Sau khi chuyện hôm đó, Lục Phù Tang vẫn sinh hoạt như bình thường.
Cô vẫn ăn ngon ngủ ngon, liều mạng học hành như thể chuyện mất liên lạc với Hoắc Thận chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả.
Nhìn qua thì có thể xem như là chuyện tốt.
Nhưng sau hôm đó, dường như cô đã thay đổi.
Lục Phù Tang thay đổi số điện thoại, cô chẳng hề nhắc tới bất kỳ chuyện gì về Hoắc Thận, cũng chẳng cho người khác nhắc tới chuyện của y nữa. Cô cũng không chạy qua nhà bác cả khi rảnh, lúc trước cô làm thế vì muốn biết tin của y, nhưng bây giờ cô chẳng muốn biết nữa.
Kể từ hôm ấy, cô và Hoắc Thận đã trở thành hai người xa lạ!
Vậy thì rất tốt!!
Nhoáng cái đã qua một năm.
Một năm không dài không ngắn.
Lục Phù Tang đã vượt qua những năm cấp ba ma quỷ, cuộc thi đại học tàn khóc nhất, cuối cùng tạm biệt với tuổi thanh xuân không thể quay trở lại của cô.
Bọn họ viết từng cái tên họ không muốn quên lên trên áo, điên cuồng xé sách vở như thể phát tiết sau khi thoát khỏi gông xiềng.
Nhưng cuộc sống rất kỳ lạ. Khi bạn nghĩ rằng mình từng sống trong nhà tù nhưng tới một ngày, khi bạn ngẫm lại chợt phát hiện, thì ra quảng thời gian bạn thấy tù túng ấy lại chính là cuộc sống bạn lưu luyến, khó quên nhất. Bởi vì đấy chính là quãng đời thanh xuân, tràn đầy nhựa sống của bạn.
Đúng thế, đã qua rồi thì không quay lại được!
Đúng thế... đường ai nấy đi!
Phù Tang đứng trên ban công lầu ba, ngây người hìn một đôi đang ôm nhau, khóc lóc dưới sân. Chợt có giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
- Phù Tang em tính học trường nào thế?
Người hỏi chính là Du Thần.
Lúc này, dt mặc chiếc áo sơ mi trắng, cà-vạt nới lỏng, quần caro màu xám xắn qua mắt cá chân làm nổi bật dáng người cao ngất của cậu ta.
Chẳng qua áo sơ mi của cậu ta gần như chẳng còn chỗ trống nào nữa, giống hệt áo của Lục Phù Tang. Trên áo ghi rất nhiều cái tên với màu sắc khác nhau, còn có nhiều trái tim được vẽ bằng bút đỏ.
Lục Phù Tang cười nhe răng với dt rồi hỏi:
- Còn anh thì sao? Anh tính học trường nào thế?
- Đại học A!
Dt nói một cách chắn chắn, đầy tự tin, đoạn cậu ta mỉm cười hỏi cô:
- Nếu em vẫn chưa chọn được, thế em có muốn học chung trường với anh không?
Lục Phù Tang than nhẹ:
- Có mục tiêu tốt thật đấy!
Nói xong, cô cúi đầu nhìn xuống lầu, cặp đôi kia đã rời khỏi đấy.
Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu đáp:
- Em cũng có mục tiêu rồi!
Ban đầu dt thấy Lục Phù Tang gật đầu, cậu ta cứ ngỡ cô đã đồng ý với mình, hai mắt sáng lên nhưng rồi tắt ngúm khi nghe thấy lời nói kế tiếp của cô.
Cậu vỗ vai Phù Tang rồi bảo:
- Cố gắng lên nhé!
Phù Tang nghiêng đầu nhìn dt rồi mỉm cười:
- Cảm ơn anh!
Lục Phù Tang có mục tiêu ư?
Thật ra thì có đấy!
Chẳng qua cô không biết mình có nên làm hay không, nếu cô muốn nhưng người lớn trong nhà lại không đồng ý với quyết định của cô!
Nhưng cuối cùng...
Cô vẫn làm!
Thành phố C, khoa văn học ngôn ngữ nước ngoài của trường đại học khoa học kỹ thuật giải phòng quân.
- Haizz, mẹ chẳng hiểu nổi con đang nghĩ gì nữa. Đang yên đang lành tự dưng lại ghi danh vào trường quân đội!
Lục Dung Nhan ngồi trên xe oán trách con gái cô:
- Học trường đấy vất vả cỡ nào kia chứ! Lại còn xa như vậy..
- Mẹ à, mẹ nói mấy lời suốt từ nãy tới giờ rồi đó. Lỗ tai con với ba đều chai hết rồi nè! Đúng không ba?
Lục Phù Tang quay sang cầu cứu ba cô đang lái xe.
Lục Ngạn Diễm nhìn con gái anh ta qua kính chiếu hậu:
- Mẹ con cũng thương con, luyến tiếc con thôi mà! Bây giờ anh con ở nước ngoài vẫn chưa về, khó khăn lắm mới giữ con gái bên cạnh mình. Kết quả cánh cứng thì muốn bay đi, sao mẹ con chịu được chứ? Con thông cảm cho mẹ con chút đi!
- ....
Đúng là vợ chồng đồng òng!
Lục Phù Tang có thể nói gì nữa đây?
Thành phố S cách thành phố C hai tiếng.
Chiếc xe ngừng trước cổng trưởng đại học quân đội.
Lúc này bãi đỗ xe đã không còn chỗ trống.
Cả trong lẫn ngoài cổng trường đều treo đầy băng rôn chào mừng các tân sinh viên, những gương mặt mới đầy sức sống bước vào sân trường. Hiện giờ trong lòng Lục Phù Tang vô cùng mong chờ, cô cũng không biết cuộc sống đại học sau này của mình sẽ như thế nào nữa!
Nhưng có lẽ sẽ tốt lắm!
Những đàn anh trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng với nước da ngăm đen chào đón tân sinh viên.
- Cũng được đấy chứ! Mấy đứa nhóc từ trường quân đội ra đúng là khác hẳn nhỉ!
Lục Dung Nhan khá hài lòng với nhóm sinh viên trước mắt mình, nhưng khi nghĩ tới con gái cũng phải chịu các cuộc huấn luyện gian khổ thì cô lại không đành lòng.
Phù Tang vừa nhìn đã biết mẹ mình đang nghĩ gì, cô vội nói:
- Mẹ à, khoa con huấn luyện ít lắm. Mẹ cứ yên tâm đi nhé!
- Thật không?
Lục Dung Nhan nhìn sang chồng mình.
Lục Ngạn Diễm gật đầu nói:
- Đúng đó em!
- Vậy thì tốt rồi. Con trắng trẻo thế này cũng đừng phơi thành cục than đen đó, trông xấu lắm! Sau này sẽ ảnh hưởng tới việc tìm bạn trai đó biết không?
Nhắc tới chuyện này, Lục Dung Nhan lại không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở con gái mình:
- Tang Tang à, con ở trường phải ngoan đấy nhé. Cố gắng không yêu đương trong này, biết không con? Trường quân đội cấm tiệt mấy chuyện yêu đương nhăng nhít đó!
- Ừm!
Lục Ngạn Diễm cũng gật đầu nói:
- Nếu con thật sự thích ai thì lén yêu cũng được! Nhưng phải kín kín một chút, biết chưa?!
- Ba à, con biết mà! Mẹ cũng yên tâm đi, bây giờ con không nghĩ tới chuyện yêu đương khi học đại học đâu!
- Thật không đấy?
Lục Dung Nhan lộ vẻ khó tin.
Cô vẫn chưa quên khi con bé mới mười bảy tuổi đã đòi lấy chồng đâu. Cũng may cô ra tay chặn lại kịp thời, nên con bé mới không lún sâu vào vũng bùn.
Bây giờ Lục Phù Tang đã mười chín, hai mươi rồi. Nếu con bé muốn yêu ai thì thân làm ba mẹ, bọn họ chẳng có lý do gì cấm cản cả!
- Tất nhiên là thật rồi!
Lục Phù Tang nói một cách nghiêm túc.
- Hai người yên tâm đi, bây giờ con đã lớn rồi, con sẽ tự chăm sóc bản thân mình mà. Con thật sự không nghĩ tới chuyện cặp bồ khi học đại học đâu.
Năm đó, cô yêu Hoắc Thận nhưng lại bị y từ chối tàn nhẫn, cho nên cô chẳng muốn nghĩ tới chuyện yêu đương nữa rồi.