Nè!! Cô vẫn chưa nói hết mà! Thế mà y cũng dám cúp điện thoại của cô nữa!
Lục Phù Tang chán nản lại chẳng có trút giận, cô đành bóp điện thoại mấy cái để trút nỗi bực dọc trong lòng mình.
- Sao rồi?
Vừa bước vào phòng khác, Lục Ngạn Sinh liền hỏi Phù Tang.
Lục Phù Tang đáp ỉu xìu:
- Anh ta nói muốn suy nghĩ một chút....
Dường như Lục Ngạn Sinh rất hài lòng trước câu trả lời này, ông nhướng mày nói:
- Được rồi! Cứ để cậu ta suy nghĩ đi! Con lên lầu nghỉ ngơi đi nào!
Trong mắt Lục Ngạn Sinh, suy nghĩ bằng với việc từ chối khéo!
Từ chối thì tốt! Hai người họ không còn liên lạc với nhau nữa thì xong chuyện rồi! Dù sao em dâu ông còn lo hai người họ sẽ yêu nhau.
Lúc nãy Lục Phù Tang đã hứa hẹn với bác cả mình, cho nên bây giờ cũng chẳng thể nói gì được. Cô đành ôm sách vở rồi ủ rũ lên lầu.
...
Bảy giờ tối hôm sau.
Lục Phù Tang đang tìm cách lén chuồn ra khỏi nhà, chợt cô nghe thấy binh lính báo cáo với bác cả cô ở bên ngoài.
- Báo cảo thủ trưởng, sĩ quan Hoắc tới thăm ạ. Anh ấy bảo tới dạy kèm cho cô chủ!
Hoắc Thận tới đây ư?
Trong lòng Lục Phù Tang vui mừng, ném gối ôm sang một bên rồi chạy ra ngoài.
- Hoắc Thận! Anh vẫn tới thật ư?
Lát sau, Lục Ngạn Sinh đanh mặt bước ra ngoài.
- Chào thủ trưởng Lục!
Hoắc Thận vội vàng chào một cách nghiêm chỉnh.
- Tới rổi à?
Lục Ngạn Sinh gật đầu nói:
- Mau vào đi! Vậy làm phiền cậu dạy kèm cho cháu tôi rồi.
Người vui vẻ nhất chính là Lục Phù Tang, cô không đợi được khoác tay Hoắc Thận, kéo y lên lầu.
- Tôi còn tưởng anh không tới chứ!
Hoắc Thận liếc nhìn Lục Phù Tang ngây thơ, hồn nhiên. Y có thể cảm giác ánh mắt sắc bén của Lục Ngạn Sinh đang chỉa vào mình, y gỡ tay Phù Tang khỏi tay mình không chút dấu vết, rồi theo cô lên lầu.
Sau khi Lục Phù Tang kéo anh vào phòng mình, cô cũng không quên đóng cửa lại.
Dưới lầu một, vẻ mặt nghiêm túc của Lục Ngạn Sinh thoáng cái đen xì.
Chẳng phải nói là học thêm à? Sao phải đóng cửa lại hả? Chuyện này không được!!
- Chị Lý!
Lục Ngạn Sinh ra lệnh:
- Lát nữa chị rót nước cho hai người họ, cứ mười phút một lần!
- Vâng thưa thủ trưởng!
Ở trên lầu, Hoắc Thận khoanh ngực nhìn Phù Tang, lại nhìn thoáng qua cửa phòng.
- Cô muốn đóng cửa lại thật à?
- Anh đừng để ý tới bọn họ!
Nói xong, Lục Phù Tang kéo tay Hoắc Thận tới chỗ bàn học của mình một cách nhiệt tình.
- Tôi tưởng anh sẽ không tới chứ!
Hoắc Thận chẳng nói lời nào, y ra hiệu vào cô ngổi vào bàn.
- Học tiếp bài hôm qua thôi.
- Ừm!
Phù Tang gật đầu.
- Hoắc Thận, tôi phát hiện hôm nay tôi nghe giảng dễ hơn bình thường nhiều lắm. Hôm nay tôi có thể nghe hiểu mấy bài tập thầy giáo cho nữa đấy! Hết thảy đều nhờ công lao của anh cả!
Lục Phù Tang thật sự biết nói ngọt, ít nhất trong lòng Hoắc Thận cảm thấy thoải mái, như được người khác vuốt lông cho vậy.
- Nếu biết là công của tôi thì sau này có dịp, cô phải đền đáp tôi đấy!
Hoắc Thận khom người chống một tay lên bàn, tay kia gõ trán cô, sau đó y mới giở sách ra.
Lục Phù Tang vừa xoa chỗ bị gõ vừa nhe răng cười cười.
- Anh yên tâm, nhận được ơn nhỏ thì phải báo đáp gấp bội! Còn chuyện đền đáp thế này thì... để tôi nghĩ đã!
- Được rồi! Tôi cũng chẳng trông mong cô đền đáp cho tôi! Học thô
[email protected]- Vâng thầy Hoắc!
Sau đó Lục Phù Tang bắt đầu nghe giảng bài một cách ngiêm túc, nhưng mà...
Chị Lý làm theo lệnh của thủ trưởng, chừng mười lăm phút lại vào phòng rót nước cho bọn họ. Mãi tới lần thứ ba, Lục Phù Tang nhịn không được, ngay cả Hoắc Thận cũng hết nhịn nổi rồi.
Bởi vì bọn họ mới học được phân nửa thì chị Lý lại bước vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người họ.
- Chị Lý, chị để bình nước trong phòng luôn đi!
Hoắc Thận nói xong, y liền tiện tay cầm lấy bình nước trong tay chị Lý.
- Nhưng mà...
Chị Lý có phần khó xử.
Hoắc Thận nói tiếp:
- Tôi biết đây là ý của thủ trưởng, phiền chị báo lại với ông ấy. Hoắc Thận tôi cũng là một quân nhân có nguyên tắc, sai lầm không thể phạm thì tôi sẽ không phạm phải đâu! Nếu chị cứ đi tới đi lui trong phòng như thế sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô ấy, cho nên...
Hoắc Thận nói tới đây thì ngừng.
Tuy y không nói nhưng chị Lý cũng hiểu được ý y.
- Vâng vâng! Tôi ra ngoài liền đây!
Chị Lý vội vàng rời khỏi phòng.
Mà Lục Phù Tang lại chẳng hiểu mấy lời Hoắc Thận vừa nói khi nãy, cô chớp mắt đầy khó hiểu.
- Sai lầm không thể phạm là gì thế? Chẳng lẽ là...
- Tập trung làm bài đi!
- Ồ!
Sau khi chị Lỳ rời khỏi phòng, chị ta vội vàng báo cáo tình huống cho thủ trưởng hay, cũng truyền đạt lại những gì Hoắc Thận nói khi nãy.
- Thưa thủ trưởng, cậu ấy đã nói như thế.
Lục Ngạn Sinh gật đầu, nét mặt cũng dịu hơn phần nào.
- Được! Nếu thằng nhóc đó đã đảm bảo như thế thì tôi tạm thời tin cậu ta! Chị cứ làm việc của chị đi, không cần lên lầu nữa đâu.
- Vâng.
Chị Lý vội vàng rời đi như được đại xá.
Sau khi Hoắc Thận đảm bảo như thế, suốt ba ngày liền, hai người học thêm đều rất thuận lợi. Lục Ngạn Sinh cũng không sai người canh chừng hai người họ, mà Lục Phù Tang học cũng rất suông sẻ. Lúc này Hoắc Thận mới phát hiện ra, trước giờ căn bản cô bé này không muốn học thôi. Bây giờ cô nhóc học hành một cách nghiêm túc khiến y phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
Thẳng tới tối ngày thứ tư, khi Lục Phù Tang vừa học xong, Hoắc Thận mới trở về thì ba mẹ đi họp ở Mỹ cũng về rồi!
- Ba mẹ?!! Sao hai người về nhanh thế?!
Bọn họ ra nước ngoài kia mà! Bay tới bay lui cũng phải tốn hết hai ngày chứ nhỉ? Họp hành cũng mất vài ngày mới xong lận ma? Sao hai người lại về nhanh quá vậy? Cô vẫn chưa học bù xong mà!
- Ba mẹ lo lắng cho con! Hơn nữa ngày nào cũng bỏ con ở nhà bác cả, làm phiền bác ấy lắm!
Thời gian hai vợ chồng Lục Ngạn Diễm ở nước ngoài cứ như một ngày bằng cả năm. Tuy con gái ở trong trụ sở chính của quân khu, nhưng thân làm ba mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con mình.
- Thế thì không đâu, con bé ngoan lắm.
Lục Ngạn Sinh nói thật.
- Nghe nói dạo này con bắt Hoắc Thận dạy kèm cho con à?
Lục Ngạn Diễm cũng không quên chuyện quan trọng này.