Lục Dung Nhan trợn mắt nhìn hắn như thấy quái vật, “Anh ở đâu chui ra vậy?”
Lục Ngạn Diễm mặt không vui liếc nhìn cô: “Không phải vợ chồng mình mời hai anh em họ ăn sao? Tôi là chủ nhà, không vào bếp thì đi đâu?”
Hừ, nghĩ sao để cho vợ mình đi phục vụ người đàn ông khác vất vả chứ!!!
Lục Dung Nhan thật ra rất vui khi thấy hắn chủ động xin ra trận, đỡ việc cho cô biết bao. Nên cô buông con dao trong tay ra, “Hiếm khi có anh phụ giúp, nhưng mà, anh làm được không?”
“Chỉ là làm cá thôi mà, sao lại không được?” Hắn mặt đầy tự tin, “Em đừng quên tôi là bác sỹ cầm dao giải phẫu người! Đến não người mà còn mổ được thì cá có là gì!?”
“……” Lục Dung Nhan cảm thấy, nếu Giang Trình Minh nghe được lời này dám không muốn ăn luôn.
Cô đưa dao cho hắn, vẫn không yên câm mà dặn dò: “Anh cẩn thận một chút, đừng để bị cắt vào tay.”
“Biết rồi!”
Nhưng dĩ nhiên là làm cá và mổ não là hai việc hoàn toàn khác nhau!
Con cá thật sự linh hoạt, quẫy mạnh suýt thoát khỏi hắn vài lần nhưng vẫn bị tóm trở lại. Lục Dung Nhan nhìn mà phải đưa tay đỡ trán, có chút hối hận! Ban nãy không nên đưa dao cho hắn! Không thể tin được mà!
Đang lúc cô nghĩ ngợi bỗng nhiên
“Á…”
Con dao vậy mà đã cắt được một đoạn ở đầu ngón tay hắn, máu chảy tung tóe.
Lục Dung Nhan hoảng sợ.
Cô gần như không kịp nghĩ, cũng không quan tâm tay hắn còn mùi cá cùng máu mà đưa luôn tay hắn vào miệng mình, lớn tiếng mắng: “Ở đó mà thể hiện! Coi đi, tay anh bị đứt luôn rồi!”
[Meo_Mup: thật không muốn lảm nhảm, cơ mà đời này mèo đứt tay vô số lần, tay của mèo mèo còn chả bao giờ vừa đứt tay phát mà nhét luôn vào miệng như thế đâu!!! Haizzz, tác giả thân yêu ơi, sao nỡ để mấy bác sỹ ngoại khoa thần kinh của tôi thần kinh thế này!?!?]
Lục Ngạn Diễm dường như bị một loạt hành động này của cô khiến cho ngây ngốc vài giây, hắn kinh ngạc nhìn cô, không kịp phản ứng gì.
“Lục Dung Nhan, em làm gì vậy?!!”
Hắn kịp phản ứng, đen mặt đẩy cô ra, rụt lại bàn tay của mình ra khỏi miệng cô, mắt đỏ lên mắng: “Em mẹ nó điên rồi à? Em biết tôi đang trong tình trạng gì không hả??”
“…” Lục Dung Nhan vỗ trán, dường như giờ mới nhớ ra: “… Em quên mất!”
Cô lè lưỡi, mặt vô tội. Hoàn toàn không có chút gì hối hận, bên mép còn vệt máu loang.
Lục Ngạn Diễm tức giận mức thở phì phò, vừa muốn mắng cô nhưng nhìn cô như thể không để ý, lời nói lên đến miệng lại nuốt vào, nghẹn hồi lâu, chỉ nói: “Uống thuốc chống phơi nhiễm!”
Hắn kéo cô ra khỏi bếp, cũng may hắn có mang theo.
“Uống cái gì chứ!” Cô không chịu ra ngoại, túm tay hắn lại. “Anh coi chừng vết thương, em có bị làm sao đâu mà uống!”
“Lục Dung Nhan ————”
Lục Ngạn Diễm trên trán gân xanh đã sắp bật cả ra.
Lục Dung Nhan thái độ vẫn y như vậy, cô đi lại vào bàn bếp, đổi con dao khác, thản nhiên làm cá.
Cô vừa làm, vừa nói: “Em sẽ không uống thuốc! Em tin là anh không có bị! Còn nếu bất hạnh mà thật sự bị nhiễm, cùng lắm, em sẽ cùng anh!!!”
“Em điên rồi sao? Em biết là bệnh gì không? Em có biết nghĩa là sao không?”
Lục Ngạn Diễm ôm vai cô, xoay cô đối mặt với mình, cắn răng nói: “Đây là HIV!! HIV, em có hiểu rõ không?”
“Em hiểu! Hiểu, thì sao?”
“Em…” Lục NGạn Diễm cảm thấy mình bị người phụ nữ này làm cho tức chết rồi!
“Đừng có em em tôi tôi nữa, tay còn chảy máu kìa!”
Lục Dung Nhan lại túm lấy ngón tay hắn, đưa vào miệng mình không chút e dè. “Em không có đồ sơ cứu ở đây!”
Đôi mắt đen thâm thúy của Lục Ngạn Diễm trầm xuống, giọng hắn cũng khàn đi, “Lục Dung Nhan, em là đồ điên đáng ghét!”
Lục Dung Nhan không vui lườm hắn.
Một lúc sau, cảm thấy ổn rồi mới buông tay hắn ra. “Được rồi, đi rửa tay đi!”
Cánh môi cô vẫn còn dính máu của hắn, vẻ mặt lúc này thật sự vừa có vẻ đẹp gợi cảm, lại vừa yêu dã.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt xoáy sâu vào đôi môi đỏ mọng, bỗng nhiên đầu hắn nóng lên, cảm giác như máu trong toàn cơ thể sôi sục, nháy mắt tiếp theo hắn cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi nhiễm máu mê người.
Trong khoang miệng cô vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi máu tanh, cả mùi cá trên tay hắn.
Trước giờ hắn luôn ghét mùi này, nhưng lần đầu tiên hắn cảm thấy mùi này thật sự có chút mê người, có lẽ nhờ có hơi thở của cô vấn vít.
Lục Dung Nhan cả kinh.
Khuôn mặt hắn chợt phóng đại trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú làm cho mắt cô trợn tròn hết cỡ.
Hiển nhiên, cô không thể dự đoán được người đàn ông trước mặt sẽ đột nhiên tiến tới hôn mình.
Hành động này khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Trong nháy mắt, tim cô như vọt cả ra ngoài.
Lọt vào mắt cô, là ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngạn Diễm, trong nháy mắt cô có cảm giác phảng phất trong đôi mắt luôn lạnh nhạt lại có thâm tình…
Cánh tay hắn vòng sang ôm lấy cô, bá đạo như khảm chặt cô vào hắn, nhắm mắt, cảm nhận thật rõ vòng ôm đơn thuần, ấm áp mà lại thâm tình.
Cô kinh ngạc hồi lâu rồi mới kịp suy nghĩ lại. Trong lòng cô không ngừng nói với bản thân, cô không thể để cho người đàn ông trước mặt này mê hoặc, phải đẩy hắn ra, nhưng mà, cơ thể cô n hư trúng ta, cầm lòng không đặng mà nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của hắn.
Hai người hôn không biết đến bao lâu, đến tận khi cảm thấy nhịp thở của đôi phương có chút hụt hẫng mới buông nhau ra.
“Anh…”
“Đừng nghĩ nhiều!”
Lục Dung Nhan đỏ mặt, mới mở miệng định nói, đã bị Lục Ngạn Diễm bá đạo chặn, “Đơn thuần xuất phát từ cảm kích mà thôi!”
“……”
Lục Dung Nhan nghe xong thật muốn đánh người.
Lục Ngạn Diễm đưa tay ra mân mê gò má ửng hồng nóng rực của cô, cười tà ác: “Lục Dung Nhan, trên đời này không mấy người phụ nữ có thể ngốc tới như em đó!”
Lục Dung Nhan bực bội, bàn tay trắng như phấn đậm mạnh lên ngực hắn: “Được tiện nghi còn khoe mẽ, đúng không?”
Lục Ngạn Diễm bị đánh trúng thì ho khan, vội đưa tay bắt lấy cổ tay cô, “Em có phải là con gái không vậy? sao mà tay khỏe thế chứ!”
Chẳng phải là nên đấm nhẹ vào ngực sao? Sao tới phiên hắn thì phong cách thay đổi dữ vậy?
Hai người đang náo loạn thì bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.
Có người tới!
“Hẳn là Giang đại ca tới!”
“……”
Lục Ngạn Diễm sắc mặt trầm xuống.
“Em đi mở cửa.”
“Tôi đi!”
Lục Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan đang định ra ngoài lại.
Lục Dung Nhan nhíu mày, vẻ mặt không yên tâm, “Anh không có hù người ta chạy mất đó chứ!”
“… Tôi giống như là người xúc động làm bậy như vậy!”
“Anh không phải là giống như, mà anh chính là vậy!”
“…” Lục Ngạn Diễm bực bội đưa tay nhéo tai cô, rồi đi ra ngoài.
Lục Dung Nhan còn không yên tâm nói vọng tới, “Anh nhớ khách khí một chút đó!!”
Lục Ngạn Diễm căn bản không để ý tới cô mà đi thẳng tới huyền quan.
Cửa mở, quả nhiên, người đứng bên ngoài đúng là Giang Trình Minh. Hắn tới, tay còn ôm theo chai rượu vang đó.
Giang Trình Minh vốn tưởng rằng người tới mở cửa sẽ là Lục Dung Nhan, nhưng không ra, người xuất hiện trước mặt lại là chông của cô, Lục Ngạn Diễm.
Hắn sửng sốt, mấy giây sau, mới phản ứng mỉm cười, “Lục tiên sinh, hạnh ngộ!”
Lục Ngạn Diễm chỉ nhàn nhạt nhếch khóe miệng, không nói chuyện.
Lục Dung Nhan lúc này đeo tạp dề bưng nước trà từ trong bếp ra, vừa đi vừa nói nhiệt tình: “Giang đại ca, mau tiến vào ngồi đi!”
“Em đang nấu rồi à?”
“Thời gian đã không còn sớm, Tiểu Mẫn chắc cũng sắp tơi rồi!”
“Anh vốn định đi đón nó, mà nó bảo ngồi tàu điện ngầm nhanh hơn nên anh qua trước, sao, trong bếp ổn không? Có cần anh hỗ trợ không? Trù nghệ của anh không tồi đâu nhé!”
Giang Trình Minh nói, cũng xắn tay áo lên.
“Không cần! Cô ấy có tôi là đủ rồi!”
Người nói chính là người luôn khoanh tay trước ngực, lặng lẽ không nói, lạnh lùng đứng nhìn bọn họ nói chuyện - Lục Ngạn Diễm.
Cũng đủ cái con khỉ!
Lục Dung Nhan nhịn không được ở trong lòng phun mắng hắn – đồ đại thiếu gia.
Nhờ làm cá thôi mà thái luôn vào tay! Cô còn trông đợi gì hắn giúp chứ!
Trong lòng tuy là như vậy, nhưng trên mặt lại cười cùng Giang Trình Minh nói: “Giang đại ca, anh là khách, không cần làm gì đâu, mọi việc cứ giao cho Ngạn Diễm đi, anh ấy ít nhiều cũng giúp được em.”
Lục Ngạn Diễm trịnh trọng gật đầu, còn thâm ý nói thêm một câu: “Bên trong hơi chật, không chứa nổi người thứ ba!”
Lục Dung Nhan cảm giác được hai người đàn ông này có chút vi diệu, vội kéo Lục Ngạn Diễm qua, nói cùng Giang Trình Minh: “Giang đại ca, anh xem TV đi, bọn em đi nấu cơm.”
Nói xong liền kéo Lục Ngạn Diễm đi vào trong bếp.
Kỳ thật, theo lý thuyết mà nói Lục Ngạn Diễm hiện là chồng cô, lẽ ra nêen ở bên ngoài tiếp khách mới đúng, nhưng cục diện trước mắt thì cô không dám để hắn cùng Giang Trình Minh ở cùng một chỗ. Vẫn là kéo hắn vào làm trợ thủ cho mình, không để hắn đụng vào dao kéo là được.
Lúc Giang Mẫn tới nơi thì trợn tròn mắt nhìn cảnh trong bếp.
Lục Dung Nhan ở trong phòng bếp khí thế ngất trời xào đồ ăn, người đàn ông luôn cao cao tại thượng, đứng quan sát thế gian – Lục Đại viện trưởng, thế nhưng cam tâm tình nguyện bị Lục Dung Nhan sai khiến, bận trước bận sau.
Đảo đồ ăn hộ cô, lột tỏi cho cô, rửa cái này, làm cái kia, bận rộn mà lại vô cùng vui vẻ.
Giang Mẫn nói thầm: “Hôm nay mình gặp cái vận gì đây, ăn được cả đồ ăn Lục đại viện trưởng làm… thật hiếm có! Thật hiếm có!”
Tuy rằng không phải hắn tự tay làm, nhưng công lao quả thật là có!