Cố Cẩn Ngôn nhớ lại tình cảnh của mình lúc bị bệnh, nở nụ cười:
- Nửa năm trước, tôi nằm trong bệnh viện hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, các bác sĩ trong bệnh viện gần như đã phán định tôi sắp tử vong, họ đã vội vã liên hệ với người nhà của tôi, bảo họ ngày hôm sau hãy chuẩn bị làm hỏa táng cho tôi, thế nhưng, cuộc sống này nơi đâu cũng đều tồn tại kỳ tích, tôi nghĩ, thật sự là bởi vì tôi không cam tâm, hoặc cũng có thể do ông trời không nỡ, đến hôm sau, cả người tôi đột nhiên sống lại, khỏe mạnh như thường, không bệnh cũng không đau nhức gì, đến bác sĩ cũng không dám tin, lập tức đưa tôi đi kiểm tra toàn diện, thế nhưng kết quả kiểm tra cũng khiến tôi thật sự kinh hãi! Thân thể của tôi lại vô duyên vô cớ mà khỏe lại!
Diên Vĩ trừng mắt, không dám tin nhìn anh:
- Thật sao? Thật là tất cả đều ổn sao?! Anh khẳng định thân thể anh không có vấn đề gì chứ?
Sao cô lại không tin tưởng như thế chứ!
Diên Vĩ gấp gáp hỏi Cố Cẩn Ngôn một loạt.
- Tạm thời thì không có vấn đề gì! Bác sĩ đã làm kiểm tra cho tôi rất nhiều lần, cơ thể cũng không có hiện tượng gì bất thương! Chẳng qua là sau này vẫn phải tiến hành kiểm tra định kì, nhưng ít ra, hiện tại tình trạng cơ thể tôi vô cùng ổn định.
- Vậy thì quá tốt rồi...
Diên Vĩ vui vẻ thở dài một hơi, sau đó ôm anh thật chặt.
Diên Vĩ có chút kích động, nhưng lại kiềm chế không thể hiện ra ngoài, gương mặt vùi sâu trong ngực Cố Cẩn Ngôn, không cho anh nhìn thấy.
Diên Vĩ cảm ơn giới y học vì đã thực sự tồn tại quá nhiều kỳ tích, cô cũng cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng để anh trở về bên cạnh mình!
Cảm giác mất mà lại được này, thực sự quá tốt! Cũng quá không chân thật đi!
Trong lúc Diên Vĩ vẫn còn trong mạch cảm xúc, điện thoại đặt ở đầu giường bỗng vang lên.
Diên Vĩ do dự một chút mới lui từ trong ngực Cố Cẩn Ngôn ra, đưa tay sờ điện thoại ở đầu giường.
Là của chị Văn- quản lí của cô gọi tới.
Diên Vĩ ngẫm nghĩ nửa giây rồi nhận máy.
- Diên Vĩ, không phải em còn ngủ đấy chứ? Hôm nay đã hẹn ký kết với công ty đại diện, em đừng đến muộn đó! Em không quên chứ?
Diên Vĩ lười biếng đáp lại một tiếng:
- ...Đúng là đã quên!
Cố Cẩn Ngôn ở sau lưng, vòng tay qua eo nhỏ của cô.
Thân thể mềm mại cũng vô thức nhích lại gần lồng ngực anh, môi mỏng của Cố Cẩn Ngôn tùy ý cọ xát trên vành tai mẫn cảm của cô, nhột đến nỗi Diên Vĩ khó chịu nằm trong ngực anh mà giãy dụa, thể hiện sự kháng nghị.
Mà bên kia, chị Văn không vui nói ra:
- Diên Vĩ, chuyện quan trọng như thế, sao em có thể quên vậy? Tình huống như thế nào, en không phải là không biết, sau khi chúng ta kí với công ty đại diện này, giá trị của bản thân sẽ tăng lên gấp đôi, những ngày của sau này sẽ không giống với bây giờ, em hiểu chưa? Hiện tại chúng ta chỉ giới hạn trong lĩnh vực âm nhạc, có thể sau này, chúng ta sẽ trở thành một minh tinh chân chính! Sau này chúng ta lại có thể là một diễn viên, người dẫn chương trình, vân vân! Tất cả đều có khả năng xảy ra. Cho nên đừng ngủ nữa, nhanh dậy đi, lát nữa chị với thợ trang điểm sẽ đến nhà em.
- Không cần đâu!
Diên Vĩ từ chối một tiếng.
- Chị Văn, chị không cần phải qua đâu!
Cô cũng không hy vọng, vào lúc này sẽ có người tới quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của cô:
- Hợp đồng này, em sẽ không ký.
- Cái gì?!
Người quản lí nghe những lời này của Diên Vĩ, giận không có chỗ phát tiết, nhưng vì thân phận của Diên Vĩ, lại không dám lớn tiếng nói chuyện:
- Diên Vĩ, em không thể tùy hứng như vậy được! Chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao?! Tại sao trong lúc mấu chốt, em lại nói một đằng làm một nẻo như thế?! Coi như chúng ta tùy hứng vậy thì cũng phải có giới hạn chứ? Lại nói, hợp đồng này đối với chúng ta trăm lợi không có chút hại nào! Giá cả mà bọn họ đưa ra không phải em cũng hài lòng sao?
- Giá cả em rất hài lòng, nhưng em chưa từng nói là muốn ký.
Diên Vĩ chỉ nói là sẽ suy nghĩ một chút, về phần ký hay không, trước đó, cô chưa hề nghĩ ra.
Tính tình của cô, dĩ nhiên là không vui vẻ gì mà lội vào vũng nước đục của ngành giải trí, nhưng lúc ấy, cô thực sự nóng lòng muốn phơi bày bản thân, cho nên cô mới vướng víu vào hợp đồng này, nhưng hiện tại, cô không cần phải vướng vào nó nữa!
- Chị Văn, chị giúp em từ chối hợp đồng này đi!
- Diên Vĩ!!
Bên kia, người quản lí có chút nổi giận:
- Em rốt cuộc có biết mình đang làm gì không vậy! Cơ hội tốt như vậy, người khác muốn cũng không có đâu! Em...
- Còn nữa!
Diên Vĩ không muốn nghe thêm bất cứ một lời nào nữa, chặn lời cô, rồi nói:
- Sau này, cho dù là phỏng vấn của đài truyền hình, hay họp báo gì đấy, hay là những lời mời của các công ty quản lí, còn có chương trình truyền hình thực tế các kiểu, tất cả em đều sẽ không tham gia!
Trước đây, Diên Vĩ luôn cố gắng hết mình để đứng ở nơi nổi bật nhất trong đám đông chỉ để được anh nhìn thấy, mà hiện tại mục tiêu đã được hoàn thành, những danh lợi hư vô kia đều không còn một chút quan hệ nào với cô nữa.
Diên Vĩ khiến cho người quản lí khiếp sợ:
- Em điên rồi!! Em nhất định không biết mình đang làm cái gì!!
Cô ta không dám tin.
Diên Vĩ cảm thấy màng nhĩ như bị tiếng thét chói tai của cô ta đâm rách:
- Chị Văn, em còn có việc, cúp máy trước.
Cô cũng không muốn giải thích gì nữa, nói xong, chuẩn bị tắt điện thoại.
- Chờ một chút!! Còn có chuyện!
Chị Văn vội vàng gọi cô:
- Hai giờ chiều có buổi trình diễn, em cũng đừng quên!
- Được, em biết, em sẽ không quên.
- Thế còn tạm được!
- Chào chị!
Diên Vĩ nói xong thì liền cúp máy.
Mới nói điện thoại một lúc thôi, người đàn ông bên cạnh đã phủ lên người cô, thành thạo cởi hết quần áo trên người cô.
Thậm chí còn không đợi cô kịp phản ứng, anh đã ôm lấy eo thon của cô, sau đó mạnh mẽ chiếm đoạt lấy cô!
- A...a...a...
Diên Vĩ khó chịu thở ra một tiếng, mắng anh một câu:
Xưng hô như thế này, Cố Cẩn Ngôn thực sự không thích!!
Điều này đối với anh là một sự coi thường!
Cố Cẩn Ngôn đành phải dùng lực mạnh hơn, hung mãnh tấn công để đáp trả cô, khiến cho Diên Vĩ thở hổn hển liên tục, cuối cùng, cô lại trở nên thẹn thùng ngâm nga và cầu xin tha thứ.
Đúng thật là, tuổi cao chí càng cao, ngựa tốt tuy già rồi nhưng vẫn muốn chạy đường xa!
Hai người lăn qua lăn lại tới hơn mười một giờ, rốt cuộc cũng xong việc.
Diên Vĩ nằm lỳ ở trên giường, không nhấc nổi tay chân, cảm giác như thể lực đã bị tiêu hao hoàn toàn. Cô không thể đứng thẳng người nữa, hai chân tê liệt ngồi trên giường, không ngừng run rẩy.
Lại nhìn sang Cố Cẩn Ngôn vẫn dáng vẻ tinh lực dồi dào như cũ, chân đều không mảy may run lấy một cái! Thật lợi hại!
Cố Cẩn Ngôn xoay người, một tay nâng đầu cô lên, không hề che giấu mà thưởng thức Diên Vĩ đang ở trước mặt mềm mại như bùn:
- Mệt sao?
- Có thể không mệt sao?
Diên Vĩ cảm thấy ngay cả nói chuyện, cô cũng không còn sức nữa rồi!
Tên này đã giày vò cô từ một giờ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ!
Vốn dĩ đã ngủ không đủ giấc, kết quả, buổi sáng lại còn bị tiêu hao thể lực, Diên Vĩ thực sự cảm thấy rằng mình có thể nuốt mười con bò ngay bây giờ!
- Buổi chiều em còn có buổi trình diễn nữa!
Diên Vĩ thực sự sợ mình sẽ chân tay run rẩy trong hội trườngmà làm trò cười cho thiên hạ.
- Em cứ nghỉ ngơi một chút.
Cố Cẩn Ngôn vỗ vỗ vào mông của cô, lại nói:
- Mẹ anh cũng đã sửa soạn cơm trưa cho chúng ta phía dưới rồi.
- Ai? Mẹ anh sao? Mẹ chồng của em sao??
Sau khi nghe xong những lời này, Diên Vĩ lúc nãy còn kêu ca không còn chút sức lực, phút chốc liền lập tức ngồi dậy:
- Mẹ đến đây từ lúc nào vậy? Sao em không biết chút nào?
Hơn nữa, lúc nãy cô kêu lớn tiếng như vậy...
Hai người họ còn quấn lấy nhay đến bây giờ!
Xong!! Không chừng mẹ chồng cô nghe được hết rồi! Diên Vĩ chỉ cảm thấy mình không có đất dung thân!
Nhưng lại nghĩ đến, trước kia bà cũng đã bắt gặp không ít lần, thôi thôi! Dù sao cũng không phải lần đầu.
Diên Vĩ nghĩ như vậy, cũng không căng thẳng quá, chỉ quay đầu lại hỏi Cố Cẩn Ngôn:
- Anh trở về có phải vẫn chưa gặp ba mẹ không?
- Đã gặp một lần một chút, nhưng nghe bảo em ở quán bar, anh lại vội đi tìm em.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Cố Cẩn Ngôn híp mắt:
- Từ lúc nào đã học đến quán bar? Rồi còn hút thuốc!
Ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm Diên Vĩ, nhíu mày:
- Lúc anh không có ở đây, tật xấu của em không mất đi, mà toàn đi học những cái xấu! Lại là hút thuốc, uống rượu.
- Đúng thế đấy!
Diên Vĩ nhíu mày:
- Anh cứ đi như vậy nữa thử xem!
Cố Cẩn Ngôn đưa tay tới, ôm lấy cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trắng nõn của Diên Vĩ, trầm giọng nói:
- Về sau không cho phép em hút thuốc uống rượu! Tôi cam đoan...Sau này, tôi sẽ luôn ở đây! Luôn ở bên cạnh em.
- Thật sao?
Lời cam đoan của anh làm cho Diên Vĩ giật mình, thái độ nửa tin nửa ngờ:
- Những ngày sau nàu, anh thật sự sẽ luôn ở bên cạnh em sai?
Cô tự lẩm bẩm với bản thân, một lúc lâu sau, lắc đầu, dường như không tin vào những lời của anh:
- Cũng không sao, trong một năm anh rời đi, thực sự em đã học được cách sống một mình! Có anh hay không, đối với em mà nói... cũng không còn quá quan trọng như vậy!
Diên Vĩ nói những lời này, không phải là cố ý kích thích Cố Cẩn Ngôn anh, mà là đang nói với chính mình, đừng quá dễ dàng nương tựa vào anh, tới gần anh!
Quá nương tựa, quá gần gũi, chờ đến ngày anh rời đi, thế giới của cô sẽ một lần nữa lại chìm vào trong bóng tối!
Cái cảm giác mỗi đêm khóc rồi tỉnh lại từ trong mơ, bên cạnh là một mảng lạnh như băng, thật đau khổ, Diên Vĩ không muốn lại trải qua lần thứ hai!
Thật vất vả lắm cô mới dựng nên sự phòng bị cho trái tim mình, Diên Vĩ nào dám dễ dàng khuất phục như vậy?
Cô nói xong liền xốc chăn đi xuống giường.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn chợt tối lại, nhìn theo bóng dáng của cô rời khỏi giường, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng môi mỏng hơi hé ra lại không hề nói được gì, anh cũng lập tức theo Diên Vĩ xuống giường.
Trong lòng Diên Vĩ đang tức giận, anh có thể hiểu, nhất thời không thể tiếp nhận anh, cũng là điều bình thường.
Anh cũng không vội, dù sao sau này giữa hai người cũng có rất nhiều thời gian để hóa giải những chuyện này.