- Có phải bức thư tôi nhận được có vấn đề gì không?
Diên Vĩ sốt sắng hỏi lại một câu.
Trong đôi mắt ấy hiện lên đầy sự bức thiết.
Cô hy vọng bức thư cô nhận được ba năm trước có vấn đề gì đó biết bao nhiêu, hy vọng ba năm trước mình không bị anh ấy đẩy ra xa biết bao nhiêu...
Cố Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, ở đó giống như đang bị ai đó cầm cây búa sắt gõ thật mạnh vào, còn chữ “ ừ” trong cổ họng anh cũng gần như sắp được thốt ra!
Nhưng, cuối cùng...
- Không phải.
Anh lắc đầu, vẻ mặt điềm tĩnh.
- Bức thư không có vấn đề gì, đây là bức thư mà tôi đã gửi cho em.
Lời của anh vừa nói ra, Diên Vĩ chỉ cảm thấy trái tim cô bỗng đau nhói, giọt nước mắt không kiềm được nữa cuối cùng cũng rơi xuống.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Cẩn Ngôn ở trước mắt trở nên mờ nhạt dần.
Và những giọt nước mắt thì đọng đầy khóe mi.
Cố Cẩn Ngôn, anh có biết rằng, chỉ cần anh nói bức thư này có vấn đề, thì tôi sẽ bằng lòng tin anh vô điều kiện không! Cho dù nét chữ trên giấy rõ ràng là của anh!!
Nước mắt của Diên Vĩ giống như axit vậy, từng giọt từng giọt như đang thiêu đốt trái tim Cố Cẩn Ngôn, đau nhói từng cơn.
Anh rốt cuộc cũng không kiềm được, đưa tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng một lần nữa, cảm nhận mùi hương của riêng cô, cùng với sự ấm áp khiến cho trái tim anh loạn nhịp đó.
Bất chợt, đôi mắt anh bỗng có chút khô rát, cổ họng cũng khàn đi đôi chút, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng anh thỏ thẻ bên tai Diên Vĩ rằng:
- Đuôi Nhỏ, giữa em và tôi... duyên quá sâu đậm, nhưng phận lại mỏng manh.
Cho nên, hai người họ đã được định ước từ trước, có duyên nhưng không phận!
Không ai biết được rằng, Cố Cẩn Ngôn phải giấu sự đau đớn trong lòng thế nào, mới có thể nói ra được những lời giã từ này.
Bàn tay to lớn của anh vỗ thật nhẹ vào phía sau đầu cô đầy sự cưng chiều, để vỗ về cô.
- Tôi đi trước đây, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!
Nói xong anh liền buông Diên Vĩ ra.
Cuối cùng, anh nhìn cô đăm đăm với anh mắt vô cùng nặng nề, cho dù rất không nỡ, nhưng anh vẫn quay người rời đi.
Diên Vĩ nhìn bóng dáng anh rời đi, nước mắt bỗng tuôn trào như dòng nước lũ.
- Cố Cẩn Ngôn...!
- Cố Cẩn Ngôn, nếu đã yêu sâu đậm, sao lại trách tình duyên cạn...
Cô líu ríu gọi tên anh, nước mắt không kiềm được rơi ra ngoài, giống như chiếc vòng trân châu bị đứt dây vậy. Cuối cùng, cô không thể không chế nổi bản thân nữa, ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc tức tửi.
.................
Diên Vĩ lần đầu bước vào căn biệt thự này.
Đây là quà của hồi môn mà Cố Cẩn Ngôn tặng cô!
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Diên Vĩ ít nhiều vẫn có chút lạnh lẽo.
Thật ra, cô vốn không muốn đến nơi này, chỉ là, hôm nay có việc đúng lúc đi ngang qua,... cũng không hiểu tại sao, chắc có lẽ là ngẫu nhiên thôi, ma xui quỷ khiến thế nào lại rẽ vào đường này!
Đẩy cửa ra, bước vào căn biệt thự, lúc nhìn thấy lại khung cảnh quen thuộc bên trong, Diên Vĩ đứng yên ở đó, ngẩn ngơ một hồi lâu.
Cách bày biện ở trước mắt, khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ, mọi sự trang trí, sắp xếp đều giống hệt với căn biệt thự mà cô và anh đã ở cùng nhau ba năm trước.
Khoảnh khắc đó, Diên Vĩ thậm chí còn sản sinh ra một loại ảo giác, giống như chớp mắt mình lại được trở về ngày xưa, trở về thời học sinh cố chấp mà lại đơn thuần đó...
Cô của lúc ấy, cả ngày cứ giống như một chiếc đuôi nhỏ, ngày ngày dính lấy người đàn ông đó, có vung vẫy thế nào cũng không đứt ra được.
Bỗng chốc cô lại được nhìn thấy mình của trước kia, ngày ngày bám lấy anh, vòi anh nấu mì cho cô, còn làm om sòm đòi làm vợ anh.
Thật ra, cô ngày đó vẫn chưa hiểu lắm về chuyện nam nữ.
Điều duy nhất mà cô hiểu, có lẽ là cô yêu anh, thích dính lấy anh, thích ở bên cạnh anh...
Điều duy nhất mà cô muốn đó là một khi đã dính lấy, thì sẽ dính cả đời! Một khi đã ở bên, thì ở bên cả đời!
Quá khứ giống như một thước phim điện ảnh, đang được chiếu lại thật rõ ràng trong đầu cô...
Nước mắt ướt nhòe đôi mi cô.
Diên Vĩ bước lên theo bậc cầu thang.
Đi qua phòng của anh, vặn vặn cái tay cầm mở cửa, muốn đi vào bên trong, nhưng lại có chút gì đó hồi hộp lạ lùng...
Nắm lấy tay nắm cửa, cô có chút sốt sắng.
Đẩy cửa vào, lúc nhìn thấy bên trong trống không, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
Thật ra, cô đã sớm biết bên trong sẽ không còn dấu vết của anh khi từng sống ở đây, nhưng mà, cô vẫn đang trông đợi, vẫn đang mong mỏi...
Nhưng cuối cùng, bên trong chẳng có gì cả!
Không có gì cả, như vậy mới tốt mà nhỉ!
Diên Vĩ quay người, đi ra khỏi phòng của anh, rồi quay trở lại căn phòng thuộc về mình.
Cứ nghĩ bên trong sẽ trống không giống như căn phòng ban nãy của Cố Cẩn Ngôn, tuy nhiên, đẩy cửa vào, đập vào mắt lại là mỗi một dấu vết trong cuộc sống của cô trước đây!!
Diên Vĩ kinh ngạc đứng ngây ngốc ở cửa, không dám tùy tiện đặt chân vào bên trong.
Nước mắt ướt nhòa đôi mắt cô, gần như khiến cô chẳng thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt nữa.
Bàn trang điểm bằng ngọc lưu ly, tất cả đồ trang trí đều giống y hệt với những gì trong kí ức cô ba năm về trước, không hề có chút gì thay đổi.
Chiếc giường công chúa, vẫn là chiếc ga giường với chi chít những bông hoa nhỏ li ti mà cô đã dùng ba năm trước, được trải gọn gàng ở đó, nhưng lại chẳng hề có chút vết ố vàng nào.
Diên Vĩ bị thu hút bởi cảnh tượng như có phép màu ở bên trong căn phòng, cô bước chầm chậm vào, bỗng chốc cứ như đang bước vào một chiếc tàu con thoi thời gian vậy.
Trên bàn sách, những bức ảnh từ lâu đời vẫn còn ở đó, trong tủ quần áo thì những bộ đồ cũ mà ba năm trước cô để lại nay đã được gắp rất gọn gàng.
Cho dù đã cất giữ suốt ba năm nhưng quần áo vẫn không hề có vết ố vàng nào, cũng không bị ẩm ướt và nấm mốc, có chăng cũng chỉ là mùi hương dịu nhẹ của cỏ thơm, giống hệt với mùi hương dịu nhẹ nhưng lại khiến người ta mê đắm trên cơ thể anh, một mùi hương dễ chịu.
Diên Vĩ lấy lên một chiếc, đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận vuốt ve, rồi lại đặt lên mũi ngửi, ở đó giống như có mùi hương của anh vậy.
Thoáng chốc như lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô.
Diên Vĩ nhanh chóng cởi bộ đồ trên người cô ra, sau đó tùy ý chọn lấy một bộ trong tủ mặc vào, để cơ thể đầy mệt mỏi của mình nằm lên giường, nhắm mắt lại, ngửi lấy mùi hương cỏ thơm thuộc về Cố Cẩn Ngôn trên người mình, dần dần đi vào giấc ngủ.
Có mùi hương của anh ở bên, cũng giống như đang được anh ôm vào lòng vậy, khiến cô an tâm và chìm sâu vào giấc ngủ.
Hình như kể từ sau khi xảy ra sự cố xảy thai ấy, Diên Vĩ chẳng được ngon giấc ngày nào, hôm nay hiếm lắm mới có được một giấc ngủ yên ổn.
Cảm giác này thật tuyệt!
“ Reng reng, reng reng”
“ Reng reng, reng reng”
“ Reng reng, reng reng, reng reng”
Diên Vĩ bị một hồi chuông điện thoại dồn dập làm cho thức giấc, cô mơ màng trở người, quơ đại chiếc điện thoại bên cạnh, một hồi lâu sau, cô mới bắt được máy.
- Alo!
Giọng ngái ngủ truyền qua điện thoại.
- Diên Vĩ, là anh.
Là Trần Sở Mặc gọi đến.
- Em đang ngủ à, có phải anh làm em thức giấc rồi không?
Diên Vĩ dụi dụi đôi mắt lim dim của mình, lúc này mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, nhìn qua thời gian trên điện thoại, đã hơn 10 giờ tối rồi, không ngờ rằng mình mới ngủ mà đã ngủ liền 4 tiếng đồng hồ.
Diên Vĩ vội ngồi dậy,
- Anh Sở Mặc, anh tìm em có việc gì không?
- Không có gì, gọi điện để nhắc em một câu là, ngày mốt là đám cưới của bọn mình rồi đó, việc này em không quên chứ?
Trần Sở Mặc cố ý trêu Diên Vĩ.
Diên Vĩ vờ mỉm cười một cách thoải mái, dùng đầu ngón tay nắm lấy mớ tóc dài mà lúc ngủ bị rối, nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao em có thể quên được chứ? Anh Sở Mặc, anh đừng có mà trêu ghẹo em!
- Vậy thì tốt.
Trần Sở Mặc cũng cười theo, bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng, nói:
- À, đúng rồi, quên nhắc với em một chuyện, lúc chiều anh có đến nhà em một chuyến, lật xem danh sách bạn bè hồi đại học của em, anh đã mời mấy người bạn học cùng lớp chơi thân với em đến tham gia hôn lễ của chúng ta...
- Đợi đã!!
Trần Sở Mặc còn chưa dứt lời thì đã bị Diên Vĩ cắt ngang, cô cau mày hỏi Sở Mặc rằng:
- Anh Sở Mặc, việc này sao lại phải mời bạn học của em chứ?
Hơn nữa, còn tự ý quyết định.
Dường như phát hiện thấy Diên Vĩ ở đầu bên kia không vui, Trần Sở Mặc vội giải thích một câu:
- Anh thấy bạn bè của em rất ít, nên mới tự ý quyết định! Anh cứ tưởng em sẽ rất muốn gặp mấy người bạn thời đại học của em mới phải chứ, dù sao kết hôn cũng là việc trọng đại, vốn dĩ cần bạn bè đến chứng kiến, như thế mới náo nhiệt, lẽ nào điều anh nghĩ là sai sao?
- Không phải vậy!
Diên Vĩ chỉ cảm thấy hơi đau đầu, cô xoa xoa giữa trán, kiềm nén nói tiếp:
- Anh Sở Mặc, có phải anh đã quên chúng ta đã nói với nhau rằng, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi!
Lời nói của Diên Vĩ khiến cho nụ cười trên khóe môi của Trần Sở Mặc bỗng trở nên cứng đờ, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái ban đầu, vờ mìm cười một cách thoải mái, nói:
- Diên Vĩ, em đừng lo lắng, việc này anh không có quên, anh biết đây chỉ là một vở kịch giữa chúng ta, anh chỉ là nghĩ rằng, mượn cơ hội này này tụ họp với bạn bè trước kia của em, lý do của anh chỉ đơn giản vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều! Nếu như em thấy việc này anh làm không thỏa đáng, bây giờ anh đi rút lại thiệp cũng được.
Thật ra, Trần Sở Mặc sao lại có thể không có chút ý đồ riêng cơ chứ? Cậu ta đương nhiên mong muốn tất cả những bạn bè thân thích của Diên Vĩ đều có mặt ở hôn lễ của hai người, càng nhiều người chứng kiến, vậy thì hôn lễ này càng có thể trở thành sự thật.
Cậu ta ích kỉ muốn dùng những lời đồn đại và cái gọi là “ tiếng tăm” để trói cô lại bên mình, tuy rằng thủ đoạn có chút đê tiện, nhưng lần này cậu ta cũng chỉ vì muốn đích thân giành lấy cơ hội này, không muốn để mất đi nữa.
Nhưng hiển nhiên, Trần Sở Mặc không hiểu hết tính cách của Diên Vĩ.
Tần Diên Vĩ cô là người thế nào? Cô ngày trước lại là người lạnh lùng ra sao? Cô là cô gái mà trước giờ đều không quan tâm đến cách nhìn và ý kiến của bất cứ ai, chỉ quan tâm bản thân có sống tốt hay không thôi. Sao có thể để mình sống trong sự bàn tán của người khác chứ?
Lời đồn đại thì có là cái gì? Tiếng tăm thì lại liên quan gì đến cô? Mấy cái này cô vốn dĩ không để tâm! Nếu như để tâm, sao cô có thể yêu Cố Cẩn Ngôn, người mà lớn hơn cô cả một giáp hơn chứ?