Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1046



Tối nay, Quý Thiên Tứ say mèm về nhà, mười giờ sáng ngày hôm sau lên máy bay cá nhân của Cung Vũ Trạch, đầu anh đau như búa bổ, lên máy bay xong liền tiếp tục nằm ngủ trên sofa.

Quý An Ninh thấy anh mình như vậy không khỏi giật mình, nữ tiếp viên hàng không liền lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh ấy.

"Vũ Trạch, anh có biết anh em làm sao không?" Quý An Ninh ghé sát tai Cung Vũ Trạch thì thầm.

Cung Vũ Trạch lắc đầu: "Không rõ, có lẽ có việc gì đó phiền lòng."

Quý An Ninh thương anh mình, lúc này cũng không dám làm phiền anh ngủ.

Máy bay bay thẳng lên trời, chớp mắt đã rời khỏi mặt đất, xung quanh mây trắng bồng bềnh, tâm trạng Quý An Ninh trở nên căng thẳng, cô không biết lần này tới nhà Âu Dương sẽ ra sao.

Thù oán của hai nhà nên giải quyết ra sao?

Âu Dương thế gia có một khu trang viên ở nước M, cả gia tộc sinh sống trong trang viên gần năm mươi năm, tường bao quanh trang viên đều hiện lên vết tích của năm tháng.

Trong nét uy nghiêm cũng toát lên khí thế danh gia quý tộc.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy vào, cửa kính của ghế sau phản chiếu một gương mặt xinh đẹp, thuần khiết, ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt trong sáng lúc này có phần vô hồn, mệt mỏi.

"Tiểu thư, tới nhà rồi." Dì Hà ngồi bên nhắc cô một tiếng.

Âu Dương Mộng Duyệt lúc này mới phát hiện ra họ đã vào trong trang viên, cô thở dài, đợi xe dừng lại, quản gia liền bước tới giúp cô mở cửa xe, vui mừng gọi một tiếng: "Đại tiểu thư, cô về rồi!"

"Ba tôi có ở nhà không?"

"Lão gia không có nhà, lão thái gia ở nhà."

Âu Dương Mộng Duyệt nghe nói ông mình ở nhà, tâm trạng trở nên căng thẳng, nét uể oải lập tức biến mất, cô luôn sợ ông mình, vì ông là người rất nghiêm khắc, cho dù ông cưng chiều cô nhưng cô cũng không dám hỗn xược trước mặt ông.

"Dì Hà, dì mang hành lý của tôi về phòng, tôi đi gặp ông." Âu Dương Mộng Duyệt nói, quản gia nói ông cô đang ở phòng trà trong hậu hoa viên, cô liền đi đường vòng về hướng hậu hoa viên.

Trong hậu hoa viên có một căn phòng được trang trí theo kiểu kiến trúc cổ, nơi này là nơi lão thái gia pha trà mời khách, bình thường là nơi đặt thư hoạ.

"Ông ơi, con về rồi đây." Âu Dương Mộng Duyệt vừa tới cửa đã gọi.

"Duyệt Duyệt về rồi sao, vào đây nào!" Một giọng nói uy nghiêm nhân từ vang lên.

Âu Dương Mộng Duyệt đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy ông mình đang cầm kính lúp nghiên cứu một bức tranh cổ, đây là món đồ sưu tầm mà ông yêu quý nhất.

"Ông ơi, ông lại tìm đâu được món đồ tốt nữa thế?" Âu Dương Mộng Duyệt bước tới cười nói.

"Đúng vậy, đây là món hàng thật mà ông đã phải bỏ ra một khoản tiền lớn khó khăn lắm mới mua được, ông đang kiểm tra." Tâm trạng của ông rất vui vì mua được một món đồ thật.

"Ông ơi, ông thích nó như vậy, sau này con sẽ lưu ý, có đồ tốt sẽ mang về cho ông."

Âu Dương Đoàn ánh mắt hiền từ nhìn cô khen ngợi: "Ừ, con có hiếu rồi!"

"Ông, gần đây sức khoẻ ông sao rồi?"

"Khoẻ lắm! Sao lại đột nhiên chạy về vậy? Không phải cần học nửa năm sao? Mới hơn một tháng mà?"

"Con nhớ ông mà!" Đang nói đột nhiên, bên ngoài vọng tới một giọng nam tức giận: "Chạy về lừa ông con phải không? Sao con không nói con không đi học mà là chạy đi đâu chơi?"

Một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi bước vào, trên mặt vẫn còn chút bực bội, chính là gia chủ của nhà này Âu Dương Bộ Vinh.

Sắc mặt Âu Dương Mộng Duyệt có phần hoảng hốt, không ngờ vừa về tới nhà đã bị ba phát giác.

"Ba, sao ba biết con không đi học?"

"Hừ, người bên đó nói, học phí đã nộp nhưng không thấy người đâu, điện thoại cho ba, nếu không sao ba biết được?"

"Được rồi, Bộ Vinh, con nó chẳng qua ham chơi một chút thôi! Duyệt Duyệt phải thừa kế gia nghiệp, áp lực rất lớn, khi còn trẻ ham chơi một chút cũng không sao." Âu Dương Đoàn không có ý trách mắng.

Âu Dương Mộng Duyệt cảm kích nhìn ông mình, đồng thời trong lòng không khỏi cảm khái, nếu như ông có thể nhân ái thêm một chút nữa, vứt bỏ thù hận với nhà họ Quý thì tốt biết bao.

"Nói xem, hơn một tháng qua con đi làm gì?

"Con... con đi chơi." Âu Dương Mộng Duyệt nói dối, cô nghĩ, Quý Thiên Tứ nói sẽ dẫn Quý An Ninh tới đây vậy thì cô không cần phải nói sẽ đi tìm chị ấy nữa.

"Nếu con đã không đi học, vậy thì hãy ở công ty, ba dạy con."

"Vâng, ba, con đi nghỉ trước đây." Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt đi qua ông, ôm mèo yêu của cô ra khỏi cửa.

Cũng may khi về đã nói trước với dì Hà, nói lần này đi nước R chơi, dì Hà cũng không bán đứng cô.

Âu Dương Mộng Duyệt ôm mèo cưng đứng trước cửa sổ, nhìn đồng cỏ bên ngoài, cô nghĩ thầm, khi nào Quý Thiên Tứ mới dẫn Quý An Ninh tới?

Cô không biết rằng họ đang ở trên máy bay, còn một tiếng nữa sẽ tới nước M.

Trên máy bay.

Quý Thiên Tứ đã tỉnh dậy, anh bóp đầu, uống một cốc nước ấm, Quý An Ninh ngồi đối diện đang lo lắng nhìn anh.

"Anh, có phải anh ốm rồi không?"

"Không sao, gần đây công việc bận rộn, không rèn luyện sức khoẻ, hơi cảm."

"Anh đã bị cảm rồi, sao còn đi bar uống rượu, lại còn uống say sỉn, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Quý An Ninh có phần trách móc, nhưng phần lớn vẫn là quan tâm.

Quý Thiên Tứ cầm ly nước, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, công ty không sao cả."

Quý Thiên Tứ nghỉ mấy tiếng trên máy bay, máy bay bay vào bầu trời nước M, còn một tiếng nữa sẽ hạ cánh.

Quý An Ninh cũng rất có thiện cảm với đất nước này, vì lần trước cô đã gặp lại Cung Vũ Trạch ở đây.

Máy bay lượn một vòng, sau đó hạ xuống sân bay quốc tế Cung Vũ Trạch sắp xếp xe đi đưa rước, tới thẳng biệt tự của anh ở đây, Quý An Ninh cũng có một căn biệt thự nhỏ ở đất nước này, nhưng lần này cô không tới đó.

Quý Thiên Tứ vì không muốn làm đèn điện giữa họ, anh liền ở trong một khách sạn năm sao cách biệt thự của Cung Vũ Trạch không xa. Lần này Cung Vũ Trạch liên hệ Âu Dương Bộ Vinh, hẹn riêng ông ra nhận mặt Quý An Ninh, vì dựa vào những tìm hiểu của Quý Thiên Tứ, Âu Dương Bộ Vinh từng muốn hoà giải ân oán hai nhà nhưng Quý lão gia vẫn giữ thái độ phản đối, tin rằng Âu Dương Bộ Vinh biết mình còn có một người con gái nữa trên đời, chắc chắn sẽ chấp nhận.

Trong gia viên nhà Âu Dương, chiều ngày hôm đó, Âu Dương Bộ Vinh nhận được điện thoại hẹn gặp, là Cung Vũ Trạch gọi tới.

Âu Dương Bộ Vinh rất ngạc nhiên trước cuộc gọi của thiếu gia đế quốc Cung Thị, và đương nhiên cũng không dám trễ nải.

"Cung thiếu gia, mười giờ sáng mai, chúng ta sẽ gặp mặt ở văn phòng công ty tôi có được không?"

"Âu Dương tiên sinh, nếu như có thể tôi muốn hẹn ngài ra ngoài gặp mặt."

"Nơi nào cũng được, Cung thiếu gia sắp xếp là được, tôi sẽ tới đúng giờ."

"Được, vậy mười giờ sáng mai, chúng ta gặp mặt ở đại sảnh khách sạn Pallas có được không?"

"Được, hẹn mai gặp lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.