Đến bữa, Lục Ngạn Diễm không ăn, hắn chỉ khoanh tay ngồi trước bàn ăn nhìn mọi người ăn, hay nói đúng hơn là nhìn Giang Trình Minh ăn. Giang Trình Minh cảm thấy mình như bị người khác coi như trộm mà nhìn chằm chằm.
Hắn ngước mắt lên nhìn Lục Ngạn Diễm mặt không chút biểu cảm trước mặt, lại nhìn về phía Lục Dung Nhan hỏi: “Lục viện trưởng không ăn cơm à?”
Lục Dung Nhan nghe vậy, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm chỉ lương bạc phun ra hai chữ, “Không ăn.”
Giang Mẫn biết Lục Ngạn Diễm có ý tứ gì, vì chuyện hai hôm trước nên hắn không muốn cùng bọn họ ăn chung.
“Lục viện trưởng, hay là anh cứ ăn chút đi!” Giang Mẫn khuyên Lục Ngạn Diễm.
Đương nhiên cô cũng không nói chuyện hôm trước cho anh trai mình biết. Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt.
“Không cần.” Lục Ngạn Diễm cự tuyệt, vẫn đạm nhiên, “Tôi không đói bụng!”
Lục Dung Nhan liếc hắn một cái, cũng không ép: “Cứ vậy đi! Chừng nào anh đói em hâm lại cho.”
Lục Dung Nhan đương nhiên hiểu rõ, làm sao mà hắn không đói được chứ? Ban nãy trong bếp hắn đã đói lả rồi, giờ nói k hông đói, chỉ là nói cho có lý do vậy thôi!
Kỳ thật, hắn cũng không cần phải cẩn thận tới mức đó, nước bọt không lây nhiễm, huống hồ, hắn còn chưa xác định bị nhiễm bệnh mà. (Sao khó khăn vậy J như nhà Mèo, mỗi đứa một phần, khỏi lo chung đụng lây nhiễm cái quỷ gì hết ^^ có tô canh là chung, nhưng cũng múc vô chén nhỏ từng người mà!)
Hắn cẩn thận tới mức này khiến cô càng đau lòng hơn, nhưng cũng không nói thêm được gì nữa. Giang Trình Minh nhìn ba người trên bàn ăn có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không hỏi gì.
Bữa cơm này, vì có Lục Ngạn Diễm nên trở nên có chút ngại ngùng, ít nhất, Giang Trình Minh cảm thấy như vậy.
Vừa ăn xong, chưa nói được hai câu, Giang Mẫn đã nói: “Chút nữa tớ phải trực đêm nên đi trước nhé!”
Giang Mẫn phải đi, Giang Trình Minh đương nhiên không có lý do ở lại, huống hồ hai vợ chồng người ta đang ở đây, hắn ở lại chỉ có thể làm bóng đèn siêu to khổng lồ thôi, hắn cũng đứng lên theo:
“Đi nào, để anh đưa em đi!:
“Sao đi hết vậy? Ngồi lại chơi một lát đi!” Lục Dung Nhan khách sáo giữ khách.
“Dung nhan, hôm nay cảm ơn em đã chiêu đãi, bất quá, em ấy còn phải đi làm, không ở lại được đâu.”
“Vậy đành chịu! Hôm khác có cơ hội lại đến.” Lục Dung Nhan đưa hai anh em bọn họ ra cửa.
Giang Mẫn cùng Giang Trình Minh lần lượt đi ra ngoài.
“Anh à, thật ra chút nữa em không cần đi làm đâu.” Giang Mẫn nói với Giang Trình Minh.
Hắn gật đầu “Anh cũng đoán thế.”
“Anh không trách em chứ?”
“Trách cái gì chứ?”
“Thực ra, em nhận ra được, anh thích Dung Nhan, đúng không?”
“… Rõ ràng vậy sao?”
“Rõ lắm, nhưng mà…” Giang Mẫn thở dài, “nhưng mà, anh, người ta đã kết hôn, anh…”
“Anh biết!” Giang Trình Minh vỗ vai Giang Mẫn, “Yên tâm đi, anh trai em đâu phải người không biết điều đâu!”
Giang Mẫn có chút đau lòng nhìn anh trai mình, “Anh, anh thích Dung Nhan từ khi nào vậy? chẳng lẽ, từ lần em đưa cô ấy đến câu lạc bộ sao? Nhất kiến chung tình?”
Giang Trình Minh lắc đầu.
“Không phải?” Giang Mẫn càng nghi hoặc, “Nhưng hai người rất ít gặp nhau mà, lần nào cũng có em ở cạnh mà?!”
Giang Trình Minh nhếch miệng cười cười, lại thâm ý vỗ vỗ bả vai Giang Mẫn, do dự trong chốc lát, mới nói: “Kỳ thật đã rất nhiều năm……”
“A?” Giang Mẫn kinh ngạc, “Cái gì mà rất nhiều năm? Chẳng lẽ anh đã biết cô ấy từ trước?”
Giang Trình Minh ngửa đầu nhìn trời đêm thăm thẳm, “Hẳn là…… 6 năm trước!”
“6 năm trước?”
Giang Trình Minh ngửa đầu nhìn trời đêm thăm thẳm, “Hẳn là…… 6 năm trước!”
“6 năm trước?”
“Ừ!” Giang Trình Minh gật đầu, “Một lần đi Tam Á anh có gặp mặt cô ấy một lần, bất quá hiển nhiên, cô ấy hoàn toàn không nhớ ra anh.”
Lần đó hắn nhặt được đồng hồ mà bà cô cho cô, lúc đó đã nghĩ sẽ đưa cô nhưng lại không ngờ chưa từng gặp lại cô.
Nhưng duyên phận quả thực kỳ diệu, ly biệt từ dạo ấy, Giang Trình Minh vốn tưởng họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, nhưng sau cùng, vật đổi sao dời, giữa dòng đời tấp nập người qua lại, sau 6 năm hắn lại gặp lại cô.
Chỉ là, tạo hóa trêu người, cô đã kết hôn.
Nhưng, ông trời thật trớ trêu, hôn nhân của cô lại k hông hạnh phúc!
Cô gái xinh đẹp cười đến sáng lạn bên bờ biển năm xưa, sao lại có người có thể bỏ rơi cô được chứ?!?!
“Anh!” Giang Mẫn kéo Giang Trình Minh khỏi dòng suy nghĩ, “Tuy em thật sự tiếc cho tình cảm giữa anh và Dung Nhan, nhưng dù sao đi nữa thì cô ấy cũng đã kết hôn, cho nên, anh biết đó… thật ra, em cảm thấy Lục viện trưởng rất quan tâm tới Dung Nhan, hôm nay, anh thấy đó, anh ấy rõ ràng là ghen!”
“Đúng không?” Giang Trình Minh cảm thán một câu: “Hy vọng đi! Nhưng mà, đàn ông đều giống nhau, tính chiếm hữu rất cao, do đó đôi khi họ tức giận và tình yêu thực sự không liên quan gì cả!”
“…” Là vậy sao? Giang Mẫn không hiểu lắm.
“Đi thôi, anh chở em về!”
Giang Trình Minh ôm vai em gái đi về hướng bãi đỗ xe.
“Đúng rồi, mẹ bảo anh tìm người giới thiệu cho em.”
“Anh à, tha cho em đi.”
“Giờ thì anh nói thật, không thể tha cho em rồi. Tin anh trai em đi, người này rất rất không tệ đâu, em cũng không cần thích ngay, gặp mặt rồi tính!”
“Anh à…”
“Anh trai tốt của em!”
“Anh trai thân ái nhất của em ơi!”
Giang Trình Minh cười, nhét cô vào xe, “Lúc này, gọi là gì cũng không có tác dụng! Anh bây giờ là người thuộc quân doanh của ba mẹ!!!”
“……” Giang Mẫn thật đúng là buồn bực!
Yêu đương gì chứ? Cô căn bản không có nửa điểm tâm tư muốn yêu đương, hiện tại cô chỉ một lòng một dạ nghĩ về sự nghiệp y học của mình
……………………………………………………………………
Bên này, Giang Trình Minh cùng Giang Mẫn vừa mới đi, Lục Dung Nhan liền vội hâm đồ ăn cho Lục Ngạn Diễm.
“Anh đói lắm phải không?” Cô đau lòng muốn chết được.
“Không sao, cũng không phải đói lắm.”
“Anh mau ăn đi.”
Cô ngồi xuống đối diện hắn, tay khoanh trên bàn nhìn hắn ăn. Lục Ngạn Diễm cũng nghiêm túc ăn cơm.
Nói thật, ở trong lòng Lục Dung Nhan, Lục Ngạn Diễm hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai bì nổi, cho nên, cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Lục Ngạn Diễm hắn sẽ không dám ăn cơm cùng người khác. Nghĩ đến đây, trái tim cô đau thắt lại, trong lòng ê ẩm.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Lục Ngạn Diễm rốt cuộc chú ý tới Lục Dung Nhan đối diện đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Nhưng Lục Dung Nhan cũng thật sự không trông đợi hắn sẽ nói được câu dễ nghe nào.
Nhưng cô cũng không nghĩ tới, hắn ăn xong chén thứ nhất, lại muốn ăn thêm chén nữa, có vẻ nếu như hắn không phải quá đói thì là đồ ăn không tệ mà.
Lục Dung Nhan lại vội đi xới thêm cho hắn một chén cơm.
Hai người ăn cơm xong, Lục Dung Nhan lại thu thập chút đồ dùng sinh hoạt thường ngày, cùng với một ít quần áo, trở về biệt thự Thanh Nhã cư.
Bọn họ về tới nơi cũng đã hơn 10 giờ tới.
Lục Ngạn Diễm vốn đã hạ sốt, nhưng không biết tại sao tới gần 1 giờ sáng lại nóng lên, kèm theo là không ngừng ói.
Bọn họ về tới nơi cũng đã hơn 10 giờ tối.
Lục Ngạn Diễm vốn đã hạ sốt, nhưng không biết tại sao tới gần 1 giờ sáng lại nóng lên, kèm theo là không ngừng ói.
Hắn ôm bồn cầu gần nửa tiếng đồng hồ, ói sạch mọi thứ trong bụng.
Cơm chiều vốn đã bị ói hết, lúc này chỉ còn ói ra nước chua mà thôi.
Hắn sức cùng lực kiệt ngồi dưới đất, thở từng hơi gian nan, dạ dày đau như có ai cầm xẻng mà chọc ngoáy bên trong, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệnh không còn chút máu nào.
Lục Dung Nhan cầm khăn lông ướt, ngồi xổm bên cạnh lau mặt cho hắn, hốc mắt đã nhòe đi, “Dạ dày anh khó chịu lắm phải không?” cô vừa nói, vừa đưa tay xoa cho hắn.
“… vẫn còn ổn.”
Lục Ngạn Diễm không muốn khiến cô lo lắng, nên không nói thật. Nhưng thật ra, lúc này dạ dày hắn đã đau quặn cả lại, làm hắn không khỏi cau chặt mày.
“Còn muốn gạt em sao…” Meo_mup ga"c s "a" c h. c o m
Nước mắt suýt tràn khỏi bờ mi cô, “… để em xoa cho anh, sẽ thoải mái hơn.”
Bàn tay bé nhỏ của cô xoa nhẹ vùng dạ dày của hắn, lực tay nhẹ nhàng sợ khiến hắn đau, “Còn buồn nôn không?”
“……” Lục Ngạn Diễm lắc lắc đầu, “Khá hơn nhiều.”
Lục Dung Nhan lại dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên trán hắn, “Anh nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa đỡ hơn thì em đỡ anh về nằm, chút em xuống nấu chút cháo cho anh.”
Lục Dung Nhan có chút hối hận, lẽ ra ban nãy lúc vừa mới về nên nấu sẵn cháo để lúc cần sẽ có ngay. Giờ thì hay rồi, cần chút cháo mà còn phải nấu, không biết daạ dày hắn có chịu được không.
“Anh từ từ nào, em đi rót cho anh ly nước ấm cho dịu dạ dày đã.”
Lục Dung Nhan nói. Lục Ngạn Diễm duỗi tay giữ cô lại, “Được rồi mà, không cần phải như vậy đâu.”
“Sao lại không chứ?”
Lục Dung Nhan gỡ tay hắn ra, “Chờ em!”
Cô nhanh chóng đi ra khỏi toilet, chưa tới 1 phút đã quay lại với một ly nước ấm, “Anh uống trước đi, cho dạ dày thoải mái một chút, cẩn thận vẫn hơn.”
Lục Ngạn Diễm lúc này lại thực nghe lời, ngoan ngoãn uống ly nước.
Không biết do nước ấm có tác dụng hay do nhờ cô xoa bụng mà hắn có cảm giác dạ dày thoải mái hơn một chút.
Lục Ngạn Diễm điều chỉnh dáng ngồi, nhìn Lục Dung Nhan đối diện đang lo lắng, “Hình như anh lại làm em lo lắng rồi.”
“…… Biết là được.” Lục Dung Nhan muốn khóc nhưng cố gượng nín lại.
“Em đi ngủ đi! Anh chút nữa cũng ngủ thôi.”
“Anh cảm thấy em có thể ngủ được sao?”
“Mắt thâm quầng rồi kia.”
“Anh thì hơn em đó!”
Lục Ngạn Diễm bật cười.
Lục Dung Nhan cũng cười thành tiếng.
“Đi thôi! Em đỡ anh lên giường.”
“Không cần đỡ, anh tự đi được, chưa yếu tới mức đó đâu.”