Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 798: Anh Ấy Tới Tìm Cậu





“Hôm nay vừa vặn được nghỉ, làm sao? Chê tôi phiền à? Vậy thì tôi đi.” Giang TRình Minh nói đùa.

“Không phải.” Lục Dung Nhan vội lắc đầu xua tay. “Anh tốt vậy sao em lại chê anh phiền chứ.”

“Giang Trình Minh cười nói: “Đừng có thật thà vậy, tôi trêu em thôi! Buổi chiều anh có việc nên ngồi một lát rồi đi ngay.”

“À, anh không cần để em ảnh hưởng, có việc cứ đi nha!”

“Được rồi.”

Giang Trình Minh nhìn Lục Dung Nhan ăn, thấy cô ăn thật sự ngon miệng nên tâm trạng càng thêm thoải mái.

“Dung nhan, thứ tư tuần sau chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?”

“Hả?”

Giang Trình Minh bỗng nhiên hẹn làm cô có chút phản ứng không kịp.

Cô cắn đũa đầu, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Giang Trình Minh, “Có chuyện gì sao?”

“Phải có chuyện mới hẹn em đi ăn được à?”

“Thật ra không phải vậy, tại cảm thấy…”

“Được rồi, thứ tư tuần sau là sinh nhật tôi, tôi có món quà muốn tặng em!”

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Không phải sinh nhật anh sao? Sao lại có quà cho em?”

Thứ tư tuần sau? Là sao nhỉ? Vì sao Lục Dung Nhan lại thấy có vẻ quen quen? Hình như, ngày đó có  việc gì đó cần làm thì phải.

Nhưng mà lúc này cô không thể nào nhớ ra được.

“Chính là vật chứng mà tôi nói ban nãy! Nhất định em sẽ thích.”

“Thần thần bí bí. Vậy được rồi, thứ tư tuần sauem sẽ đúng giờ, đến lúc đó nhất định tặng anh một món quà vừa ý!”

“Được, một lời đã định, tôi chờ quà của em!”

“Được!”

Lục Dung Nhan ngoại trừ Lục Ngạn Diễm thì chưa từng mua quà cho người đàn ông nào khác. Nói thật, cô không thích chọn lựa quà cáp, càng không biết Giang Trình Minh thích cái gì, cho nên, đến lúc đó vẫn là kêu Giang Mẫn thay mình chọn đi!

Giang Trình Minh không ở lại lâu, sau khi nghe một cuộc điện thoại thì rời đi.

Lục Dung Nhan dọn dẹp mãi tới tận giờ cơm tối mới xong. Làm xong, nhìn lại cả căn nhà đều sáng choang.

Cô cảm thấy mỹ mãn nằm nghỉ trên sô pha, theo lý thuyết thì nhìn căn nhà sạch sẽ như vậy cô phải có cảm giác thành tựu chứ, nhưng chẳng hiểu sao cô cảm thấy thật trống rỗng, như thể trong lòng thiếu vắng cái gì đó…

Vì sao chứ? Chẳng lẽ vì đây không phải là nhà của mình?

Có lẽ vậy! Vì cô vẫn luôn quen sống ở Thanh Nhã Cư nên không khỏi có cảm giác này.

Lục Dung Nhan tự an ủi bản thân.

Nhưng khi nghĩ tới cảnh Lục Ngạn Diễm cùng Khúc Ngọc Khê ở trong văn phòng thì cô lại ảo não vỗ vỗ mặt mình, dựa đầu vào ghế mà thương cảm nói:

“Thôi thì, thành toàn cho các người! Tôi với đại ca thật là khẳng khái mà, thành toàn cho các người đến với người mình y êu! Vừa lòng chưa? Hai chúng ta thật tốt bụng mà! Thật là đại thánh mẫu!!”

Lục Dung Nhan không khỏi tự cười nhạo bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.