Phù Tang đợi đến tận mười hai giờ đêm, mới cuối cùng cũng đợi được Hoắc Thận trăm công nghìn việc trở về.
Cô lúc này, sớm đã làm ổ trên sô pha gật gà gật gù nhiều lần rồi.
- Cuối cùng anh cũng về rồi!
Cửa vừa được mở ra, cô liền vứt cả cái gối đang ôm trong tay mà ra đón.
Hoắc Thận hơi ngẩng đầu lên, cởi bỏ carvat trên cổ ra, đôi mắt nhìn xuống, mặt không biểu cảm hỏi cô:
- Có việc?
Đôi mắt của y dường như còn vương chút mệt mỏi trên đó.
Y sải bước, đi vào bên trong.
Phù Tang cũng sải bước đi theo sau y vào.
- Có việc thì nói.
Hoắc Thận đem carvat đã cởi vứt lên sô pha.
- Anh là g-ay, có phải không?
Phù Tang đột nhiên hỏi một câu.
- ...
Hoắc Thận quay đầu, nhìn cô như nhìn một đứa ngốc vậy.
- Anh không cần nhìn tôi như vậy.
Phù Tang xua xua tay, dựa người vào sô pha phía sau lưng, hai tay đưa ra phía sau đặt lên lưng dựa của sô pha, sau đó tiếp tục nói:
- Anh yên tâm đi, tôi cũng không có xem thường anh, bây giờ cũng là thế kỉ thứ hai mươi mốt rồi, việc đồng tính cũng bình thường thôi mà!
Hoắc Thận chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn cái đồng hồ trên tường một cái:
- Đợi tôi đến giờ này, chắc cũng không phải chỉ để nói những lời thần kinh vậy với tôi chứ?
Lời thần kinh? Cũng đã như vậy rồi, mà còn không chịu thừa nhận nữa!
Cũng phải! Người ta là nhân vật cỡ nào, phía sau lưng còn biết bao nhiêu là người đi theo kìa! Nếu như bị người khác phát hiện y là người đồng tính thì e là khó làm người khác nể.
- Anh yên tâm, chuyện anh là người đồng tính, tôi đảm bảo, tôi không nói với người thứ ba! Nhưng mà, anh muốn tôi từ bên chỗ của lão thập, chắc cũng không phải chỉ vì để bào vệ tôi thôi chứ?
Bộ dáng đó cứ như là nếu cô còn dám nói thêm một lời ào, y sẽ lặp tức khiếng cô mãi mãi không thể nói chuyện được nữa vậy.
Phù Tang giật mình đến nuốt ực một ngụm nước miếng, nhưng vẫn mạnh dạn nói:
- Anh chẳng qua chỉ là muốn người ta không biết anh là đồng tính thôi mà, cho nên mới tìm tôi đến đây diễn kịch với anh thôi chứ gì! Nếu mà anh thật sự như bọn họ nói là thích tôi, vậy thì tối hôm qua làm sao mà có thể để tôi nằm dưới đất?
- Cô cũng thật là tự biết mình qua nhỉ.
Hoắc Thận cười lạnh một tiếng, cuối đầu, tiếp tục cở nút áo, nhắc nhở một câu:
- Nói tiếp đi!
- Nếu như anh đã không thích tôi, tôi cũng không có hứng thú với anh, nhưng chúng ta dứt khoát với nhau một chút đi!
Đôi tay của Phù Tang đặt lên lưng sô pha cũng dùng lực một cái, đẩy người cô lên, phút chốc cô đã ngồi lên phía lưng so pha rồi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt vốn đã cao hơn cô nửa cái đầu, nói tiếp:
- Tôi dám chắc với anh là sẽ không nói chuyện anh là g-ay ra, anh bảo đảm là sẽ bảo vệ an toàn cho tôi khi tôi ở Bách Hội Môn, thế nào?
Phù Tang chớp đôi mắt sáng như ngọc của mình nhìn chằm chằm vào y, trong đôi mắt xinh đẹp đó, viết đầy hai chữ mong đợi.
Hoắc Thận cũng nhìn vào cô, so với cô thì đôi mắt của y tĩnh lặng hơn nhiều.
Sâu trong đôi mắt đó, một chút cảm xúc cũng không có, khiếng cho Phù Tang hoàn toàn không nhìn ra được y đang suy nghĩ gì.
Càng nhìn không thấu, trong lòng Phù Tang lại càng chắc chắn ý nghĩ đó của mình.
Trong tim cô dường như có một bàn tay lớn đang cố sức mà bóp lấy, mà bàn tay đó, không nghi ngờ gì chính là của Hoắc tam thiếu gia.
Nghay lúc mà Phù Tàng nghĩ rằng y sẽ không có biểu hiện gì khác nữa, thì đột nhiên y lại nhẹ nhàng khé mởi bạc môi:
- Nói nói xem, dự định làm sao giúp tôi che giấu điều đó.
- Đương nhiên là trước mặt của người khác ân ái rồi! Một là có thể khiếng mọi người phục tùng anh! Hai là, có thể giúp anh tránh khói loại phụ nữ như Lâm Tinh Dao! Việc nhất cử lưỡng tiện, tốt biết bao, có phải không?
- Vậy vừa hay!
Hoắc Thận một bên cởi nút ở tay áo, một bên nhìn cô nói:
- Tối ngày mai có một bữa tiệc, tôi cho cô một cơ hội để thể hiện, có thể chính thức lên chức được hay không, thì xem biểu hiện ngày mai của cô như thế nào rồi!
- Ngày mai tôi vẫn chưa phải chính thức lên chức?
- Kì thử việc!
- Vậy nếu tôi không đủ tư cách thì sao?
- Để cô lại lãng phí lương thực của Bạc Hội Môn?
Ánh mắt của Hoắc Thận, lạnh xuống, ngay cả âm giọng cũng lạnh theo, y đưa tay ra, dùng lực nắm lấy cằm của Phù Tang, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình:
- Lục Phù Tang, cô nhớ cho kỹ, nếu như cô để cho người thứ ba ở trong Bách Hội Môn biết được quan hệ của chúng ta, vậy tôi sẽ để cho cô chết không có chỗ chôn thân!
- ...
Lời cảnh cáo của Hoắc Thận, dọa đến cả người Phù Tang đều rét run.
Nhưng đột nhiên, cô vểnh đôi môi đỏ của mình lên, liền không chút ngại ngùng mà ngay trên bạc môi lạnh lạnh của Hoắc Thận hôn một cái.
Cả người của Hoắc Thận cứng đơ lại, dùng lực đẩy cô ra:
- Cô làm cái gì vậy?!
Lửa giận trên người y dường như rất lớn, đôi mắt càng đậm lửa giận.
Phù Tang dùng tay sờ sờ đôi môi của mình, cả khuông mặt ấm ức:
- Anh đừng kích động, tôi không có chiểm tiện nghi của anh, nhưng ai bảo anh lúc nãy nói chuyện lại dữ đến như vậy, tôi sợ, chop nên mới thử trước một chút thôi, lỡ như ngày mai tôi không thể xuống miệng được..
- ...
Ai nói cho con nha đầu này là show ân ái thì phải dùng đến miệng vậy?
Hoắc Thận tức nghẹn.
Dùng ngón trỏ chạm lên cánh môi vừa nãy bị cô hôn:
- Bây giờ học sinh cấp ba cũng đã cởi mở như cô như vậy rồi sao?
- Tôi còn muốn là để lại nụ hôn đầu của tôi cho nam thần của tôi kìa! Aqnh nghĩ anh là ai hã? Cướp mất đêm đầu tiên của tôi thì thôi, bây giờ còn cướp mất cả nụ hôn đầu tiên của tôi đi!! Cái gì tôi cũng không để lại cho nam thân của tôi nữa được rồi! Hu hu hu...
Cô nói đến cuối cùng, cư nhiên thật sự khóc lên rồi.
Hoắc Thận cũng đơ luôn.
Lúc đứa nhỏ nghịch ngợm này được bắt đến Bách Hội Môn, không rơi một giọt nước mắt nào, lúc mà bị coi thành quà tặng đem đến cho y, cô lấy dao ép y, cũng không rơi một giọt lệ nào, chỉ có lúc bị thuốc hành hạ không thể chịu đựng được nữa, mới khó chịu mà rơi hai giọt lệ xuống, nhưng cuối cùng khi bị Lâm Tinh Dao ép thành bộ dạng đó, cô cũng không rơi bất kì giọt lệ nào, nhưng trước mắt...
Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, cô cư nhiên lại có thể khóc thành cái bộ dáng như vậy.
Nhưng trọng điểm là...
Là cô chủ động hôn y!!!
Người nên khóc, cũng nên là y mới đúng!
- Được rồi, đừng khóc nữa!
Hoắc Thận có chút phiền não, vẫn có chút không biết phải làm sao.
Y thật sự không có kinh nghiệm dỗ con nít.
- Hu hu hu nụ hôn đầu của tôi cũng mất rồi!
Phù Tang tức đến dùng tay đánh lên ngực của y.
Hoắc Thận dùng tay, nắm lấy cánh tay nhỏ của cô:
- Hôm nay cho dù là không có nụ hôn này của cô, thì nụ hôn đầu của cô cũng mất rồi!
- Hả?
Tiếng khóc của Phù Tang đột ngột dừng lại.
Hoắc Thận chau mày:
- Cô là thật sự mất trí, hay là giả vờ mất trí! Đêm mà cô vừa mới đến, đã cưỡng hôn tôi vô số lần!
- ...
Phù Tang ngẩng người mở to đôi mắt ra, cả khuông mặt như không dám tin mà nhìn vào y, hồi lâu, mới rặng ra được hai chữ:
- Nói dối!!
Cả khuông mặt nhỏ của cô cũng đã đỏ hết cả lên.
Chuyện tối hôm đó, không biết có phải là do thuốc quá mạnh hay không, cô thực sự cái gì cũng không nhớ rõ.
Hoắc Thận thực sự không có tâm tình mà đi nói chuyện ấu trĩ như vậy với đứa trẻ nghịch ngợm này nữa, chuyện nụ hôn đầu hay đêm đầu tiên, đối với y mà nói, cũng đã là chuyện rất lâu rồi.
Y buông đôi tay của Phù Tang ra, lười mà để ý đến cô, quay người, đi vào bên trong phòng thay áo.
Phù Tang vẫn còn ngồi trên lưng dực của so pha mà ngẩng người ra.
Cánh môi đỏ của cô mím chặt lại.
Cho nên, cô và y.
Gương mặt nhỏ nhắn của Phù Tang đỏ cả lên.
Phi phi phi!! Cô nghĩ cái gì vậy?! Người ta là g-ay đó! Hơn nữa, còn là một tên cường dâm! Đúng, một tên cường dâm mà tội ác nào cũng có thể phạm!! Cho nên, cô cuối cùng có cái gì mà đỏ mặt chứ?
Phù Tang vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng của mình, để giúp bản thân tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại khiếng cho gương mặt của cô nóng hơn nữa.
Đến khi đêm đã khuya—
Lúc Hoắc Thận đang ngủ ngon, thì cảm thấy có người đang thập thập thò thò mà bò lên giường của y, giây sau, một họng súng lạnh lẽo đã đặt thẳng lên thái dương của người đó:
- Ai?
Nhiều năm làm gián điệp như vậy, Hoắc Thận đã sớm luyện thành tinh thần đề cao cảnh giác, cho dù là y đã ngủ say, nhưng chỉ cần bên cạnh có một chút động tĩnh nhỏ thôi, y cũng có thể ngay lặp tức mà tỉnh dậy được.
- Tôi, tôi! Đừng kích động, đừng nổ súng—
Phù Tang bị đè dưới người của y, ngoan ngoãn giơ cao hai tay lên, làm động tác đầu hàng.
Nói thì nói, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.
Hoắc Thận một giây là đã nghe ra giọng của cô rồi, y thu súng trong tay lại, lật người ngồi dậy từ người của cô, giây sau, ‘tách’ một tiếng, y mở đèn phí trên giường ngủ lên:
- Cô làm gì vậy?
Ánh đèn vàng mờ, rọi sáng căn phòng ngủ lên.
Thì nhìn thấy Phù Tang đang co người lại, làm ổ bên trong chăn của y, vẫn còn đang run rẩy lên.
Hiển nhiên, là bị họng súng lạnh lẽo của y dọa sợ rồi.
- Tôi sẽ không làm cô bị thương.
Hoắc Thận cũng không biết tại sao mình lại nói câu đó ra nữa.
Muốn để cho cô an tâm?
Phù Tang dường như bị lời nói của y làm cho ngẩng người, nhưng giây sau, một lời cũng không nói, chỉ nhanh chóng mà vứt chăn đi, bước nhanh xuống giường.
Hoắc Thận nhanh tay giữ cô lại:
- Vẫn chưa nói! Trèo lên trên giường của tôi làm gì?
Thần sắc của y, có chút lạnh.
Ánh mắt nhìn vào phù Tang cũng rất sắc bén.
Cổ tay nhỏ của Phù Tang bị y nắm chặt đến đau, nhưng mà theo tình hình này, hình như nếu cô không nói, y không có dự định sẽ buông cô ra.
Phù Tang lần nữa quay lại lên giường ngồi xuống, yếu đuối nhìn y một cái, lại nhìn cây súng ở dưới gối của y một cái:
- Tôi, tôi ngủ ở dưới đất, thật sự có chút sợ, cho nên...
Cho nên muốn nhân lúc y không chú ý, leo lên giường muốn chiếm lấy một góc nhỏ, dù sao y cũng là đồng tính mà, sẽ không có làm gì cô!
Hơn nữa, cô rất nhỏ con, không chiếm bao nhiêu chỗ, huống hồ, giường của y lại to như vậy!
Cô muốn đợi đến sáng mai trước khi y tỉnh dậy, minh lại bò xuống đất là được rồi, nhưng ai biết được, còn chưa ngủ, thì mình đã bị y dọa chạy mất dép rồi.
Hoắc Thận chau mày nhìn cô, bạc môi mím lại, không nói cho cô ngủ, cũng không nói không cho cô ngủ.
- Thôi đi, thôi đi, anh tiếp tục ngủ đi, tôi vẫn là ngủ dưới đất thôi! Cho dù là không chật, vẫn còn có sô pha mà.
Cô tốt xấu gì cũng là thiên kim đại tiểu thư ngậm chìa khóa vàng, ngủ trên mặt đất hay trên sô pha một hai đêm thì không sao, nhưng mà bảo cô cứ ngủ như vậy, thì cô làm sao mà chịu cho thấu chứ.
Cô thực sự không chịu được! Cô muốn ngủ trên giường, cô rất muốn ngủ trên giường, đặc biệt muốn ngủ một giấc ngon lành trên giường một đêm, nhưng nghĩ đến cây súng đó, cô e là khó ngon lành rồi.