- Mình biết này! Lúc mình ra khỏi trường đã nhìn thấy đó!
Cô gái tên Tần Quân ngồi cạnh đấy nói:
- Lãnh đạo trường mình đã gọi huấn luyện viên đi rồi, còn có mấy người nữa, trong đó có một cô đẹp lắm! Nếu mình đoán không lầm, chắc lãnh đão trường minh lo chuyện hôn nhân đại sự cho thầy ấy đấy! Mình từng nghe bác sỹ Lâm nói qua, có rất nhiều lãnh đạo trong trường muốn gả con gái cho huấn luyện viên Hoắc lắm!
- Xem mắt hả?
Phó Lâm nhìn Lục Phù Tang với ánh mắt lo lắng, rồi quay sang nói với Tần Quân:
- Chắc gì có chuyện đó, cậu đừng nói bậy bạ! Huấn luyện viên lớp mình đẹp trai thế kia cần phải đi xem mắt à!
- Mình nói mà cậu chẳng tin, vậy mình có thể làm gì nữa đây? Khi nãy lớp trưởng cũng gọi điện cho huấn luyện viên Hoắc rồi, nói là tạm thời có việc, lát nữa thầy ấy có thể dứt ra ngoài thì sẽ tới đây. Thầy ấy bảo chúng ta cứ chơi trước đi, còn tiền bạc thì cứ để cho thầy ấy! Huấn luyện viên của chúng ta hào phóng thật đấy!
Nhưng mấy lời Tần Quân nói lại chẳng lọt vào tai Lục Phù Tang lấy một chữ. Lúc này, tim cô như rớt thẳng xuống vực sâu.
Chỗ bị trật dưới chân còn đau dữ dội hơn khi nãy.
Trong phòng karaoke lập lòe đủ sắc màu khiến cho Lục Phù Tang cảm thấy rất nhức mắt, dường như có thể soi rõ từng sợi tơ máu trong mắt cô.
- Huấn luyện viên không tới được thì chúng ta tự chơi thôi! Hiếm có dịp được xả hơi thế này, mọi người cũng đừng cứng ngắc quá, cứ chơi đùa, hát hò, uống bia thoải mái!
Lục Phù Tang đang nghĩ ngợi, chợt một lon bia mới được mở xuất hiện trước mặt cô. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy lớp trưởng Lương Thiên Thành.
Lương Thiên Thành bị phơi nắng đen như than, cậu ta cười lộ ra hàm răng trắng bóc, trông rất năng động, trẻ trung.
- Cậu cũng uống chút đi!
Phù Tang không nhận lấy lon bia.
Cậu ta lại nói tiếp:
- Cậu yên tâm đi, uống bia không say đâu!
- Uống đi nào! Lỡ say thì mình cõng cậu về mà.
Phó Lâm ở bên cạnh nói.
- Lỡ cậu cũng say thì sao đây?
- Cậu cứ yên tâm! Tửu lượng của chị đây cân được cả đám luôn đấy!
Biết Phó Lâm có thể đang nói phét, nhưng Lục Phù Tang vẫn cầm lấy lon bia trong tay Lương Thiên Thành.
Lương Thiên Thành nói:
- Uống đi! Trong phòng nhiều nam sinh thế này, chắc chắn có thể hộ tống mọi người về phòng an toàn mà.
Chẳng biết Phù Tang có nghe lọt bọn họ nói gì không, nhưng cô cũng ngửa đầu uống bia.
Một hơi nốc cạn.
Khiến cho hai người Phó Lâm và Lương Thiên Thành ngây người ra.
- Phù Tang cậu đang làm gì thế! Có ai uống rượu như cậu đâu chứ! Cậu uống thế này, chẳng phải đang tự chuốc say mình à?
Phó Lâm cố gắng ngăn cản Lục Phù Tang.
- Nào có! Cậu yên tâm đi! Uống bia chẳng say được đâu.
Lương Thiên Thành cũng vội nói:
- Đúng đó! Bia thôi mà, cũng chẳng to tát lắm đâu.
Trong lúc đó, Phù Tang lại khui thêm một lon bia nữa.
Phó Lâm biết Lục Phù Tang đang khó chịu trong lòng nên cũng không ngăn cản. Cùng lắm cô uống ít lại để lát nữa có thể cõng Phù Tang về ký túc xá.
Đúng là trong lòng Phù Tang khó chịu.
Cô tốn công suy nghĩ ăn mặc thế này để trông đẹp hơn trước mắt Hoắc Thận, thậm chí cô còn mang giày cao gót nữa, cũng vì thế mới bị trật chân. Kết quả thì sao chứ? Chẳng những y không tới mà còn bận đi xem mắt kìa!
Lục Phù Tang cô đúng là một con hề mà! Toàn bộ đều do cô tự ảo tưởng ra mà thôi. Hai năm trước cô lo được lo mắt, mất hồn mất vía, cơm nước không ngon vì y, nhưng cuối cùng thì sao hả? Cuối cùng y lại thản nhiên như không có gì! Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên xem mắt thì đi xem mắt.
Lục Phù Tang nhớ tới mấy chuyện này, lại nhớ đến hai năm chờ đợi kìa, cô ngửa đầu uống một ngụm lớn. Bởi vì uống nhanh quá nên cô bị sặc, ho khan không ngừng, suýt chút nữa chảy cả nước mắt rồi.
- Hát thôi nào.
Cô bỏ lon bia xuống, lắc lư xiêu vẹo tới trước bục ca hát.
Mấy bài được đề nghị trên máy đều là mấy ca khúc hot hiện nay, Lục Phù Tang tiện tay chọn bài hát mà cô thích nhất – may mắn nhỏ bé.
- Em nghe tiếng mưa rơi trên thảm cỏ xanh biếc
Em nghe thấy tiếng chuông tan lớp vọng lại từ xa
Thế mà em lại chẳng nghe thấy tiếng anh gọi tên em một cách nồng ấm
Lúc thích anh, em vẫn chưa hiểu tình yêu là gì
Mãi tới khi chia xa, em mới nhận ra thế nào là yêu khắc cốt ghi tâm
Tại sao em lại không nhận ra gặp anh mới là điều tốt đẹp nhất trên đời này
Hay là do lúc đó em chỉ biết mỉm cười rồi lại bật khóc
Vội vàng đuổi theo ánh sao băng trên bầu trời
Rồi cứ thế mà quên đi mất
Người đã bất chấp mưa gió, âm thầm chờ đợi em trên con phố quen thuộc
Thì ra anh chính là may mắn mà em luôn muốn giữ lại nhất
Thì ra tình yêu đã từng gần với chúng ta như thế
Quyết định vì em chống lại cả thế giới
Che mưa cho em
Tất cả đều là chân tình không vương bụi trần của anh
Với em, được gặp anh chính là điều may mắn nhất
Nhưng giờ đây em đã không còn quyền được khóc vì anh nữa rồi
Chỉ mong sao, ở chân trời mà em không nhìn thấy
Anh vẫn sẽ giang rộng đôi cánh
Gặp gỡ cô gái trong định mệnh của anh
Khiến cho cô ấy biết rằng mình là người may mắn tới dường nào...
Hát xong, lúc Lục Phù Tang mở mắt ra, chẳng biết khi nào trong mắt lại dâng lên một tầng hơi nước.
Cho nên cô không chú ý tới một bóng người cao lớn đứng ở cửa tự bao giờ.
Hoắc Thận dựa vào khung cửa, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp, tươi mát trên sàn nhảy. Y nhếch môi lên, mỉm cười.
Lúc Phù Tang toan bước xuống thì trông thấy y đang đứng ở cửa.
Cô giật mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt.
Do cô uống nhiều quá nên mới nhìn thấy ảo giác sao?
Ngay lúc này, mắt cá nhân bỗng dưng đau nhức dữ dội, cô lảo đảo một cái chực ngã xuống đất.
Lúc đó, cô nhìn thấy người đàn ông đứng ngay cửa kia bước vội về phía mình.
Kế đó, cô rơi vào vòng tay của một người đàn ông nhưng người này lại không phải là Hoắc Thận, mà chính là Lương Thiên Thành ngồi cách cô không xa, luôn nhìn chằm chằm vào.
Lương Thiên Thành đỡ Lục Phù Tang kịp thời.
- Có phải cậu uống nhiều quá nên say rồi không?
Lương Thiên Thành cũng không biết Phù Tang đang bị trật chân.
Nhưng hiện giờ, cô chỉ để ý tới Hoắc Thận ở đằng sau Lương Thiên Thành mà thôi.
Tuy trong phòng hơi tối nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, âm trầm của y.
Hoắc Thận bước lên một bước, ôm lấy Lục Phù Tang mềm nhũn cả người trong lòng Lương Thiên Thành một cách bá đạo, để cô tựa vào lòng mình. Đoạn y cúi đầu nhìn hai má đỏ bừng của cô, rồi nhíu mày hỏi:
- Uống nhiều lắm à?
Lúc này Hoắc Thận cũng tưởng rằng Lục Phù Tang đang say rượu.
- Huấn luyện viên thầy tới rồi à!
Tần Quân mừng rỡ hô lên, vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Thận.
Thế nhưng Hoắc Thận lại chẳng buồn để ý tới người khác, y chỉ chú ý tới cô gái đang nằm trong lòng mình.
Lục Phù Tang dựa vào vai Hoắc Thận, cô có thể ngửi được hương nước hoa thơm ngát trên người y. Không phải là hương sữa tắm, cũng không phải mùi nước hoa đàn ông mà là hương Miss Dior con gái hay dùng.