Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1108



Cổ họng của Quý Thiên Tứ khô khan như lửa, dường như có một đống lửa đang bao vây lấy anh, khiến máu chảy trên người anh toàn bộ dồn lên não.

“Em tắm xong rồi, anh tắm đi!” Âu Dương Mộng Duyệt khuôn mặt đỏ bừng, sau đó, có chút hoảng loạn đi qua trước mắt anh, đi tìm máy sấy tóc.

Quý Thiên Tứ nhìn cơ thể rõ ràng đang run rẩy căng thẳng của cô, trong lòng anh vừa giận vừa cười, nhưng, càng nhiều hơn là tình yêu của anh dành cho cô.

Âu Dương Mộng Duyệt tìm được máy sấy tóc, ngồi trước gương, vuốt mái tóc dài chuẩn bị sấy khô, sau lưng, một bàn tay to cẩn thận tiếp qua chiếc máy sấy trong tay cô, trái tim của Âu Dương Mộng Duyệt bỗng nhảy cẫng.

Quý Thiên Tứ ấn nút chỉnh tốc độ gió thoải mái, năm ngón tay xuyên qua mái tóc tơ mềm mại, sấy tóc cho cô.

Âu Dương Mộng Duyệt nheo nheo mắt, hưởng thụ sự dịu dàng từ ngón tay của anh, thế là cô vặn thẳng cổ, một khuôn mặt tinh tế như tranh, xuất hiện dưới ánh nhìn của người đàn ông.

Cổ họng của Quý Thiên Tứ rung động nhẹ, nhưng ngón tay vút trong làn tóc của cô rất dịu dàng, tóc dài của Âu Dương Mộng Duyệt phải sấy một hồi mới khô, Âu Dương Mộng Duyệt ngủ hờ một lát, và mở mắt ra, đôi mắt ướt át trong trẻo, nhìn anh, “Anh đi tắm đi!”

Quý Thiên Tứ mím bờ môi mỏng, đôi mắt vẫn thấy rõ được sự kiềm chế trong đó, “Tiểu Duyệt...”

Âu Dương Mộng Duyệt đoán được anh muốn nói gì, cô kiên định nhìn anh, “Đừng nói nữa, em biết anh muốn nói gì, em không muốn nghe.”

“Em sẽ không hối hận sao?” Quý Thiên Tứ trầm giọng hỏi.

“Không hối hận, em tuyệt đối không hối hận.” Giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt, nghiêm túc, khẳng định, không hề có chút do dự.

Quý Thiên Tứ than nhẹ một hơi, yên lặng đứng ở đó, anh nói lí nhí, “Đồ ngốc.”

Âu Dương Mộng Duyệt nghe tiếng anh thở dài, cô lập tức sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, “Em tình nguyện làm đồ ngốc của anh, đừng có từ chối em nữa được không, cầu xin anh đó.”

Câu nói này, đã khiến toàn bộ sức kiềm chế và ý chí của Quý Thiên Tứ, mở ra một lỗ hổng mạnh mẽ, không vá lại được nữa, anh ôm chặt lấy cô, cúi người dò tìm đôi môi đỏ của cô.

Âu Dương Mộng Duyệt chủ động choàng cổ anh... quấn lấy anh...

Sáng sớm.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu xanh đậm soi rọi vào trong phòng, kèm theo hơi thở ấm áp, chiếu sáng lên chiếc giường rộng rãi có đôi trai gái đang ôm nhau trong giấc nồng.

Đôi mắt của Quý Thiên Tứ hé mở, ánh mắt sáng ngời pha lẫn nỗi thỏa mãn, anh nhẹ nhàng ôm lấy người con gái trong lòng, cẩn thận đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cô gái trong lòng anh dùng gương mặt nhẹ nhàng chạm vào bờ ngực anh, tiếp tục ôm anh ngủ, còn anh không động đậy, cứ thế mà mở mắt, chờ đợi cô tỉnh giấc.

Khi Âu Dương Mộng Duyệt thức dậy, tiếp đến la lên một tiếng, sau đó, cô dường nghĩ không nghĩ đến việc chạm mặt anh trong khung cảnh sáng chói đến như vậy.

“Sao thế?” Quý Thiên Tứ cũng giật nảy người.

Âu Dương Mộng Duyệt che mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt thanh khiết và xấu hổ, “Mắc cỡ quá.”

“Em sao rồi?” Quý Thiên Tứ dịu dàng hỏi.

Âu Dương Mộng Duyệt cắn chặt môi, cho dù không lên tiếng, nhưng cũng không thể đứng dậy ngay, cô nhỏ giọng nói, “Em nằm chút nữa mới xuống giường.”

“Được, anh gọi khách sạn mang đồ ăn tới, ăn ở trong phòng.”

“Được.” Âu Dương Mộng Duyệt cũng đồng ý, khi nhìn theo hình bóng của anh bước xuống giường, cô vẫn mắc cỡ quay mặt ra chỗ khác, sau đó, lại cảm thấy không nên bỏ lỡ cơ hội được nhìn lén anh, liền lén lút dõi theo thân hình quyến rũ của người đàn ông này, đến nỗi mặt đỏ tai tía, tiếp theo, thì sao mà ngủ được nữa?

Khi dùng bữa sáng, ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Trong mắt của Quý Thiên Tứ, bao trùm ánh nhìn ấm áp tươi sáng, càng lúc càng thâm sâu, khiến người ta nhìn một lần có thể bị chìm đắm vào đó.

Mặt của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ đến tận mang tai, từ một người con gái trở thành một người phụ nữ, cô không hề hối hận, chỉ hi vọng sự hạnh phúc này, sẽ giữ mãi đến già.

Đừng bao giờ thay đổi.

Ở đây chơi thêm ba ngày, vào buổi trưa của ngày thứ ba, từ thị trấn trở về thành thị, trên đường về, dường như có một nỗi áp lực không tên đè nén lên người của hai họ.

Thời gian vui vẻ như vậy, một khi đã từng sở hữu, thì không thể nào chịu đựng nỗi giày vò nữa.

“Em đi về nhất định cầu xin ông nội đồng ý cho hai ta đến với nhau.” Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ra cửa sổ bên ngoài nói.

Lúc này Quý Thiên Tứ càng có tâm lý, cho dù có bỏ đi tất cả, cũng phải ở lại bên cạnh cô, bất kể bắt anh phải khiêm nhường đến cỡ nào đi chăng nữa, cho dù Âu Dương Đoàn bắt anh phải trả giá đắt, chỉ cần đồng ý cho hai người họ đến với nhau, anh cũng chấp nhận.

Về đến thành thị, Âu Dương Mộng Duyệt đến công ty, Âu Dương Bộ Vinh mới xong một cuộc họp, công ty đã giành thắng lợi.

“Tiểu Duyệt, về rồi à.” Âu Dương Bộ Vinh mỉm cười hỏi.

“Cha, hai ngày nay ông nội có hỏi gì về con không?”

“Ừ, cha đã nói với ông rồi, con đi chơi với bạn”

“Cha, cha cảm thấy mình giấu ông nội như vậy có tốt không? Con không muốn phải giấu giếm nữa, con muốn ông đồng ý để hai con được đến với nhau.” Trên mặt của Âu Dương Mộng Duyệt toát lên vẻ cứng rắn.

Âu Dương Bộ Vinh cũng cảm thấy không thể che giấu thêm được nữa, rốt cuộc cũng không còn cách nào khác, ông trầm tư một hồi, “Vụ việc này, để cha giải quyết cho!”

“Cha...”

“Tiểu Duyệt, cha hy vọng có thể làm gì đó cho hai con.” Âu Dương Bộ Vinh dứt lời, nói tiếp với Âu Dương Mộng Duyệt, “Con về trước đi, cha về trễ chút.”

“Cha sẽ về ăn bữa tối không?”

“Về!”

“Được!” Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười, quay lưng rời khỏi.

Âu Dương Bộ Vinh nhìn hình bóng rời khỏi của cô, như vừa hạ quyết tâm làm gì đó, ông gọi điện cho bác sĩ chữa bệnh của mình, “Jack, chút tôi sẽ ghé chỗ ông.”

“Âu Dương tiên sinh, ngài có chỗ nào không được khỏe sao?”

“Không, tôi muốn ông làm một xét nghiệm cho tôi.”

Nửa tiếng sau, tại một bệnh viện tư nhân, trước mặt của Âu Dương Bộ Vinh, bác sĩ Jack mở toa đặt xuống vài viên thuốc, “Âu Dương tiên sinh, ông có chắc chắn sẽ làm như thế chứ?”

“Lúc cần thiết, thì phải làm thôi.” Âu Dương Bộ Vinh cười mếu một tiếng, không có do dự gì cả mà nuốt hết đống thuốc đó.

“Đây không có gây ra tác dụng phụ gì cho ông cả, chỉ là một vài liều thuốc xoa dịu tinh thần, khiến ông cảm thấy tinh thần bất ổn, luôn lâm vào trạng thái ngủ gục, qua mấy hôm sẽ hết thôi.”

“Vâng! Cám ơn, tôi hi vọng Jack sẽ phối hợp ăn ý với tôi, diễn tốt phi vụ này.”

“Tuy tôi không biết rõ nỗi khổ tâm của ông, nhưng ông hãy yên tâm, tôi sẽ phối hợp tốt với ông.”

Âu Dương Bộ Vinh gật đầu, lúc này, thật sự ông không muốn dùng khổ nhục kế để lừa gạt tình cảm của cha, nhưng mà, ông chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa, chỉ cần ông nằm xuống, thì công ty chắc chắn sẽ giao cho con gái, và trọng trách gánh vác công ty được trao cho con gái tự mình điều hành, nếu bên cạnh con gái không có một người giúp đỡ, sẽ cực kì khó khăn vất vả.

Chỉ cần Quý Thiên Tứ biểu đạt rõ ràng tâm ý của mình, hi vọng cha sẽ nhìn rõ quyết tâm yêu nhau của hai đứa trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.