Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1093



Lúc này ở trong xe biểu cảm của Âu Dương Mộng Duyệt đã bị Quý Thiên Tứ phát hiện. Anh chậm rãi dừng xe, nhìn cô, bàn tay anh nắm chặt lấy đôi tay đang run rẩy của cô?

“Sao thế?” Quý Thiên Tứ hỏi nhẹ nhàng,

Ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt vừa sợ hãi vừa lo lắng, “Ông nội em nhìn thấy chúng mình ở bên nhau.”

Quý Thiên Tứ vốn đã chuẩn bị điều này. Chuyện này sớm muộn cũng phải đối diện. Sớm hay muộn một chút đều không có vấn đề gì.

“Đừng lo, anh cùng em quay lại khách sạn.”Quý Thiên Tứ an ủi cô.

“Không, anh đừng đi. Một mình em đi thôi. Cho dù ông nội em có giận dữ thì để ông giận dữ với em thôi” Âu Dương Mộng Duyệt lo lắng cho anh.

Quý Thiên Tứ lắc đầu, ánh mắt kiên quyết, “Không sao, lẽ nào anh có thể tránh mặt mãi sao?”

“Nhưng.” Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt muốn bảo vệ anh.

“Đừng lo cho anh. Dù xảy ra chuyện gì, vì em anh đều có thể chịu đựng.” Quý Thiên Tứ đưa tay lên khuôn mặt đang đầy sự lo lắng của cô. “Đi thôi! Chúng ta quay lại khách sạn.” Quý Thiên Tứ quay đầu trở lại khách sạn. Trên xe, Âu Dương Mộng Duyệt gọi điện thoại cho Hạ An Ninh, để cô tới trợ giúp. Thế nhưng Quý Thiên Tứ bảo cô đừng làm phiền. Đây là ngày đầu tiên trong cuộc hôn nhân của Hạ An Ninh, anh hy vọng cô ấy sẽ vui vẻ với chuyện của mình.

Vì chưa chạy được bao xa, nên chẳng mấy chốc đã quay lại khách sạn. Xe dừng ở chỗ đậu, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trong xe, dường như có sức mạnh nào đó khiến cô sợ hãi không dám xuống.

“Xuống xe đi em!”

“Anh đừng đi có được không. Để em vào gặp ông nội em” Âu Dương Mộng Duyệt xuống xe, nắm chặt lấy tay anh. Trước đây cô cho rằng có thể đối diện với ông nội cô, đối diện với ân oán giữa hai nhà

Thế nhưng bây giờ cô thấy sợ, sợ sẽ bị ông nội cô trách mắng, sợ ông nội cô sẽ tính sổ ân oán giữa hai nhà lên đầu anh.

Quý Thiên Tứ thở khẽ một tiếng, nắm lấy tay cô rồi ôm chặt bờ vai cô, “Anh cũng không thể để em một mình đối diện. Nếu như thế, anh còn là người đàn ông của em nữa không?”

Âu Dương Mộng Duyệt hơi ngây người. Câu nói này đầy sự che chở, và đẩy lùi sự sợ hãi trong lòng cô.

Đúng, nếu ông nội cô trách mắng đuổi cô đi, cô sẽ đi cùng anh, để cả hai cùng bị đuổi ra khỏi nhà Âu Dương.

Lúc này, Âu Dương Đoàn đã quay lại phòng trong khách sạn. Khuôn mặt ông trầm tư.

Âu Dương Bộ Vinh ngồi bên cạnh. Âu Dương Đoàn hừ một tiếng, “Nếu Tiểu Duyệt lấy Quý Thiên Tứ, anh có biết điều này có nghĩa là tài sản của chúng ta sẽ biến thành của nhà họ Quý hay không? Anh để một người nhà họ Quý đến nắm giữ tài sản của chúng ta, tôi có chết cũng không chấp nhận.”

“Cha, cha nói đi đâu vậy.” Âu Dương Bộ Vinh có chút bất lực nhìn ông, “Ân oán hai nhà đã qua đi bao lâu rồi, chúng ta không thể ngồi lại với nhau nói chuyện hay sao?”

“Quý Sâm Nghiêm chết rồi, cha vốn đã định bỏ qua, không tính toán chuyện cũ. Thế nhưng là người nhà họ Quý tự tìm tới, lại còn cướp đi đứa cháu ta yêu quý nhất. Anh xem, ta có thể không tức giận không?” giọng điệu của Âu Dương Đoàn đầy sự tức giận.

Lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài. Trợ lý Tiểu Trần bước vào, “Lão gia, nhị tiểu thư và Quý tiên sinh tới.”

“Gọi Tiểu Duyệt vào” Âu Dương Đoàn không muốn gặp Quý Thiên Tứ.

“Mời cả hai chúng nó vào.” Âu Dương Bộ Vinh nhìn cha rồi nói.

Cửa mở ra, Âu Dương Mộng Duyệt bước vào trước. Thế nhưng tay cô đang nắm lấy tay của Quý Thiên Tứ bước vào.

Âu Dương Đoàn trừng mắt nhìn qua, thấy hai người đang cầm tay, ông ra lệnh, “Bỏ tay nó ra.”

Âu Dương Mộng Duyệt lắc đầu, kiên quyết nói, “Ông nội, cháu thích anh ấy. Cả đời này cháu sẽ ở cùng anh ấy.”

“Cháu định làm phản hay sao? Lời của ông mà cháu không nghe sao?”Âu Dương Đoàn trừng mắt nhìn cô, dường như muốn đứng dậy tách hai người ra.

“Âu Dương lão gia!” Quý Thiên Tứ lên tiếng.

Âu Dương Đoàn nhìn lạnh lùng, “Đây là chuyện nhà họ Âu Dương của chúng tôi. Nhà họ Quý các người đừng có nhúng tay vào.”

“Cháu và Tiểu Duyệt thực sự thương yêu nhau. Cháu mong ông tác thành cho chúng cháu” Quý Thiên Tứ nói với giọng cầu xin. Âu Dương Mộng Duyệt quay đầu nhìn anh, cũng lên tiếng, “Ông nội, cháu xin ông hãy tác thành cho chúng cháu. Chúng cháu thực sự yêu nhau.”

“Con nha đầu này, cháu muốn khiến ông tức chết hay sao? Lẽ nào cháu không biết ta hận nhà họ Quý như thế nào ư? Cháu còn dám đem người nhà họ Quý tới đây làm ông tức chết hả?”Âu Dương Đoàn nhìn vào đôi mắt của Âu Dương Mộng Duyệt, lúc đó ông cũng không thể trách mắng gì thêm.

“Cha, hai đứa chúng nó thật lòng yêu nhau, sao phải chia tách chúng nó. Cha đã quên chuyện con với tiểu Nhã rồi hay sao? Chẳng lẽ cha cũng muốn ép Tiểu Duyệt mất đi tình yêu của nó mà khổ cả một đời hay sao?”Âu Dương Bộ Vinh đau khổ nhìn cha mình.

Lúc này Âu Dương Đoàn mới trầm tư xuống. Thế nhưng ngọn lửa giận dữ trong ông vẫn chưa vơi đi.

“Tiểu Duyệt, chiều nay cháu quay về với ông,”Âu Dương Đoàn không muốn nói thêm gì, chỉ muốn cháu gái trở về bên ông.

Âu Dương Mộng Duyệt sợ hãi lùi về phía sau, lắc đầu, đôi mắt cô kiên quyết, “Không, ông nội, cháu không về đâu.”

“Ngoan, cùng ông trở về đi” Âu Dương Đoàn ngẩng đầu, đôi mặt lộ ra sự yêu thương. Dù gì thì đây cũng là cháu gái lớn lên từ bé bên ông.

“Ông nội, cháu không muốn rời xa anh ấy.” Âu Dương Mộng Duyệt càng nắm chặt tay của Quý Thiên Tứ.

Âu Dương Bộ Vinh thở dài một tiếng rồi nói với Âu Dương Mộng Duyệt, “Tiểu Duyệt, con về cùng chúng ta. Chuyện này về nhà rồi thương lượng.”

“Không cần phải thương lượng nữa. Tiểu Duyệt tuyệt đối không được ở cùng người nhà họ Quý” Âu Dương Đoàn lên tiếng phản đối.

Ánh mắt của Quý Thiên Tứ nhìn vào Âu Dương Đoàn. Anh nhận thấy Âu Dương Đoàn rất tức giận. Ông tức giận tới tím mặt, bàn tay vô thức đập vào ngực.

Rõ ràng là ông ấy đang vô cùng tức giận.

“Tiểu Duyệt, em hãy quay về cùng ông nội em trước.” Quý Thiên Tứ đột nhiên nói.

Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu nhìn anh anh với vẻ lo lắng, muốn biết tại sao anh lại nói như thế.

Anh mắt dịu dàng của Quý Thiên Tứ nhìn cô, “Anh sẽ tới tìm em. Em hãy quay về với ông nội em trước đi.”

Âu Dương Mộng Duyệt mặc dù không muốn rời xa anh. Thế nhưng lời của Quý Thiên Tứ khiến cô yên tâm. Cô cũng cần thời gian giải thích với ông nội cô. Cô gật đầu, “Vâng, vậy thì chiều nay em sẽ về với ông nội.”

Nghe câu này, sắc mặt của Âu Dương Đoàn mới bớt sự tức giận. Thế nhưng ông không hề có ý cảm ơn Quý Thiên Tứ. Ông nói, “Sau này người nhà họ Quý các người đừng bao giờ xuất hiện trong nhà họ Âu Dương chúng tôi. Chúng tôi không hoan nghênh.”

“Ông nội, ông đừng lạnh lùng như thế được không?” Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ông với ánh mắt cầu xin.

“Hừ, Người nhà họ Quý lẽ nào không lạnh lùng sao?” Âu Dương Đoàn hướng về Quý Thiên Tứ xua tay, “Cậu đi đi! Tôi không muốn nhìn cậu nữa.” Âu Dương Mộng Duyệt nắm chặt tay của Quý Thiên Tứ, cô không muốn để anh ấy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.