Lục Ngạn Diễm nói, kéo tay Lục Dung Nhan, muốn đi, “Em đi với anh!”
“Ơ, em theo thế nào? Em còn phải trông Tiêu Tiêu mà!”
Gia hỏa này!!
“Mẹ à, mẹ theo ba đi đi!!” Tiểu gia hỏa hiểu chuyện thật sự, nó quay sang mẹ vẫy vẫy tay ý bảo cô cúi người xuống. Nó có điều muốn nói nhỏ với mẹ.
Lục Dung Nhan cúi người kề sát tai vào miệng nó, nghe thấy nó thì thào: “Ba hình như rất sợ đó mẹ, mẹ đi theo coi chừng ba đi!”
“……”
Hai người bọn họ, hình như đang đảo ngược vị trí thì phải!”
“Con sẽ ở im bên cạnh chú bảo vệ, đảm bảo không đi đâu hết!”
Tiểu gia hỏa nói, nhanh như chớp chạy tới bên cạnh bảo vệ công viên, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm theo ba đi! Có chú bảo vệ rồi con sẽ không sao! Hơn nữa, con đảm bảo, con sẽ không chạy loạn, con còn phải chụp hình cho ba mẹ mà!”
“Không được!” Lục Dung Nhan không yên tâm.
Nhân viên bảo vệ nói: “Anh chị cứ yên tâm! Tôi sẽ giúp anh chị ngó chừng cháu bé, khẳng định không thành vấn đề.”
“Nhưng mà…”
Lục Dung Nhan vẫn không yên tâm, nhưng thật ra Lục Ngạn Diễm lại không hề để ý tới con trai cưng, kéo tay Lục Dung Nhan đi thẳng về phía trong, vừa đi vừa cảnh cáo con trai: “Ngoan ngoãn đứng đó chờ ba mẹ!”
“Dạ!”
Tiểu gia hỏa hai chân khép lại, tư thế y như đưa tay chào kiểu bộ đội!
“Còn nữa, chụp ảnh cho ba phải đeẹp một chút nghe kh ông!”
“Dạ, ba!”
“…” Lục Dung Nhan 囧.
“Lục Ngạn Diễm, con anh mới năm tuổi, lỡ bị bắt cóc thì sao?”
Lục Dung Nhan thực ra không lo con trai chạy loạn, trước giờ nó rất ngoan, nhưng người xấu quá nhiều, không biết chừng có người có ý đồ xấu với con cô thì sao!
Lục Ngạn Diễm quay đầu lại nhìn con trai đang hết sức chuyên chú đùa nghịch di động, chuẩn bị chụp ảnh cho ba mẹ, bên môi gợi lên một tia tự tin đắc ý cười, “Ai dám đụng đến con cái Lục gia chính là tìm chết!! Trừ phi, hắn ngại sống quá lâu! Đi thôi!”
Lục Ngạn Diễm nói, kéo Lục Dung Nhan tới chỗ tàu lượn siêu tốc.
Ngồi ở trên, Lục Dung Nhan có thể thấy con trai mình đang ngoan ngoãn ngồi cạnh nhân viên bảo vệ, hắn ngước đầu, đưa di động lên chụp ảnh cho bọn họ thật ngoan ngoãn!
Thế nên làm cho Lục Dung Nhan có loại ảo giác, phảng phất không phải bọn họ mang con đi chơi, mà là con trai dắt hai người họ đi chơi.
… Thật đúng là đã làm cho bảo bối của họ phải phiền tâm mà.
Từ lúc bắt đầu ngồi lên tàu lượn, sắc mặt Lục Ngạn Diễm liền tái nhợt, nắm chặt lấy tay nắm phía trước, rồi lại thả ra, rồi lại nắm, lại thả… chỗ hắn nắm qua phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Lục Dung Nhan liếc nhìn hắn, “Anh nếu sợ hãi thì đi xuống canh con đi! Tôi với con sẽ không cười anh đâu!”
Lục Ngạn Diễm liếc cô coi thường, “Ai sợ? Tôi hiện tại là lo lắng cô sợ hãi, cho nên mới đi theo trông cô thôi.”
“……” Hắn có thể có tốt như vậy? Lục Dung Nhan không tin.
“Tôi hoàn toàn không sợ hãi!” Cô đang nói thật, “Từ nhỏ tôi đã chơi đủ trò, mạo hiểm như này là muỗi! Anh không cần theo trông tôi đâu!”
Lục Ngạn Diễm nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô, “Lục Dung Nhan, cô còn là phụ nữ sao?”
Lục Dung Nhan nhướng mày, “Ngại quá, không để cho Lục Tiên sinh cơ hội làm người hùng rồi.”
Lục Ngạn Diễm hừ lạnh một tiếng, “Một hồi nữa bắt đầu rồi, tôi xem cô còn bình tĩnh vậy được không.”
“……”
Tiếng khởi động vang lên, mỗi âm thanh đều là khủng bố tra tấn tinh thần đối với Lục Ngạn Diễm.
Khi tàu bắt đầu chạy, một tiếng thét thê lương chói tai đột nhiên vang lên bên tai Lục Dung Nhan, thật sự như muốn xé rách màng nhĩ cô, tiếp đó một bàn tay to ướt mèm mồ hôi nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay cuốn chặt lấy nhau, giống như sợ cô sẽ buông tay hắn ra vậy.
Nhìn bộ dáng Lục Ngạn Diễm chấn kinh, Lục Dung Nhan thật sự buồn cười.
Hóa ra trên đời này còn có thứ làm cho hắn sợ hãi! Vốn cô cho rằng hắn không sợ trời không sợ đất đó! Lúc này, Lục đại viện trưởng cuối cùng cũng đã có cơ hội hít thở rồi!
Tàu lượn siêu tốc chạy không lâu, chỉ khoảng hai phút ngắn ngủi nhưng đối với Lục Ngạn Diễm thì hai phút này dài như thể năm mươi năm.
Trong đời hắn chỉ có một lần ngồi tàu lượn siêu tốc chính là do bị con trai cà khịa khích hắn mà thôi!
Sắc mặt của hắn, sớm đã trắng bệch, lòng bàn tay ướt sũng như vừa ngâm nước, đáng kinh ngạc là khi hắn nhìn tới người phụ nữ bên cạnh, cô vậy mà mặt vẫn bình yên, không cảm thấy hoảng sợ chút nào, còn cười tủm tỉm đứng nhìn hắn!
Lục Dung Nhan thật là nữ nhân sao!!
Lục Ngạn Diễm cảm thấy mất mặt cực kỳ.
Nhiều lần hắn muốn điều chỉnh biểu tình trên mặt, muốn cho mình trông bớt gà đi, nhưng mới chỉnh được chút thì lại…
Hắn thề, đời này hắn tuyệt không có lần thứ hai tàu chơi lượn siêu tốc!!
Lúc tàu ngừng, Lục Ngạn Diễm quả thực như là mất đi nửa cái mạng, hắn vẫn ngồi đó cứng ngắc, tay nắm chặt bàn tay Lục Dung Nhan hoàn toàn không có ý muốn buông ra, trong lòng bàn tay lạnh lẽo, ẩm ướt dính dính.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy tay mình bị hắn nắm đau nên hơi lắc tay, lo lắng hỏi hắn, “Anh không sao chứ?”
Lúc này, Tiêu Tiêu đã ôm di động, hưng phấn vọt lại chỗ bọn họ, “Ba, con chụp cho hai người thật nhiều ảnh nè.”
Nghe được giọng con trai, Lục Ngạn Diễm lúc này mới hậu tri hậu giác hoàn hồn.
Vừa hoàn h ồn, hắn liền buông tay Lục Dung Nhan giả vờ như không có việc gì, tháo đai an toàn đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nói: “Qua đây cho ba xem nào.”
Lục Dung Nhan cũng từ tàu lượn siêu tốc xuống.
Tiêu Tiêu bắt đầu khoe khoang với hắn ảnh chụp hai người.
Không xem còn đỡ, vừa thấy, 囧.
“Ba, ba thật là gà nha!!!”
“……”
Tiêu Tiêu xem một lúc, vẻ mặt ghét bỏ, “Ba nhìn xem, ba sợ tới muốn rúc đầu vào ngực mẹ luôn ấy!”
“…” Đây là chuyện khi nào? Vì cái gì hắn - Lục Ngạn Diễm một chút ấn tượng đều không có? Trên mặt hắn có biểu tình gà vậy, sợ vậy ư?
Lục Dung Nhan có chút cạn lời, khó trách lúc con trên tàu có lúc cảm thấy ngực bị cái gì đập vào, hóa ra là đầu của gã này!
“Còn có cái này!! Mẹ, mẹ coi nè! Ba sợ tới mức miệng há thật to, trông y như muốn ăn mẹ vậy! Nhìn thật mắc cười!!”
Tiểu gia hỏa không cho hắn chút mặt mũi, ôm bụng cười lăn lộn.
Lục Ngạn Diễm mặt đen sì. Từ đây, hình ảnh người ba cao lớn đẹp trai, không gì không làm được, không sợ bất cứ thứ gì trong lòng con trai hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
“Xóa hếty ảnh đi!”
Trước mắt, hủy thi diệt tích mới là quan trọng nhất!
Dù sao con hắn còn nhỏ, trí nhớ chưa nhiều, chắc một vài ngày sẽ quên thôi mà.
“Xóa là xóa thế nào?”
Lục Dung Nhan tay mắt lanh lẹ, đem điện thoại từ trong tay nhóc con giấu ra sau lưng mình. “Điện thoại của tôi, ảnh trong điện thoại tôi, đương nhiên xóa hay không sẽ do tôi chứ, còn nữa, đây là tác phẩm của con tôi mà! Chúng ta làm cha mẹ, sao có nói xóa liền xóa đâu? Chúng ta phải yêu thương nó chứ, biết không?”
Lục Dung Nhan nói hùng hồn khiến Lục Ngạn Diễm có chút vô lực phản bác.
Còn nữa, nhìn nhóc con đang đứng kế bên chớp chớp đôi mắt to tròn đáng thương nhìn ba – là mình.
Lục Ngạn Diễm cướp lấy điện thoại Lục Dung Nhan đang giấu sau lưng: “Tôi không xóa, đưa tôi xem nào!”
“Không tin được anh đâu!”
Lục Dung Nhan lùi lại duy trì khoảng cách an toàn với hắn.
Có bộ ảnh chụp này chẳng khác nào nắm được nhược điểm của hắn, sau này có chuyện gì, không chừng còn có thể dựa này bộ ảnh chụp trở mình!
“Lục Dung Nhan…!”
“Cái gì?!”
“Ảnh chụp!”
Lục Ngạn Diễm vòng hai tay từ phía trước Lục Dung Nhan, một tay ôm chặt sau lưng cô ép sát vào ngực mình, một tay mò mẫm sau lưng cô để đoạt lấy điện thoại.
Bất chợt đối mặt với hành vi thân mật này làm Lục Dung Nhan có chút hoảng hốt ngây người, di động đã rơi vào tay Lục Ngạn Diễm.
Hắn cũng không buông cô ra mà vẫn ôm như cũ, dường như sợ buông ra cô sẽ giật lại điện thoại.
Mặt Lục Dung Nhan áp sát vào cổ hắn, có thể rõ ràng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn mang theo hương vị hormone đặc trưng của giống đực, mặt chợt cô nóng lên, tâm thần hỗn loạn, tay nhỏ vẫn không quên cố lấy lại điện thoại trong tay hắn, “Lục Ngạn Diễm, con anh còn nhìn kìa! Anh muốn xóa đi tác phẩm của nó, nó sẽ thương tâm đó.”
Lục Ngạn Diễm không nói chuyện, chỉ ấn đầu cô vào ngực hắn sâu hơn.
Lục Dung Nhan không biết hắn đang làm gì sau lưng mình.
Tiêu Tiêu lại rất vui nhìn thấy ba mẹ thân thiết với nhau, nó đứng kế bên như ông cụ non cười tủm tỉm.
Lục NGạn Diễm giơ di động nhìn từng tấm ảnh mà con hắn chụp cho, chân mày hắn nhíu lại, hỏi nhóc con đang đứng cạnh. “Chà! Con thật sự là con trai của Lục Ngạn Diễm ta sao?”
“……” Lời này có ý tứ gì? Đây là hoài nghi cô sao?
Lục Dung Nhan đánh một cái vào hông hắn.
“Ai u!!” Lục Ngạn Diễm đau nhói kêu lên một tiếng, giải thích, “Anh không phải ý này!”
Lục Dung Nhan hừ một tiếng tức giận, muốn vùng khỏi ngực hắn, nhưng Lục Ngạn Diễm chỉ ôm cô càng chặt hơn, hỏi bên nhóc con, “Sao con chụp ba xấu quá vậy hả?!”
“Ba sao ba không chịu nói lý lẽ vậy? Rõ ràng là do ba quá khó coi, sao đổ lên đầu con được? Ba nhìn đi, mẹ xinh đẹp tới cỡ nào chứ?! Bất quá, ba à, ba cũng không cần quá khổ sở, nếu ba sợ thì sau này con với mẹ sẽ bảo vệ ba, cho ba đi giữa hai mẹ con, được không?”