Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1023



Lam Doanh căn môi lạnh lùng nói: "Quý An Ninh, hôm nay ở đồn cảnh sát tôi không thể không cúi đầu trước cô, nhưng cô tưởng rằng tôi thực lòng xin lỗi, vậy thì cô sai rồi."

Quý An Ninh đương nhiên là biết cô ta chỉ giả bộ, cô lấy một cốc nước trái cây ở bên cạnh bước về phía ban công ít người, tránh xa Lam Doanh, cô ta thực sự khiến cô căm ghét.

Lam Doanh thấy cô lơ mình đi liền cắn chặt môi, tối nay cô tới đây cũng là vì muốn chọc tức Quý An Ninh, cô không thoải mái thì cũng không muốn Quý An Ninh được thoải mái.

Ánh mắt Lam Doanh độc ác bước về hướng ban công mà Quý An Ninh đang đứng.

Do buổi tiệc vừa mới bắt đầu, dường như khách khứa đều đang ở đại sảnh, ban công trở thành một nơi yên tĩnh, Quý An Ninh đứng đó hóng gió, bỗng nhiên rèm cửa sau lưng bị vén lên, ánh sáng chao đảo, Lam Doanh khoanh tay bước vào.

Quý An Ninh ngoảnh đầu nhìn thấy cô ta bước vào, cô chán ghét quay người định bước đi.

Lam Doanh lập tức gọi cô lại: "Sao vậy? Cô sợ tôi sao?"

Quý An Ninh lạnh nhạt hừ một tiếng: "Tôi không sợ cô, tôi thấy căm ghét cô, đứng cạnh cô tôi cảm thấy không khí cũng bị vấy bẩn."

"Cô..." Lam Doanh chưa bao giờ bị sỉ nhục tới vậy, cô cắn môi phản kích: "Cô tưởng rằng mình sạch sẽ sao? Ba năm trước, cô và mối tình đầu của mình quan hệ mập mờ, cô cũng đâu sạch sẽ gì chứ!"

Quý An Ninh dừng bước, nghiến răng quay lại: "Cô còn mặt mũi nào nhắc tới việc ba năm về trước?"

Nào ngờ, lúc này có hai bóng người đàn ông khí chất bất phàm vừa bước từ đám đông đi về phía ban công tìm người, Cung Vũ Trạch được Dương phu nhân cho biết bà nhìn thấy bạn gái anh đang ở ban công này, còn Lam Phong thì đi tìm Lam Doanh, nên cả hai người cùng tới đây.

Hai người vừa bước tới rèm cửa của ban công, Lam Phong đang định vén rèm cửa bước vào thì cả hai nghe thấy gióng nói vừa tức giận vừa căm hận của Quý An Ninh phía sau rèm cửa.

Cung Vũ Trạch giật mình, anh giơ tay giữ lấy cánh tay Lam Phong, ánh mắt ra hiệu anh không được vào, anh muốn nghe xem rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, An Ninh đang nói chuyện với ai?

Đúng lúc này, một giọng nữ cười nhạt vang lên: "Tại sao lại không thể nhắc lại chứ? Việc của ba năm trước khiến cô mất mặt sao?"

Giọng nói này là của Lam Doanh, Lam Phong sau rèm cửa mặt biến sắc, anh căng thẳng toàn thân cứng đơ, em gái anh nói với anh rằng cô không quen Quý An Ninh, nhưng lúc này tại sao cô ấy lại nói mình có liên quan tới việc của ba năm về trước?

"Trên ban công, ánh sáng không hề rõ ràng, nhưng sắc mặt thay đổi liên tục của Quý An Ninh thì vô cùng rõ rệt, cô nắm chặt tay nhìn chằm chặp Lam Doanh: "Cô còn nhắc tới việc của mẹ tôi nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu."

"Ha ha, nói cho cô biết, đoạn video của mẹ cô tôi vẫn đang giữ! Món đồ hay ho như vậy, vứt đi thì thật đáng tiếc! Cho dù không thể để mọi người cùng chiêm ngưỡng thì chí ít cũng có thể dùng làm phúc lợi gửi cho các website! Tặng miễn phí cho họ cũng được!" Giọng Lam Doanh vô cùng ngoa ngoắt và ác độc.

"Cô... cô dám!" Quý An Ninh tức giận hai mắt bừng bừng lửa giận, cô tức muốn phát điên.

"Cô đã cướp anh Vũ Trạch của tôi, tôi có gì mà không dám chứ? Là cô ba năm trước không giữ chữ tín, tôi đã nói rồi, bảo cô cút xa khỏi anh ấy, là bảo cô cút vĩnh viễn, nhưng sau ba năm cô vẫn quay lại bên cạnh anh ấy?" Giọng nói của Lam Doanh vô cùng phẫn nộ và không cam tâm

Quý An Ninh mắt đỏ hoe, cô hít một hơi thật sâu, không giấu tâm trạng kích động: "Ba năm còn không đủ sao? Cô ép tôi rời xa người mà tôi yêu nhất, còn dùng cách thay lòng đổi dạ để làm tổn thương anh ấy, cô có biết suốt ba năm qua tôi đã phải sống ra sao không? Tôi đã sống trong hối hận và áy náy, mọi đau khổ tôi phải trải qua đâu ít hơn cô?"

"Cô đau khổ có là gì? Tôi yêu anh ấy mười mấy năm, tôi mới là người đau khổ nhất." Lam Doanh giận dữ thét lên.

Quý An Ninh cười nhạt: "Cô không xứng, cô căn bản không xứng với anh ấy."

"Vây cô xứng sao? Mẹ cô là gái gọi, việc này anh ấy còn chưa biết phải không? Nếu người nhà anh ấy biết được cô chỉ là một đứa con hoang, cô thấy rằng họ sẽ cho cô làm bẩn huyết thống cao quý của nhà họ Cung không?"

Quý An Ninh hít một hơi thật sâu, cô không phản bác thân phận của mình, cô hơi ngẩng đầu nói: "Không cần biết mẹ tôi có xuất thân thế nào, tôi không cho phép cô sỉ nhục bà, trong trái tim tôi, bà vĩnh viễn là mẹ của tôi."

"Phụt... các người đều là những kẻ ti tiện, ti tiện tới tận xương tuỷ, ti tiện tới bùn lầy, cả đời này đều ti tiện" Lam Doanh dùng lời lẽ thô tục để mắng chửi cô.

Quý An Ninh vẫn đang cầm một cốc nước nho, nghe câu nói này, sự phẫn nộ của cô đã vượt giới hạn chịu đựng, cô hất mạnh cốc nước nho trong tay vào gương mặt đang đắc ý của Lam Doanh.

Lam Doanh không hề phòng bị, gương mặt trang điểm cầu kì bị nước nho đỏ tươi làm nhoè hết, mắt cô cũng bị nước nho hất vào, cô vội ôm mặt thét lên: "A!" Lúc này, rèm cửa sau lưng bị vén lên, Lam Phong và Cung Vũ Trạch đồng thời bước vào, Lam Phong lo lắng nhìn em gái mình, thấy em gái chỉ bị hất nước nho anh mới yên tâm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Ban nãy anh và Cung Vũ Trạch đứng ở ngoài, lời Quý An Ninh và Lam Doanh nói họ đều nghe thấy hết, lúc này, anh thậm chí không dám ngẩng mặt nhìn mặt Cung Vũ Trạch.

Đôi mắt Quý An Ninh tức giận đỏ hoe, khi cô quay người lại, còn chưa nhìn rõ phía sau có người thì vai đã bị một bàn tay giữ lại, ngay sau đó mặt cô được kéo lại gần một vòm ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc khiến Quý An Ninh bàng hoàng giây lát.

Sao lại là anh? Sao anh lại tới đây?

Lam Doanh chớp mắt hai cái liền nhìn thấy rõ trở lại, thấy anh trai mình và Cung Vũ Trạch bước vào, cô ta lập tức tỏ ra tủi thân: "Anh, anh Vũ Trạch, cô ta hất em... cô ta dùng nước trái cây hất vào mặt em..."

"Tiểu Doanh, đừng nói nữa." Sắc mặt Lam Phong đỏ bừng, anh thực sự không ngờ rằng em gái mình lại có thể làm ra việc như vậy, che giấu kĩ quá.

"Cô ta hất nước vào em, mọi người đều nhìn thấy rồi đó, cô ta vừa hất vào em..." Lam Doanh lúc này đương nhiên phải khiến mình trở nên uất ức, khiến anh trai và Cung Vũ Trạch đều phải thương mình.

Giọng Cung Vũ Trạch gay gắt, nghiến răng nói: "Tại sao cô ấy hất nước vào cô?"

Lam Doanh không hề nghe ra sự tức giận trong lời nói của Cung Vũ Trạch, cô ta ngược lại còn tỏ ra vô tội: "Em cũng không biết! Chắc cô ta tâm thần, vô duyên vô cớ hất nước vào em..."

"Tiểu Doanh... em..." Lam Phong bị gương mặt giả tạo của em gái mình làm cho tức chết, đây còn là em gái của anh nữa hay không? Đây là một người đàn bà ác độc khiến anh xa lạ.

Quý An Ninh vùi đầu vào ngực Cung Vũ Trạch, cô cũng chỉ tưởng họ mới vừa bước vào, cô có phần hốt hoảng ngẩng đầu nói: "Em không cố ý hất nước vào cô ta." Trong đôi mắt sâu thẳm của Cung Vũ Trạch chỉ có xót thương, thương cô khiến trái tim anh tan nát. Vừa rồi đứng sau rèm cửa anh đã nghe thấy tất cả, thì ra ba năm trước cô rời xa anh là có nguyên do, thì ra cô bị ép buộc, cô đã phải đau khổ trong suốt ba năm còn anh thì không hề hay biết, vẫn còn trách cô, hận cô, sao anh lại đáng chết tới vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.