Lục Dung Nhan không nghe điện thoại, Lục Ngạn Diễm chỉ nghĩ là cô còn chưa mổ xong nên dứt khoát đi tới phòng mổ chờ cô ở bên ngoài. “Lục viện trưởng!”
Vừa thấy Lục Ngạn Diễm, y tá Tiểu Tần vội vàng nhiệt tình chào hỏi, “Đã lâu không gặp anh!”
“…… Ừ.” Lục Ngạn Diễm nhét tay trong túi áo blouse trắng, mỉm cười, gật đầu đáp lời.
Tiểu Tần hỏi: “Lát nữa có ca mổ ạ? Không đúng! Hôm nay anh đâu có ca trực.”
“Ừ, không có!”
“Vậy là anh đến xem ạ?”
“Chính là đến xem?”
“Đúng vậy, chính là đến xem.”
Lục Ngạn Diễm không mặt mũi nào nói là mình tới đợi Lục Dung Nhan
Hắn đợi ở đó một lúc mà vẫn không thấy người từ bên trong đi ra! Theo lý thuyết thì ca mổ phải xong rồi chứ! Hơn nữa, chỉ là một ca mổ đơn giản, cả Lục Dung Nhan cùng Giang Mẫn làm thì phải càng ổn chứ, sao tới tận giờ vẫn chưa thấy ra?
Lục Ngạn Diễm hỏi y tá Tiểu Tần, “Còn mấy ca đang mổ thế?”
“Chỉ còn một ca ạ! Là ca mổ của Lưu chủ nhiệm, ca của bác sĩ Lục đã xong từ sớm!”
“Ca của bác sĩ Lục đã xong từ sớm á?”
“Vâng ạ.” Tiểu Tần nói, nhìn đồng hồ rồi tiếp, “Đã hơn nửa tiếng rồi, giờ này chắc bệnh nhân cũng đã tỉnh rồi!”
“…sao không nói sớm?!”
Lục Ngạn Diễm ném lại một câu càu nhàu rồi vội vã rời đi.
“……” Tiểu Tần khóc không ra nước mắt.
Lục đại viện trưởng, anh cũng không hỏi mà!
Lục Ngạn Diễm lập tức liền hướng về phía văn phòng khoa ngoại thần kinh.
Khi hắn tới nơi thì thấy Lục Dung Nhan đang ngồi trong phòng họp giảng bài cho sinh viên thực tập.
“Lục viện trưởng!”
Giang Mẫn là người đầu tiên phát hiện ra hắn, vội kinh hỉ hô một tiếng, “Đã lâu không thấy a!”
“Lục viện trưởng!!”
“Lục viện trưởng……”
Các bác sĩ khác trong văn phòng cũng lần lượt cùng hắn nhiệt tình chào hỏi.
Lục Ngạn Diễm đều đáp lại.
Giang Mẫn hỏi hắn nói: “Là tới tìm Dung Nhan hả? hay em giúp anh gọi cậu ấy nhé?”
“Không cần, cứ để cô ấy xong việc đi!”
Lục Ngạn Diễm nhìn Lục Dung Nhan đang giảng bài qua vách kính. Không biết sao, hắn cảm thấy hình ảnh này thật đẹp, khiến hắn bình tâm lại, hoàn toàn không như cảm giác áp lực không vui khi ở bên Khúc Ngọc Khê.
“Cậu ấy mới vào lớp thôi! Chẳng biết mất bao lâu đâu, anh ở đây chờ cô ấy ư?”
“Lát nữa tan lớp, cô nói với cô ấy tôi ở canteen số 1 chờ cô ấy, nói cô ấy tới tìm tôi nhé.”
“Dạ được!” Giang Mẫn cười đáp, “Anh yên tâm, em nhất định giúp anh chuyển lời!”
“OK! Cảm tạ!”
Lục Ngạn Diễm xoay người chuẩn bị đi.
Một tháng không có tới bệnh viện, lúc này hắn còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong! Chắc sẽ phải làm thêm nhiều ngày liên tục rồi.
“Lục viện trưởng!” Giang Mẫn lại gọi hắn, chạy theo, hỏi: “à ờ, chuyện kia… chắc ổn cả ạ?”
Cô nói, chuyện kia tức là chuyện kết quả xét nghiệm AIDS. Giang Mẫn không có nói thẳng, nhưng Lục Ngạn Diễm hiểu.
Hắn cười cười, “Ừ! Nhờ có bạn thân của cô, mọi chuyện đều viên mãn rồi!”
Lục Ngạn Diễm nói, lại nhìn về phía Lục Dung Nhan. Giang Mẫn cao hứng hết cỡ, vỗ tay nói:
“Thật tốt quá! Anh không có việc gì là tốt rồi! Vậy Dung Nhan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm! Lục viện trưởng, chúc mừng anh!”
“Cảm ơn! Tôi còn có việc, đi trước! Đừng quên việc tôi nhờ nhé!”
“Yên tâm, khẳng định quên không được! Chuyện này mà còn không xong thì anh cứ đuổi việc em!” Giang Mẫn vỗ bộ ngực bảo đảm.
“Tốt.”
Lục Ngạn Diễm ra khỏi văn phòng khoa ngoại thần kinh.
Hắn vừa đi ra thì Lục Dung Nhan đang giảng bài cho sinh viên thực tập mới ngẩng đầu lên, vờ như lơ đãng nhìn ra cửa, đáy mắt lạnh lẽo, rồi tại tiếp tục tập trung giảng bài.
Thật ra, cô đã sớm phát hiện từ lúc hắn bước vào cửa, toàn bộ đều thấy, chẳng qua cô vờ như bình tĩnh mà thôi!
Gần tới giờ cơm, cô mới tan lớp. Nói cả tiếng khiến cổ họng cô cũng rát, cô xoay cổ, xoay xoay khớp vai rồi nói với Giang Mẫn:
Vùi đầu nói một giờ, cổ đều đã bắt đầu lên men, nàng vặn vẹo cổ, lại chùy chùy bả vai, hướng Giang Mẫn nói: “Tiểu Mẫn, ăn cơm trưa đi, đói quá rồi!”
Mấy ngày nay cô chẳng có bữa nào ngon miệng, không phải gì, mà cô hoàn toàn không muốn ăn, không có tâm trạng muốn ăn, cả ngày trong lòng nặng trĩu thì còn muốn gì nữa đâu.
Nhưng hôm nay thì không giống, cuối cùng chuyện torng lòng đã giải quyết hoàn mỹ rồi. tảng đá lớn treo trong lòng đã được buông bỏ, cho nên, cô hôm nay muốn ăn một bữa thật ngon.