Cha con Lục Viễn Sơn và Lục Ngạn Diễm đứng nguyên vị trí, trợn mắt nhìn nhau, trên trán Lục Ngạn Diễm vẫn đang không ngừng chảy máu nhưng anh không hề để ý mà chỉ cau chặt mày, sắc mặt không hề có ý hối cải.
Bị thái độ của anh chọc điên lên, Lục Viễn Sơn mắng to:
- Thằng khốn! Mày xem giờ là mấy giờ rồi? Uống say bí tỉ thế là sao hả? Nhà họ Lục chúng tao sao lại có đứa con mất dạy như mày chứ? Để mặc vợ con ở nhà rồi ra ngoài chơi bời với đám đàn bà ti tiện, mày còn liêm sỉ hay không? Sĩ diện nhà họ Lục đều bị mày làm mất hết rồi! Mày... mày quỳ xuống cho tao!
- Ông không thể nói chuyện tử tế được hả Lục Viễn Sơn? Con đã lớn thế rồi mà ông cứ nói đánh là đánh à?!
Thôi Trân Ái đứng bên cạnh kéo ao ông, chỉ sợ ông điên lên lại đánh con trai mình tiếp.
Trong mắt Lục Ngạn Diễm cũng lóe lên phẫn nộ:
- Từ nhỏ đến lớn ngoài cách trừng phạt thể xác ra thì ba đã làm được gì?
Anh gầm lên, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn cha mình một cái thì quay lưng đi thẳng lên gác.
Vết thương vẫn còn đang đổ máu, Lục Dung Nhan chạy theo định băng bó cho anh nhưng lại bị đẩy văng ra, anh lạnh lùng mỉm cười:
- Người là cô gọi tới mà Lục Dung Nhan, giờ cô còn làm bộ làm tịch gì nữa?
- ...
Người cô run lên, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Đây là anh đang nghĩ cha mẹ mình đều do cô mời tới thay mình đòi công bằng sao?
Nhìn bóng anh rời đi, cô chỉ thấy tim mình như rơi vào hầm băng, mấy câu “Không phải tôi” như một cái xương cá, mắc trong cổ họng cô, làm sao cũng không phun ra được.
Bất giác, cô mỉm cười tự giễu, có lẽ anh không biết bản thân cô không phải kẻ thích xé mở vết thương trước mặt người khác, thế nên hôn nhân thảm hại thế này sao cô lại muốn cho người thứ ba chứng kiến chứ?
Rõ ràng là anh không hề biết.
Năm năm, anh vẫn không hề hiểu cô, nói đúng hơn thì trước giờ anh vẫn không có ý hiểu rõ cô.
Thế nên có lẽ quyết định của cô đúng rồi! Hôn nhân kinh khủng thế này có cần thiết phải duy trì tiếp không?
Đáp án đương nhiên là phủ nhận.
Cô không quản chuyện cha mẹ chồng vẫn còn ở đây nữa.
Giờ là lúc cần phải làm rõ chuyện của họ!
- Anh con định kéo dài tới bao giờ nữa Lục Ngạn Diễm? Tôi muốn ly hôn.
Bước chân Lục Ngạn Diễm bỗng khựng lại.
Cả phòng rơi vào im lặng chết chóc trong một giây, đến tiếng hít thở của từng người cũng có thể phân biệt được.
Một lúc lâu sau anh mới quay người lại.
Đứng trên bậc thang trên cùng, anh nhìn Lục Dung Nhan phía dưới bằng ánh mắt hờ hững, lời nói lạnh băng thoát ra:
- Đùa đủ rồi chứ?
- ...
Cô không hề đùa!
Cô siết chặt tay khiến lọ cồn biến hình.
Rõ ràng là cô đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng mấy chữ kia cứ nghẹn trong cổ họng, không thể nào thoát ra nổi.
Cô đang sợ hãi, nhưng là sợ cái gì chứ? Sợ chính mình vừa nói ra thì sẽ như bát nước đã hắt đi sao?
...
Lục Dung Nhan không biết cha mẹ chồng rời đi lúc nào, càng không buồn quan tâm vết thương của Lục Ngạn Diễm ra sao, chỉ nhớ rõ lúc cô mơ màng thiếp đi thì trời cũng bắt đầu sáng.
Cô lật người lại, ngẩn người nhìn ánh nắng dần lên bên ngoài cửa sổ.
Tối qua Tiêu Tiêu được cha mẹ chồng đưa đi rồi nên trong nhà chỉ còn lại cô và Lục Ngạn Diễm.
Giờ đi làm đã muộn nhưng cô đột nhiên muốn phóng khoáng một lần.
Ai cần biết có phẫu thuật hay không?
Ai cần biết Lục Ngạn Diễm là thằng khốn nào?
Mặc xác hết!
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời truyền tới là giọng nói lạnh lẽo của Lục Ngạn Diễm:
- Dậy đi.
Giọng anh vẫn rất lạnh nhạt, giống như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì hết.
Tới giờ anh luôn như thế nên mới khiến cô không thể hiểu nổi.
Kéo chăn bọc kín mình, cô thản nhiên đáp:
- Anh tự đi đi, cứ kệ tôi!
- Sáng sớm không dễ gọi xe đâu, tôi chờ em.
Anh lãnh đạm trả lời cô.
- ...
Lục Dung Nhan ngẩn ra, trong lòng lại ngu ngốc mềm đi một chút.
Trái tim đã đóng băng lại vì mấy câu đơn giản mà dần ấm lên, cô ngốc nghếch ngồi dậy, mặc đồ xong xuống nhà.
Phòng ngủ là phòng chính thế nên bên trong có nhà tắm riêng, sau mấy phút làm vệ sinh cá nhân thì cô cũng mở cửa đi ra ngoài.
Lục Ngạn Diễm đã ăn mặc chỉnh tề chờ trước cửa, vết thương trên trán cũng đã được băng bó hoàn hảo. Chính anh cũng là bác sĩ mà.
Vô ý liếc qua mới thấy trên tay anh còn đang cầm áo khoác và túi xách cô treo trên giá hôm qua.
- ...
Anh làm sao vậy? Trúng tà đấy à?
Cô lần thứ hai bị giật mình, cất bước vội xuống lầu nhanh hơn.
- Chờ chút chờ chút, cầm theo cháo trứng muối với bánh bao thịt đi, không ăn sáng làm sao được chứ?
Thôi Trân Ái bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô, trên tay bà còn cầm hai phần bữa sáng cho họ.
À...
Hèn gì...
- Tối qua về rồi mẹ vẫn không yên lòng hai đứa nên hôm nay mới dậy sớm rồi để má Lưu làm bữa sáng đưa sang đây. Lời Ngạn Diễm nói con đừng để bụng, nó chỉ là say quá nói bừa thôi, không thể coi là thật được. Tiêu Tiêu đã lớn thế đâu thể nói ly hôn là ly phải không. Con yên tâm đi Dung Nhan, mẹ đã mắng nó một trận rồi, con đừng giận nữa nhé.
Đối với lời khuyên nhủ tận tình của mẹ chồng cô không có gì để nói, chỉ giơ tay cầm hộp giữ ấm rồi máy móc đi xuống nhà.
- Lục Tiểu Tứ, còn không xin lỗi vợ đi à!
Giọng nữ cao của Thôi Trân Ái vang lên sau lưng.
- Vâng, chuyện này con sẽ tự xử lý!
Lục Ngạn Diễm tiến lên rồi kéo Lục Dung Nhan vào lòng, anh thì thầm bên tai cô:
- Mẹ tôi lớn tuổi rồi, để bà phải bận tâm mấy chuyện đó chính là bất hiếu đấy!
- ...
Bất hiếu sao? Anh nói ai? Cô ư? Nhưng người gây chuyện để bà phải bận tâm là ai?
Cô bất mãn giãy giụa nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.
Vì có mẹ chồng nên cô cũng không tiện làm lớn chuyện, chỉ đành phối hợp diễn một màn kịch “tương thân tương ái” với anh.
Giờ phút đó cô có cảm giác anh có thể đủ điều kiện trở thành nam diễn viên đoạt giải Oscar rồi.
Đương nhiên, sau khi gả cho anh thì khả năng diễn xuất của cô cũng tiến bộ không ít!
...
Đợi lên xe rồi không khí giữa hai người vẫn rất căng thẳng. Lục Ngạn Diễm chăm chú nhìn đường còn Lục Dung Nhan nhìn ra cửa sổ, trong lòng có muôn ngàn suy nghĩ chạy qua.
Bên ngoài trông cô có vẻ lãnh đạm thản nhiên nhưng trời mới biết trong lòng cô ấm ức tới mức nào rồi.
Mà người khiến cô ấm ức lại chính là người đàn ông bênh cạnh, người được gọi là chồng cô.
- Tin nhắn là em gửi sao?
- ...
Cô ngỡ ngàng nhìn cái gáy của anh.
- Có mục đích gì?
- ...
Mãi lâu sau cô mới hiểu anh đang ám chỉ tin nhắn “Ba mẹ đến, về mau!” đêm trước.
Mục đích gì ư?
Anh nghĩ cô khóc lóc kể lể tội trạng của mình xong lại còn giả vờ gửi tin nhắn nhắc nhở để loại trừ hiềm nghi sao?
Cô là kẻ thâm hiểm đến mức đó cơ à?
Nếu đã không thể thay đổi thành kiến của anh thì cần gì phải giải thích nữa chứ.
- Ừ, tôi gửi đấy.
Cô thản nhiên trả lời:
- Chỉ là ý trên mặt chữ thôi, cũng chẳng có dụng ý gì cả.
- Tốt nhất là thế.
Anh lạnh lùng nói.
- Không thì sao?
Nhìn qua gương chiếu hậu, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh.
Tầm mắt anh vẫn chăm chú dán vào con đường phía trước:
- Chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra, không được nhắc lại hai chữ “ly hôn” nữa.
Coi như chưa từng xảy ra sao?
Lục Dung Nhan chỉ thấy buồn cười thôi, người chịu ấm ức là cô nên đương nhiên anh có thể dễ dàng coi như không xảy ra chuyện gì hết.
- Tại sao? Anh không thấy nực cười lắm à? Thay vì sống mà không vui vẻ gì thế này thì sao không ly hôn cho xong đi? Chúng ta đều còn trẻ, mỗi người đều có thể tìm kiếm hạnh phúc mới được, anh yên tâm, Tiêu Tiêu là con tôi, sau khi ly hôn tôi sẽ cố hết sức để thằng bé có một cuộc sống tốt.
Cô bình tĩnh nói một tràng dài.
Mày Lục Ngạn Diễm cau lại:
- Em thấy có thể sao? Đối với Tiêu Tiêu thì hoàn cảnh tốt nhất chính là ba mẹ đều ở bên cạnh nó.
Lục Dung Nhan vẫn không chịu lui bước:
- Thế nhưng vấn đề là cha mẹ nó không hề có tình cảm với nhau! Hoàn cảnh thế này với ly hôn thì có gì khác sao?
Anh liếc qua gương chiếu hậu rồi vắt tay lái để xe đi vào gara bệnh viện, sau đó tắt máy rút chìa khóa:
- Xuống xe!
Lục Dung Nhan nhìn theo bóng lưng anh, lớn giọng hô:
- Anh không thấy hôn nhân trong ngoài bất nhất thế này rất vớ vẩn à? Ngày nào cũng phải giả vờ làm vợ chồng kiểu mẫu trước mặt người khác để làm gì chứ? Sớm muộn gì Tiêu Tiêu cũng sẽ lớn lên, sớm muộn gì nó cũng hiểu hết mọi chuyện, nếu thế sao không thể chấm dứt sớm một chút chứ?
Nhìn khuôn mặt quật cường qua lớp kính, sắc mặt anh đã lạnh như băng:
- Kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn, đừng liên tục khiêu khích nó!
Nói xong anh cúi người ra ngoài rồi sải bước thật nhanh đi khỏi gara.
Lục Dung Nhan cũng xuống xe ngay sau đó:
- Tôi có quyền từ chối cuộc sống không hạnh phúc! Điểm này anh không thể nào can thiệp được!
- ...
...
Vừa vào văn phòng thì Trình Hiểu Hiểu đã bu đến, cười gian hỏi cô đang bận thay áo blouse:
- Bác sĩ Lục, vừa rồi thấy viện trưởng nhà cô trong thang máy đấy, mặt anh ấy trông đáng sợ lắm, trên trán còn bị thương nữa, không phải là cô đánh đấy chứ hả?