Cô đang mải nghĩ ngợi thì nghe Hướng Lâm gọi đầy ngạc nhiên, kéo Giang Mẫn quay về thực tế. Cô thấy Hướng Lâm đứng dậy:
“Thật sự là anh sao? Tôi còn tưởng nhìn lầm chứ!”
Giang Mẫn nhìn theo Hướng Lâm, liếc mắt một cái, liền nhìn đến hắn!
Lục Ngạn Sanh!
Bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt đó, Giang Mẫn rõ ràng cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp. Tiếp đó, tim cô đập thình thịch thình thịch.
“Bạn gái anh à?”
Lục Ngạn Sanh cười, hỏi Hướng Lâm. Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Giang Mẫn rồi rời đi
Hướng Lâm cười cười, “Tạm thời còn chưa phải. Qua đây, giới thiệu một chút nào, đây là Giang Mẫn, em gái bạn tôi, là bác sỹ…”
“Tôi biết.”
Hướng Lâm còn chưa giới thiệu xong thì Lục Ngạn Sanh đã mỉm cười cắt ngang,
“A?” Hướng Lâm ngoài ý muốn, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người quen nhau à?”
Giang Mẫn vội nói: “Đúng vậy, vợ của Lục tiên sinh là bệnh nhân của tôi, chúng tôi từng gặp nhau ở bệnh viện.”
“Hóa ra là vậy! Đúng là duyên phận nha! Qua đây nào, cùng ngồi xuống nói chuyện, Ngạn Sanh à, Mẫn Mẫn ở bệnh viện như thế nào? Là điềm tĩnh và văn nhã như bây giờ, ít nói hay sao?”
“…… Mẫn Mẫn?”
Lục Ngạn sanh ý vị thâm trường nghiền ngẫm biệt danh mà Hướng Lâm gọi Giang Mẫn, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Mẫn có phần sắc bén, trên mặt lại mang theo ý cười nhàn nhạt, “Hóa ra hai người thân thuộc tới vậy rồi.”
Nụ cười đó, hoàn toàn không có độ ấm.
Giang Mẫn không đoán được hắn đang nghĩ gì mà chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn dán chặt vào mình nhưng lại như một con dao phẫu thuật sắc bén, cứ từng lớp cắt vào cô, đến tận nơi trái tim mình, cứ thế vạch trần cô trước mặt hắn. bị hắn nhìn chằm chằm, cô cảm thấy lưng như kim chích, nuốt nước bọt, lại phát hiện bản thân không nói được lấy một câu.
Trước mặt người đàn ông này, cô thật không có tiền đồ!
Lại nghe hướng lâm cười hỏi: “Mẫn Mẫn, tôi gọi em như vậy, em có thấy không thích không?”
Cô thích sao? Cô đương nhiên không thích!
Bởi vì mỗi khi cách xưng hô này vang lên lại khiến cô nhớ tới người đàn ông đang ngồi đối diện.
Bởi vì, trước tới giờ chỉ có người đàn ông này sẽ gọi cô thân mật như vậy.
Nhưng Giang Mẫn không nói, nàng chỉ cười lắc lắc đầu, “Tôi đương nhiên sẽ không có ý kiến, tùy anh thôi, tôi sao cũng vậy?”
Chẳng lẽ cô phải nói với Hướng Lâm, trước mặt người đàn ông này, rằng cách xưng hô này có ý nghĩa khác với mình?
Ánh mắt Lục Ngạn Sanh dừng trên mặt cô càng thêm thâm thúy, phức tạp.
Giang Mẫn hoàn toàn không dám nhìn tới hắn.
Nhưng cho dù không nhìn hắn, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình càng lúc càng sắc bén.
“Ngạn Sanh, Mẫn Mẫn ngày thường ở bệnh viện cũng văn tĩnh vậy vsao?”
Hướng Lâm quay đầu cười hỏi Lục Ngạn Sanh.
Giang Mẫn có chút cạn lời.
Lục Ngạn sanh nào biết cô ngày thường ở bệnh viện là bộ dáng gì đâu? Cô cũng chỉ mới gặp hắn ở bệnh viện đúng hai lần! Hai người nói với nhau cũng chưa vượt quá mười câu đó!?
“Không phải.”
Lục Ngạn Sanh trả lời.
Giang Mẫn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Ngạn Sanh cũng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, cong môi nói: “Ngày thường cô ấy còn rất náo nhiệt.”
“……”
Đó là bởi vì, cô chỉ náo nhiệt với một mình hắn!
“Náo nhiệt??” Hướng Lâm vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Giang Mẫn, “Không thể nào? Cô ấy thật sự có thể có liên quan tới náo n hiệt sao? Mẫn Mẫn em thật sự có vẻ nhiệt tình vậy sao?”
Giang Mẫn có chút xấu hổ, “…Coi như vậy đi! Không quá văn tĩnh, nhưng cũng không tới mức… quá náo nhiệt chứ!”
“Phải không?! Tôi cũng cảm thấy tính tình em ôn hòa như vậy sao có thể náo nhiệt chứ!” Hướng lâm hiển nhiên là không tin.
Giang Mẫn xấu hổ không biết nói tiếp như thế nào.
Lục Ngạn Sanh lại chỉ là cười đầy thâm ý, cũng không nhiều lời nữa.
Giang Mẫn thật sự có chút ngồi không yên, “Cái kia, Hướng tiên sinh…”
“Em gọi tôi là Đại Lâm giống anh trai em là được rồi!”
Đại lâm? Darling? Thân ái?
Biệt danh này Giang Mẫn cũng không dám gọi bậy! Cô chỉ xấu hổ cười, “Ngại quá, chút nữa tôi phải về bệnh viện trực, sợ trễ mất.”
“Giờ ư?” Hướng Lâm nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Đã là ba giờ chiều. Giang trình Minh đã nói em mình chiều nay nghỉ phép rồi sao?
“À vâng! Vừa lúc, hai người ngồi với nhau nha! Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”