Trên gương mặt của Hoắc Thận lại xẹt qua cảm xúc khác lạ, tuy nhiên chúng nhanh chóng biến mất, khiến Phù Tang suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm:
- Chắc không phải tôi đoán trúng rồi đấy chứ!
- ...Đoán mò gì đấy!
Hoắc Thận vỗ nhẹ lên trán cô rồi nói:
- Cô có thể tập trung làm bánh sinh nhật cho tôi được không hả? Làm từ sáng tới tối mịt vẫn chưa xong. Tôi nghĩ, có khi tới mai cô mới chúc mừng sinh nhật tôi được quá!
- ...
Nè! Ai muốn chúc mừng sinh nhật y chứ hả? Rõ ràng chính y dày mặt đòi cô làm bánh sinh nhật kia mà!
Nhưng Lục Phù Tang chỉ dám nghĩ thầm trong bụng chứ không dám nói ra ngoài.
Cô chép chép miệng rồi cúi đầu vẽ hoa một cách nghiêm túc, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác...
Thế ra người y thích tên là Diên Vỹ sao? Chắc không phải là chị Diên Vỹ mà cô quen đâu nhỉ? Thế nhưng lại có chuyện trùng hợp đến thế ư? Lục Phù Tang cảm thấy không thể nào đâu.
- Lục Phù Tang, có ai bắt kem như cô không thế!
Lúc Phù Tang đang nghĩ lung tung thì bị Hoắc Thận vỗ cái bốp vào tay.
- Lục Phù Tang, trông cô chẳng có chút lòng thành gì cả!
Nói xong, y vòng qua bàn, bước ra đằng sau Phù Tang rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lục Phù Tang ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn y.
Hoắc Thận cúi đầu nhìn cô rồi nói:
- Kỹ thuật bắt kem của cô tệ quá! Không phải bắt kem như kiểu của cô đâu, biết chưa hả?
- Thế anh biết bắt kem à?
Phù Tang lấy làm ngạc nhiên.
- Tôi làm còn đẹp hơn cô nhiều! Nhìn này!
Đoạn Hoắc Thận cúi đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi bắt đầu dạy cô bắt bông kem một cách nghiêm túc:
- Đầu tiên cô nên làm thế này, nhẹ tay chút, đừng gấp, sau đó xoay một vòng. Đúng rồi! Ngưng lại! OK! Hoàn thành!
Dưới sự chỉ dạy của Hoắc Thận, một đóa hoa diên vỹ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Phù Tang.
- Biết cách làm chưa?
Hoắc Thận hỏi.
Lục Phù Tang mờ mịt lắc đầu.
Lúc này đầu óc cô vẫn còn quay cuồng.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm trong tay Hoắc Thận. Lần đầu tiên cô cảm thấy lòng bàn tay của y nóng như lửa đốt, khiến mu bàn tay cô như bị bỏng.
Lưng tựa hờ vào lồng ngực rắn chắc của Hoắc Thận, Lục Phù Tang cảm giác được xúc cảm cường tráng lẫn hơi ấm trên người y, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô vậy.
Lòng bàn tay bị nắm lấy bắt đầu túa ra mồ hôi.
- Rốt cuộc cô đã biết hay chưa?
Hoắc Thận cúi đầu hỏi cô.
- Vẫn chưa.
Lục Phù Tang đáp không chút đắn đo, cô ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt trong veo đầy vô tội nhìn Hoắc Thận.
- Anh dạy tôi thêm lần nữa đi...
Thật ra, với bản tính của Lục Phù Tang thì sau khi người khác dạy qua một lần, cô nhất định sẽ không chịu thua, cố gắng làm thử một phen nhưng chẳng biết tại sao, cô lại vô thức lắc đầu trước mặt Hoắc Thận.
Hoắc Thận liếc cô bé trong lòng mình một cái.
- Vậy để tôi dạy lại thêm lần nữa...
Chẳng biết có phải do cô bé gần mình quá hay không, quanh mũi Hoắc Thận thoang thưởng hương sữa đặc trưng của cô, hương vị đặc trưng của mấy đứa trẻ, vừa trong lành lại sạch sẽ, đồng thời cũng rất hồn nhiên, ngây thơ. Cũng không biết tại sao Hoắc Thận lại thấy hương thơm này quyến rũ đến kỳ lạ, khiến lòng y không khỏi xốn xang.
Từ góc nhìn của Hoắc Thận, y có thể thấy rõ từng sợi lông măng trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ ứng của cô, trông cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Thận nhíu mày, có lẽ y đã thiếu hơi đàn bà quá lâu rồi, cho nên mới xảy tình trạng chỉ cần là phụ nữ thì lòng y đều rung động.
Nếu thật sự là nguyên nhân này, vậy Lâm Tinh Dao thì sao chứ? Đã bao lần cô ta cởi đồ nằm lên giường mình nhưng y lại chẳng có chút phản ứng nào cả, thậm chí lịch sự cũng chẳng có luôn!
Thế còn Trì Sảng thì sao đây? Dù là dung mạo hay vóc dáng cũng thuộc hàng số một, số hai trong Bách Hội Môn. Trên người toát nên vẻ ngây thơ giống như cô bé này, chẳng giống như vẻ đẹp ác độc của Lâm Tinh Dao, lại chẳng giống như đám đàn bà lẳng lơ, rành chuyện đời trong Bách Hội Môn. Rõ ràng chỗ nào của cô ta cũng vừa phải, nhưng Hoắc Thận y cũng chẳng có hứng thú với cô ta. Nếu không phải y muốn làm cô bé này ghen, cũng như phân tán sự chú ý của Lâm Tinh Dao thì sao y lại dây dưa với đám con gái trong Bách Hội Môn kia chứ.
Hoắc Thận nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, lẽ nào do y sống chung một mái nhà với cô ư?
Mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy cô, đi ngủ cũng nhìn thấy cô. Cứ sống chung như thế trong thời gian dài, cũng khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm! Nhưng Hoắc Thận tuyệt đối sẽ không thừa nhận đấy là tình yêu đâu!
Đương nhiên không phải rồi!
Sao y lại có tình cảm với con nhóc chỉ mới mười bảy tuổi kia chứ? Đùa nhau à?! Tưởng y là kẻ biến thái hả? Bộ còn tưởng rằng bản thân là thằng nhóc trẻ trâu vừa tròn mười tám của năm đó sao? Bây giờ y thật sự chẳng có hứng thú gì với con nít cả, hiện giờ y chỉ thích dạng thục nữ thôi! Lại nói một đứa con nít mới mười bảy tuổi như Lục Phù Tang hiểu yêu là gì sao?
- Hoắc Thận?!
- Hoắc Thận...
Lục Phù Tang gọi Hoắc Thận mấy lần nhưng y chẳng có chút phản ứng, cô bèn quơ tay trước mặt y.
- Nè! Anh đang nghĩ gì đó? Thế mà anh còn nói tôi phân tâm, trong khi hồn thì bay tới nơi nào luôn rồi!
Hoắc Thận hoàn hồn lại, y giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phù Tang đang quơ tới quơ lui trước mặt mình.
Lục Phù Tang sững người ra, ánh mắt của Hoắc Thận cũng tối đi, sau đó y buông tay cô ra rồi nói:
- Tập trung học đi.
Lục Phù Tang chẳng biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy hình như giọng y khàn hơn khi nãy, càng khiến người ta say mê!
Trái tim nhạy cảm của Phù Tang khẽ run lên theo giọng nói của y.
- Nhìn kỹ nào!
Hoắc Thận nhắc nhở cô, dáng người cao ngất ôm trọn lấy cô, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi bắt đầu dạy cô một cách nghiêm túc.
Y dạy vừa nghiêm túc lại rất kiên nhẫn.
Lần đầu tiên Lục Phù Tang phát hiện... thì ra khi đàn ông nghiêm túc lại đẹp trai đến thế!!
Cô ép mình tập trung nghe Hoắc Thận chỉ dạy, nhưng mà mỗi lần y cất giọng nói mê người kia lên thì cô không nhịn được len lén liếc nhìn gương mặt điển trai không tỳ vết kia.