- Cậu mau nhìn xem trang web trường ta đi! Không biết là cái tên đáng chết nào, cư nhiên lại chụp lén cậu và Hoắc giáo quan sau đó còn post lên mạng nữa!
- ...
Phù tang nhìn Hoắc Thận bên cạnh mình một cái.
Lại nghe thấy Phó Lâm bên kia tiếp tục nói:
- Lần này bài viết được gắn thẳng lên đầu trang luôn rồi, cậu không biết là có bao nhiêu hot đâu, bình luận cũng đã lên tới mấy ngàn rồi đó! Cái đám khốn nạn này, toàn là một bọn không ngại chuyện lớn lên mà! Cậu mau lên xem đi!
Phù Tang ngắt điện thoại, sau đó vội vàng dùng điện thoại lên mạng, vào trang web của nhà trường.
Hoắc Thận nhìn thấy thần sắc cô có điều không đúng, liền hỏi cô một câu:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- ... Web trường đó.
Phù Tang có chút nói không nên lời.
- Rốt cuộc là sao rồi?
Ánh mắt của Hoắc Thận rơi vào màn hình điện thoại.
- ... Hình của hai chúng ta, bị bạn học post lên web trường rồi.
Chủ đề của hình đó, thật sự là không nhìn nỗi.
Tình yêu quên tuổi tác của giảng viên và tân sinh viên năm nhất.
Nội dung của bài viết không có bao nhiêu từ, toàn là những hình ảnh của cô và Hoắc Thận, chẳng qua, tất cả đều là chụp trong cùng một ngày, là ngày chân của Phù Tang bị trật, Hoắc Thận cõng cô đi tìm bác sĩ Lâm bị người ta chụp được.
Thực ra ngoài cảnh Hoắc Thận cõng cô ra, cũng chẳng có hành vi cố tình thân mật nào khác nữa.
Phía dưới bài viết còn có mấy bình luận giúp Hoắc Thận và Phù Tang chứng minh:
- Bạn dựa vào cái gì mà chỉ bằng mấy tấm hình mà gắn mác cho người ta rồi? Người ta chẳng qua là bị trật chân mà chôi, giáo quan có lòng tốt cõng cô ấy tìm bác sĩ mà thôi, mấy người đừng có mà lợi dụng lòng tốt của người ta! Chẳng lẽ giáo quan chăm sóc học sinh của mình không hợp tình hợp lý sao?
- Tôi thấy mấy tấm hình này cũng chẳng có gì hết mà! Cũng chẳng có ôm ôm ấp ấp hôn hít gì, cũng không tính là hình thân mật nha! Lỡ như người ta thật sự là bị trật chân thì sao? Đổ oan cho người khác thì không tốt đâu.
- Đúng đó! tôi thấy lầu trên là qua đố kị sắc đẹp hoa khôi của khoa chúng ta rồi đi? Hay là lầu trên là thầm yêu giáo quan của chúng ta? Nhìn thấy người ta đi gần nhau như vậy, thì chó gấp nhảy tường rồi?
- Nhưng mà tôi lại cảm thấy giáo quan và hoa khôi của khoa chúng ta cũng xứng đôi lắm đó! Ai yo, trái tim thiếu nữ của lão phu a!
- Là bị nhan sắc của CP Tang Thận chiếm định rồi! Lầu trên, có thể chụp nhiều hình một chút phát phát đường cho chúng tôi không?
- ...
CP Tang Thận? Cái quỷ gì vậy? Phù Tang xém chút nữa là bị mấy bình luận của họ chọc cười rồi.
Thật sự là cái gì kì kì lạ lạ cũng có được nha!
Phù Tang cực kì hoài nghi những lời nói bào vệ cô này, toàn bộ đều là bạn cùng phòng của cô để lại hết.
Đương nhiên, có bảo vệ cô, tự nhiên cũng có đá rơi xuống giếng rồi.
- Có khả năng trật chân, nhưng mà, giáo quan tại sao lại quan tâm học viên mình đến như vậy, tôi thật sự là từ trước đến nay chưa thấy qua đó! lúc trước tôi tập huấn cũng bị thương qua, tại sao chưa thấy qua giáo quan của tôi ‘thương yêu’ tôi như vậy nha!
- Thân mật như vậy, tôi thấy tuyệt đối không phải là quan hệ giáo quan và học sinh bình thường thôi đâu!
- Phi phi phi! Trong trường có nội quy không được phép yêu đương! Bây giờ thì tốt rồi, lãnh đạo của trường lại dẫn đầu, vậy không phải là nói rõ là chúng ta cũng có thể yêu đương rồi hã? Vậy tốt quá rồi! Tìm bạn trai thôi! Người qua đường có ý thì inbox nhé!
- ... hai người này thật sự là không cần mặt mũi nữa rồi!
Theo đó, ở bên dưới toàn là đa dạng các loại bình luận, các loại náo náo loạn loạn.
Phù tang cũng thực sự là hết coi tiếp nỗi rồi.
Đèn đỏ, Hoắc Thận dừng xe lại, thuận tay cầm lấy điện thoại trong tay của Phù Tang, mới nhìn thấy tiêu đề, y liền chau chặt mày lại:
- Cái gì là yêu quên tuổi tác? Cái tiêu đề này là ai viết vậy? Mù chữ sao? Biết cái gì gọi là yêu quên tuổi tác không?
- ...
Trọng điểm của y có phải quá kì lạ rồi không?
- Cô ta là cố ý châm chọc nói anh tuổi tác quá lớn đó, anh nhìn không ra sao?
- ...
Hoắc Thận nhìn Phù Tang bằng một ánh mắt sắt bén, vứt điện thoại lại cho Phù Tang, sau đó lại lấy điện thoại của mình gọi đi.
Điện thoại là gọi cho lão ngũ.
- Lão ngũ, bài viết trên đó là ai đăng lên? Tra ra chưa?
- Anh tư, cuộc gọi này anh cũng vừa đúng lúc đó, vừa nãy đã phong tỏa bài viết đó rồi, người cũng đã tra ra rồi! Là Lưu Phương Phương lớp anh.
- Lưu Phương Phương? Là ai?
Hoắc Thận quay đầu hỏi Phù Tang:
- Đội chúng ta có người này sao?
- ...
Phù Tang cạn lời rồi.
Lão ngũ ở trong điện thoại nói tiếp:
- Bây giờ anh đang ở đâu? Em nói với anh, chuyện này thật không nhỏ, sắc mặt lão Tần bên đó cũng khó coi lắm rồi, một lát nữa nói không chừng còn tìm anh mà ghim hận bây giờ, anh tự mình mà ứng phó đi nha!
Lúc này, đèn đỏ qua rồi, đèn xanh sáng lên, Hoắc Thận chầm chậm mà khởi động xe, một bên nói:
- Được rồi, lão Tần bên đó nhiều lắm cũng chỉ phế tôi được thôi, vậy thì cũng tốt, đúng ngay ý của tôi, về nhà dưỡng lão!
- Anh đừng có ở đó mà nói năng lung tung! Nếu như lão Tần không phế anh, trực tiếp điều tiểu Lục nhà anh đi, thì làm sao?
Hoắc Thận cười nhẹ một tiếng:
- Có tôi ở đây, lão Tần dám sao?
- Anh đó!
- Được rồi! Không nói tào lao với cậu nữa, anh sắp vào đường cao tốc rồi rồi!
- Anh đi đâu vậy?
- Vào thành phố, đón học viên của tôi.
Hoắc Thận nhìn snag Phù Tang.
Lão ngũ trợn trắng mắt lên:
- Anh tư, anh thật hết thuốc rồi! Cũng như vậy rồi, còn heo chết không sợ nước sôi nữa!
Hoắc Thận không thèm để ý anh ta, đưa điện thoại xuống ngắt luôn.
- Bài viết hình như đã được khóa lại rồi.
Phù Tang vừa nghĩ muốn tải lại bình luận của bài viết một cái, kết quả vừa kéo một cái, bài viết liền trực tiếp không khả dụng nữa.
Hoắc Thận chỉ ‘ừ’ một tiếng, y sớm đã biết kết quả, cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì cả, y đưa tay qua đó, cầm lấy điện thoại của Phù Tang, bỏ vào trong hộc tủ phía bên tay phải:
- Chẳng có gì mà cứ phải coi qua coi lại một bài đăng rác rưởi cả, ảnh hưởng tinh thần.
Hoắc Thận đối với chuyện này thật sự chẳng có một chút để ý nào cả.
Phù Tang hỏi y:
- Anh không lo lắng gì sao?
- Lo lắng có tác dụng sao?
- Anh đã nghĩ giải thích với lãnh đạo của anh như thế nào chưa?
- Chưa.
- ...
Phù Tang xụ mặt mà trừng y một cái:
- Em không có nói đùa với anh đâu, em đang nghiêm túc đó! ‘Sư đồ luyến’ cái gì đó... chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu! Sự ảnh hưởng của nó không ít đâu, hơn nữa trong trường cũng không cho phép nói chuyện yêu đương.
- Em và tôi yêu đương rồi sao?
Hoắc Thận quay đầu lại hỏi cô.
- ...
Một câu nói, thật sự làm Phù Tang nghẹn họng cạn lời luôn.
Yêu đương rồi sao? Không có nha!
Cho nên, cô đang chột dạ cái gì vậy?
- Cũng đúng! Chúng ta đâu có phải người yêu đâu, cho nên, có thể giải thích với lãnh đạo ở trong trường, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nhưng, nếu như chỉ là hiểu lầm, vậy thì cô chột dạ cái gì?
- Chuyện này em không cần lo nữa, tôi tự biết xử lý như thế nào.
Hoắc Thận căn bản không muốn làm ảnh hưởng đến cô.
Phù Tang không vui mà vểnh vểnh môi:
- Em làm sao mà có thể không lo được chứ? Chuyện này đâu phải là chuyện của riêng một mình anh đâu!