sau khi nghe chị Lý năn nỉ đến gần mười phút thì cũng phải chịu thua. Thế nhưng dù đã đồng ý đến nhưng cô vẫn có điều kiện, ấy là phải đợi khi Cố Cẩn Ngôn không có nhà cô mới chịu tới.
Cố Cẩn Ngôn biết chuyện tức tức nghẹn lời.
Con nhóc này đang cố ý tránh né anh đấy sao? Đây là nhà anh cơ mà, anh muốn ở nhà lúc nào thì ở, còn phải đợi cô cho phép nữa à?
Nhưng chị Lý lại luôn miệng cam đoan:
- Tối nay ông chủ phải tăng ca, chắc chắn sẽ không có nhà đâu.
Tần Diên Vĩ đồng ý, nhưng bảo ban ngày có chuyện quan trọng phải làm nên tối mới tới được.
- Không sao không sao, chờ cô xong việc thì tới là được mà.
Vì thế mọi chuyện được định đoạt xong mà không cần nghe ý anh như thế.
Giữa trưa hôm nay Cố Cẩn Ngôn hẹn Đường Quý Lễ cùng ăn.
Điểm hẹn là một nhà hàng Pháp bên hồ.
Hồ Mai là địa điểm du lịch rất có tiếng ở thành phố S, cứ đến tháng bảy tháng tám hàng năm giữa hồ sẽ có hoa sen nở rộ, mà sương mù bao phủ xung quanh là kiệt tác của các nhà thiết kế hiện đại. Cảnh quan nơi đây sau khi được cải tạo không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh tại nhân gian.
Khi Cố Cẩn Ngôn tới thì chưa thấy Đường Quý Lễ đâu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi.
Hiếm khi tâm trạng anh vui vẻ như vậy, thế nên dù Đường Quý Lễ trễ hẹn nhưng anh cũng không hề tỏ ra khó chịu.
Nhìn đồng hồ trên tay anh mới nhận ra mình đến sớm gần mười phút.
- Wow! Bên đó có người chụp ảnh cưới kìa! Ngay giữa hồ đó, trời ạ! Đúng là đẹp như tiên cảnh ấy nhỉ!
Bên cạnh vang lên tiếng con gái hô lên đầy ngưỡng mộ.
Cố Cẩn Ngôn chẳng có hứng thú gì với chuyện này nhưng cũng theo bản năng nhìn ra cửa sổ, hướng về phía giữa hồ sen, quả nhiên là thấy một đôi vợ chồng son đang chụp ảnh cưới ngay giữa khung cảnh sương khói mờ ảo.
Hai người kia quả thực rất phô trương, riêng thợ chụp ảnh đã có tới năm người, một người hỗ trợ cầm đèn, rồi thợ trang điểm xách váy... cả đội ngũ có tới gần hai mươi người tất cả.
Mày chuyện đó cũng không phải trọng điểm, quan trọng nhất là đứng giữa đám người kia, cô dâu đó...
Càng nhìn càng thấy quen mắt!
Sắc mặt Cố Cẩn Ngôn vừa rồi còn rất ấm áp vui vẻ nhưng nháy mắt đã đen xì, mây đen dày đặc như thể chuẩn bị bão nổi.
Anh không thể ngờ cô dâu đứng giữa hồ kia lại là người nói đêm nay sẽ tới thăm con heo nhỏ nhà mình, Tần Diên Vĩ!
Người đàn ông đứng cạnh cô đương nhiên là Trần Sở Mặc!
- Hai vợ chồng này đẹp ghê, cô dâu vừa xinh lại vừa có khí chất nữa! Chú rể cũng rất đẹp, quả thực là xứng đôi không tả được!
Cô gái bên cạnh lại hô lên lần nữa.
Cố Cẩn Ngôn nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Tần Diên Vĩ, đôi mắt đen như phủ kín sương lạnh khiến.
Cảm giác mưa gió ập tới khiến người qua đường cũng sợ hãi.
- Cậu Cố!
Lúc này Đường Quý Lễ mới lững thững tới.
Cậu ta đặt mông ngồi xuống đối diện Cố Cẩn Ngôn rồi hỏi:
- Gọi món chưa?
Cố Cẩn Ngôn không đáp, cứ như không nhìn thấy cậu ta đến, mắt anh vẫn chỉ dừng ở cặp đôi đang chụp ảnh giữa hồ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Nhìn gì thế?
Đường Quý Lễ nghi hoặc hỏi.
Ngoài cửa sổ có cái gì trêu chọc làm Cố đại thiếu gia không vui sao?
Đường Quý Lễ theo tầm mắt anh nhìn ra ngoài, nhưng nhìn mãi vẫn không biết cặp đôi kia là ai nên mới cảm thán:
- Kể ra ảnh cưới chụp ở Hồ Mai đẹp lắm đấy
- ...
Cố Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn cậu ta:
- Từ bao giờ thẩm mỹ của cậu lại dung tục thế hả?
Đường Quý Lễ khó hiểu liếc bạn:
- Sao thế? Ăn nhầm thuốc nổ à? Chẳng lẽ cặp đôi bên ngoài kia chọc giận đại thiếu gia cậu sao?
- Không!
Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng phủ nhận.
Đương nhiên là Đường Quý Lễ không tin rồi, cậu ta lại quay nhìn ngoài cửa sổ, lần này thì đã nhận ra cặp đôi đang chụp ảnh kia, thì ra là Tần Diên Vĩ và Trần Sở Mặc.
Vừa hay đang chụp đến cảnh hai người quay mặt nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn tình cảm.
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Cẩn Ngôn tối sầm xuống, lạnh lẽo như băng.
- Này! Không đùa chứ? Đã đến nước này rồi mà cậu vẫn chưa quên được cô cháu gái này à?
Đường Quý Lễ lớn gan hỏi.
Nhưng nhiệt tình chỉ đổi được lại một tiếng quát lạnh lùng:
- Câm miệng!
- Tôi câm miệng thì có ích gì? Cậu không thấy à? Người ta sắp lấy chồng rồi, cậu còn làm gì được nữa nào? Theo tôi thì cái cô gái lần trước cậu xem mặt được lắm đấy.
- Thích thì tự tán cô ta đi!
Cố Cẩn Ngôn đáp trả rồi đứng dậy bỏ đi.
- Này này! Làm gì thế hả? Còn chưa ăn cơm mà!
Nhưng Cố Cẩn Ngôn đâu có để ý cậu ta nữa, anh bước vội ra khỏi nhà ăn.
Đường Quý Lễ ảo não vô cùng!
Tên khón này lần nào gọi cậu ta tới dùng bữa cũng có chuyện hết!
Tần Diên Vĩ không thể ngờ chỉ đi chụp bộ ảnh cưới mà cũng có thể gặp được Cố Cẩn Ngôn.
Thật ra trước đó Trần Sở Mặc có đề nghị ra nước ngoài chụp nhưng lại bị cô từ chối, sau đó lại bảo đến thành phố ven biển nào đó nhưng cô vẫn thấy lười quá không muốn đi. Cô nghĩ cùng lắm chỉ là chụp mấy tấm ảnh cưới thôi mà, không cần tốn nhiều sức thế làm gì, với lại chỗ Hồ Mai này cũng đã đẹp lắm rồi.
Chỉ là cô không tài nào ngờ được thành phố này lại nhỏ như thế, chỉ là chụp bộ ảnh cưới mà hai người cũng có duyên gặp gỡ.
Lúc Tần Diên Vĩ vẫn đang ở trong hồ chụp ảnh thì đã thấy Cố Cẩn Ngôn đứng tựa bên một gốc liễu ven hồ, anh cúi đầu hút thuốc, không hề liếc cô lấy một cái.
Nhưng dù anh không nhìn cô thì Tần Diên Vĩ vẫn biết anh tới vì mình.
Hơn nữa, anh giống như có vẻ rất tức giận!
Bởi vì cảm giác áp bách trên người anh đã đủ để chứng minh hết thảy rồi.
Tâm trạng cô lúc này rối như tơ vò.
- Nào, nào, cô dâu chú rể kề mặt sát hơn nào...
Thợ chụp ảnh vẫn đang hào hứng chỉ dẫn hai người.
Cố Cẩn Ngôn cau mày, ngón tay cầm thuốc kẹp chặt lại, anh ngẩng lên nhìn cặp đôi trong hồ, vừa hay thấy họ áp sát mặt lại gần nhau theo lời thợ chụp ảnh.
Bóng tối như bùng lên trong đáy mắt anh, sắc mặt càng lúc càng lạnh, giống như muốn đông cứng tất cả mọi thứ xung quanh.
Đầu óc Tần Diên Vĩ loạn hết cả lên, thậm chí việc chụp ảnh cũng hoàn toàn mất tự nhiên.
Giờ này lòng dạ cô đã không còn đặt ở việc chụp ảnh nữa rồi.
Từ khi Cố Cẩn Ngôn xuất hiện thì trái tim cô cứ như đã chạy theo người đàn ông này, dù cô không hề muốn thừa nhận điều đó.
Trần Sở Mặc cũng đã thấy Cố Cẩn Ngôn, cậu ta cười bảo:
- Sao thế? Chú em đến là căng thẳng vậy hả?
- ...Không,
Cô cười gượng, lắc đầu đáp:
- Em chỉ không ngờ lại gặp chú ấy ở đây thôi.