Sau khi dùng xong bữa sáng ở bên ngoài, Quý Thiên Tứ quay về phòng làm việc. Lúc đi qua phòng làm việc của Âu Dương Mộng Duyệt, anh vô thức nhìn vào trong một cái, nhưng anh vừa nhìn vào thì anh đã dừng chân lại. Anh vốn tưởng trong phòng không có ai, không ngờ lại có bóng người mảnh khảnh đang ngồi bên trong đối diện với máy tính, đang rất nghiêm túc làm gì đó.
Sắc mặt Quý Thiên Tứ trầm xuống, không phải anh không cho phép cô đi làm sao? Sao cô còn đến đây?
Anh không vui đẩy cửa vào, tiếng cửa mở làm cho Âu Dương Mộng Duyệt ở bên trong giật mình, cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh đang đi đến mang theo vẻ mặt u ám.
“Sao vậy?” Âu Dương Mộng Duyệt cười hỏi.
“Ai cho cô đến công ty?” Mắt Quý Thiên Tứ dừng lại trên gương mặt của cô, giống như đang nhìn xem thương tích của cô thế nào vậy.
Hôm nay cô trang điểm theo kiểu thanh lịch, má cũng đã bớt sưng hơn, lúc này anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng mịn của cô, nhưng anh biết vẫn còn vết hồng của cái bạt tay ở đó.
“Tôi nói rồi mà, tôi không sao, vẫn có thể làm việc được, xin hỏi hôm nay tổng giám đốc Quý có việc gì muốn giao cho tôi làm không?” Âu Dương Mộng Duyệt cong mày cười hỏi anh.
Mắt Quý Thiên Tứ híp lại, anh đột nhiên quên mất một chuyện, đó chính là ban đầu anh đồng ý sắp xếp cho cô vào công ty, chỉ là để ép cô về nước, mà không phải để cô đến đây hưởng thụ hay lười biếng gì.
“Mười lăm phút sau đến phòng tôi.” Nói xong Quý Thiên Tứ quay người rời đi.
Âu Dương Mộng Duyệt cầm giương soi lại một chút, kiểm tra lại lớp trang điểm của mình có bị phai không, cô định đến phòng rửa tay một lát.
Trong phòng rửa tay, Âu Dương Mộng Duyệt đi vào một phòng, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến. Trong phòng làm việc này đều là trợ lý của Quý Thiên Tứ, cô thầm nghĩ, còn ai có thể vào đây được nữa?
Mặc dù nghe thấy tiếng của hai cô gái đều đang trang điểm, nhưng chỉ thấy một người giống như đang đánh son, giọng nói có chút chói tai nói: “Không phải nói cái tát kia có thể đánh cho cô ta ngất luôn à? Vậy sao nhanh như vậy cô ta đã quay lại làm việc rồi?”
“Ai nói không phải chứ! Tôi còn tưởng cô ta ít nhất cũng phải xin nghỉ mấy ngày cơ!”
“Hừ! Tôi nói nghe nói, cô ta dùng mọi cách để tiếp cận tổng giám đốc Quý đấy, tin đồn trong công ty cũng không phải là vô căn cứ, không có lửa thì làm sao có khói chứ.”
“Nói vậy, tin đồn xôn xao như thế, nhưng người ta thì sao? Vốn dĩ cũng không lo lắng gì mà.”
Âu Dương Mộng Duyệt ngồi bên trong lập tức nhận ra tiếng của hai cô gái, một là Dương Thuần, người còn lại là trợ lý Jenny. Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt hơi trừng mắt, người mà hai người họ đang nói là cô ư?
Bọn họ nói chuyện gì mà được bàn tán xôn xao chứ? Sao cô lại không biết vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở lên căng thẳng, cũng không giám phát ra bất kỳ âm thanh nào, cứ như vậy nghe bọn họ nói chuyện tiếp.
Trong phòng rửa tay có hai phòng, hai người đang nói chuyện này cũng không đi xem có người hay không. Có điều, bọn họ nói chuyện rất hào hứng như thế, chắc là quên đi xem rồi.
“Theo tôi thấy, tổng giám đốc Quý thật sự không có mờ ám với cô ta đâu! Với thân phận cao quý của anh ấy, nhìn cũng biết là người cấm dục rồi, không giống là loại đàn ông đưa tới cửa thì sẽ cần.” Tiếng Jenny vang lên.
Dương Thuần cũng không khỏi cười lạnh một tiếng: “Vậy cô nói xem vì sao cô ta vừa đến đã được làm trợ lý đặc biệt rồi? Thay tổng giám đốc xử lý các tất cả tài liệu như thế? Hơn nữa, bên phòng nhân sự cũng nói, lần đầu rõ ràng tổng giám đốc Quý đã từ chối tuyển cô ta, sao chỉ qua mấy ngày lại đồng ý cho cô ta vào công ty?Nếu trong đó không có điều gì mờ ám, tôi mới không tin đâu! Khẳng định là người ta chủ động dâng lên đến cửa rồi.”
“Haizz! Cô nói cũng đúng. Trên thế giới này, biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, lòng người vẫn còn cách cái dạ dày nữa mà! Bên ngoài cô ta tỏ vẻ thanh cao, ai biết được trong xương cốt có bao nhiêu phóng túng chứ.”
“Cứ đợi rồi xem đi! Tôi nghĩ sớm muộn gì cô ta cũng cùng tổng giám đốc Quý gây ra chuyện xấu gì trong công ty cho mà xem.”
Hai người họ vừa nói vừa đẩy cửa đi ra, còn trong phòng, mặt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ lên, cô không dám tin mà nghe hết cuộc nói chuyện của hai người kia, nghe xong, cô mói biết, hóa ra trong công ty cô lại bị gắn cho cái danh không tốt vậy.
Những người này dựa vào cái gì mà có thể suy đoán được như thế chứ? Gì mà cô chủ động đưa tìm đến cửa của Quý Thiên Tứ, sau đó mới có công việc này chứ?
Lúc này Âu Dương Mọng Duyệt đúng là dở khóc dở cười, lại cảm thấy rất bất lực. Đúng là, cô vừa đến đã được coi trọng, vừa đến dã có được vị trí cao hơn những người trợ lý khác, thì ra cái này cũng khiến cho người ta suy đoán lung tung à?
Âu Dương Mộng Duyệt đi ra ngoài, đi qua cửa phòng Dương Thuần, từ cửa sổ cô ta liếc mắt nhìn cô một cái, khiến da mặt cô cũng có cảm giác nóng lên. Thời gian đầu mới vào công ty, cô cũng có nghe thấy phía sau có người xì xào bàn tán, thì ra họ đều đang nói đến chuyện này.
Cô vừa vào trong phòng làm việc thì có điện thoại nội bộ vang lên, cô cầm lên nghe: “Alo, xin chào.”
“Đến phòng làm việc của tôi.” Tiếng của Quý Thiên Tứ vang lên.
“Vâng ạ!” Âu Dương Mộng Duyệt đáp một tiếng, sau có đi tới phòng làm việc của Quý Thiên Tứ.
Quý Thiên Tứ đang ngồi trên ghế làm việc, dáng người cao ráo toát lên khí chất vương giả, chỉ ngồi vậy thôi cũng có thể làm người khác thấy một khí thế của người chỉ huy rồi.
Âu Dương Mộng Duyệt đứng trước bàn làm việc của anh, hai tay bất giác hơi nắm lại, cô không biết có nên nói với anh chuyện cô vừa nghe trong phòng rửa tay không nữa.
Quý Thiên Tứ ngẩng lên nhìn cô một cái, nói: “Cô sao vậy?”
“Tôi không sao, hôm nay ngài có nhiệm vụ gì giao cho tôi vậy?”
“Lát nữa tôi phải đi gặp khách hàng, cô đi cùng tôi.”
“Ách? Đi gặp khách hàng ạ?”
“Đi đánh golf, chắc cô cũng biết chơi chứ?” Anh hỏi.
Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu nói: “Tôi đã từng học qua.”
Quý Thiên Tứ đứng dậy, chân dài bước ra cửa, Âu Dương Mộng Duyệt cũng đi ngay sau anh. Vừa mới đi ra đã thấy Dương Thuần và Jenny nhìn cô bằng ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện, khiến tim cô đập thình thịch. Trời ạ! Lần này lại càng bị hiểu lầm nữa rồi.
“Tổng giám đốc Quý, ngài muốn đi đâu vậy ạ?”
“Tôi ra ngoài một chuyến, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Quý Thiên Tứ dăn Dương Thuần.
“Trợ lý Âu Dương cũng đi cùng với ngài ạ?” Dương Thuần nhanh miệng cười hỏi.
“Đúng vậy.” Quý Thiên Tứ trả lời rất tự nhiên, quay lại nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Chúng ta đi thôi.”
Mặt cô bất giác đỏ cả lên, đi cạnh anh. Cô cũng cảm giác được sau lưng có hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, rất không được tự nhiên.
Trên đường đi, lần này Quý Thiên Tứ cũng không tự mình lái xe, tài xế của anh đang chờ ở cửa, vì vậy cô và anh từ đại sảnh đi qua đó. Trước kia, Âu Dương Mộng Duyệt cũng không để ý đến động tĩnh của mọi người xung quanh, nhưng lúc này, cô không thể không chú ý một chút. Quả nhiên, ánh mắt mọi người đang nhìn cô, tất cả đều mang theo chút khó nói.
Nói phức tạp thì có chút ngưỡng mộ, đố kỵ, còn có cả chút khinh bỉ.
Âu Dương Mộng Duyệt than nhẹ một tiếng, cô không thích cảm giác này chút nào, bị người khác hiểu lầm thật sự rất khó chịu.
Cô và Quý Thiên Tứ cùng ngồi vào ghế sau, tài xế bình tĩnh lái xe ra khỏi cửa chính của tập đoàn Quý Thị. Âu Dương Mộng Duyệt ngồi bên cạnh có chút lo lắng xoắn tay với nhau, dáng vẻ giống như có tâm sự gì đó nặng nề.