Mấy tiếng sau, chiếc xe ngừng trước cổng biệt thự nhà họ Lục.
Hoắc Thận cũng không tính vào nhà, bây giờ y chẳng có thân phận gì, vào rồi lại không hay.
Hoắc Thận xuống xe, lấy hành lý trong cốp xe cho Phù Tang, y nhìn cô rồi nói:
- Vào nhà rồi thì nhờ ba em kiểm tra lại xem sao.
- Chân tôi à?
Phù Tang đá thử vài cái.
- Anh yên tâm đi! Giờ đã ổn hơn rồi.
Hoắc Thận gật đầu, ừm một tiếng rồi nói:
- Vào nhà đi!
- ... Anh có muốn vào nhà ngồi chút không?
Lục Phù Tang chỉ về phía nhà mình.
Hoắc Thận lắc đầu đáp:
- Lần sau vậy!
- Ok!
Lục Phù Tang cũng không ép buộc nữa.
- Bây giờ anh về à?
- Tôi đi gặp mấy người bạn ấy mà.
- Ồ, vậy anh đi đi! Tôi vào nhà trước.
- Ừm.
- Tạm biệt!
Sau đó Lục Phù Tang kéo vali vào nhà.
Bánh xe lăn trên đường lát đá cảm thạch phát ra tiếng lộc cộc. Hoắc Thận nhìn thấy cô vào trong nhà, y mới lái xe rời đi.
Lúc Lục Dung Nhan nhìn thấy con gái lặng lẽ xách vali về nhà thì rất ngạc nhiên:
- Con về rồi à? Chẳng phải đã bảo để ba mẹ đón con ở sân bay ư?
- Con đi xe từ trường về thẳng đây luôn. Con thấy gần như thế, đi máy bay thì phiền lắm cho nên đi xe về luôn.
- Đi xe cũng tốt, nhưng hơi mệt mỏi lại lâu nữa! Lại đây cho mẹ ngắm cái nào! Trời ơi! Con đen hơn nhiều, cũng gầy đi nhiều rồi đấy!
Nhìn thấy làn da đen của con gái, Lục Dung Nhan đau lòng chết được.
- Mẹ đã bảo học trường đấy vất vả lắm mà, bảo con đừng đi, thế mà con lại không nghe lời mẹ! Trông con gầy quá chừng kìa, chẳng thà để con học y như ba mẹ cho rồi!
- ...
Lục Phù Tang cảm thấy tai mình sắp ù luôn rồi.
- Mẹ lại nói đùa nữa rồi. Tuy con đen đi thật nhưng con chẳng thấy mình gầy chút nào. Me xem này, con sắp lòi cả nọng cằm rồi này! Con còn muốn giảm béo đây này!
- Giảm béo gì chứ. Con có nhiêu đây mà đòi giảm cân à. Bộ không sợ gió thổi bay đi à?
Lục Dung Nhan vừa nói, vừa đưa vali cho người hầu, rồi xoay người bước vào phòng bếp lấy trái cây đã xắt sẵn ra. Lúc này cô mới chú ý bước chân Phù Tang hơi là lạ.
- Chuyện gì thế hả? Chân con sao vậy?
Hiện giờ chân Phù Tang đã bớt sưng hơn rồi.
Lục Phù Tang đá đá chân, tỏ vẻ không sao nói:
- Không sao đâu mẹ. Con lỡ trật chân ấy mà, giờ đã đỡ nhiều rồi.
- Để mẹ xem nào! Sao lại trật chân thế hả? Có phải bị trật do đi giày cao gót không?
- ...
Mẹ cô đoán chuẩn thật!
- Mới đi thử nên không quen lắm. Lần sau sẽ đỡ hơn mà.
- Còn lần sau nữa hả! Thật là không chịu nhớ kỹ gì hết!
Lục Phù Tang ngồi xướng ghế salon, ngoan ngoãn giơ chân lên cho mẹ cô kiểm tra.
- Con đã thoa thuốc chưa đấy?
- Rồi ạ.
Người đó cứ canh chừng như thế, sao cô có thể không thoa thuốc được kia chứ?
- Cũng đỡ lắm rồi đấy.
- Mẹ sáng suốt nhất.
- Sau này con đừng đi giày cao gót nữa.
- Con sẽ cố gắng.
Lục Phù Tang bỗng nhớ ra hình như đôi giày cao gót đắt tiền của mình còn ở chỗ Hoắc Thận thì phải?
Phù Tang ở nhà ba ngày.
Ba ngày này cứ như khoảng thời gian sống phí với cô.
Chẳng biết có phải do cô quen nếp sinh hoạt ở trường hay không, bỗng dưng rảnh rỗi như thế, cô thấy mất tự nhiên, trống rỗng sao đấy.
Chưa đầy ba ngày, cô nhơ nhớ trường học, đương nhiên cô cũng rất nhớ đám bạn cùng phòng ồn ào của mình.
Có lẽ, cô cũng nhớ ai đó.
Mấy hôm nay, Hoắc Thận cũng chẳng liên lạc với Phù Tang. Cô cũng đoán được chuyện này từ lâu rồi, cho nên cũng chẳng trông mong gì ở y.
Đừng nói hai ngày, hai năm trước cô cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào từ y cả, cho nên cô đã quen rồi.
Nếu y nhắn tin cho cô, đấy mới lạ đó!
Lục Phù Tang đang chuẩn bị đặt vé xe về trường ở trên mạng, chợt điện thoại reo lên. Người gọi tới là Hoắc Thận.
Phù Tang sững sỡ mấy giây, trong phút chốc cô còn tưởng mình nhìn lầm rồi chứ, nhưng đúng là y gọi cho cô.
Phù Tang bèn nghe máy.
- Em tính mấy giờ về trường?
- Ách... tôi đang định đặt vé xe.
Lục Phù Tang không muốn đi máy bay, dù sao đi xe tới sân bay cũng không tiện lắm.
- Khỏi mua vé, để tôi đưa em về cùng.
- Hả?
Lục Phù Tang ngây người ra, sau đó cô mới kịp phản ứng lại.
- Anh vẫn đang ở thành phố S à?
- Ừm, đúng lúc tôi ở đây chơi hai ngày.
- Anh ở thành phố S mà chẳng nói với tôi tiếng nào.
- Nói cho em biết làm gì? Để em đi cùng với tôi à? Hiếm lắm mới trở về nhà thì ở nhà chơi với ba mẹ không hay hơn sao?
- ... Tốt! Đương nhiên tốt rồi, tôi nói muốn đi với anh hồi nào.
Dường như Hoắc Thận đang cười khẽ ở đầu dây bên kia, y hỏi:
- Rốt cuộc em tính đi khi nào?
- Anh đang ở đâu đấy?
- Trước cổng nhà em.
- ... Anh đã đến rồi hả?
Lục Phù Tang vội vàng ngó qua ngoài cửa sổ. Đúng là chiếc Jeep màu xanh đã cải tạo lại của Hoắc Thận đang đỗ ở ngoài biệt thự.
Y ở đó thật!
- Anh đến rồi còn hỏi tôi làm gì?
- Tôi không sao hết, tùy em thôi.
- Anh chờ lát, tôi xếp hành lý xong thì có thể đi liền.
- Ừm.
Cúp máy xong, Lục Phù Tang bắt đầu xếp hành lý.
- Mẹ à! Mẹ!!!
Lục Phù Tang vừa xếp hành lý, vừa gọi mẹ cô ở dưới lầu.
Lục Dung Nhan nghe thấy thế, cô vừa đáp vừa chạy lên lầu.
- Sao thế con?
Lúc Lục Phù Tang xếp mớ đồ đã phơi khô vào vali, Lục Dung Nhan cũng đẩy cửa bước vào. Cô thấy con gái đang xếp hành lý, bèn hỏi:
- Sao thế? Sao con đi sớm vậy? Chẳng phải vẫn chưa đặt vé xe à? Hay là để mẹ bảo chú Ký đưa con tới trường luôn nhé!
Chú Lý là tài xế nhà họ.
- Không cần đâu ạ!
Phù Tang vội vàng từ chối.
- Con.. con...
Lục Phù Tang không biết nên nói chuyện của Hoắc Thận thế nào, nhưng cô không muốn nói dối mẹ mình, cho nên khi nói tới đây thì lưỡi cũng líu lại luôn.
- Con sao?
Lục Dung Nhan nhìn nét mặt con gái mình, cô nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc con muốn sao hả? Nói thật với mẹ đi.
Lục Phù Tang nuốt nước miếng, cô đành nói thật với mẹ:
- Hoắc Thận đang ở dưới lầu, anh ấy tới đưa con về trường.
- Con nói ai hả?
- ... Hoắc Thận ạ.
Lục Dung Nhan nhíu mày lại.
- Hai đứa con lại dính vào nhau hồi nào thế?
- Mẹ, con biết mẹ không thích anh ấy...
- Không phải mẹ không thích, cậu ta rất tốt nhưng mẹ không đồng ý để cậu ta làm bạn trai con.