Nhưng người đàn ông này dám ức hiếp Cổ Hạo khiến cô vô cùng tức giận.
"Cút!" Làn môi gợi cảm của anh mím lại, nói ra lời nói vô cùng lạnh lùng.
Như thể Cung Vũ Ninh là một người nhiều chuyện và nhiễu chuyện.
Cổ Hạo nhìn thấy cô lập tức giật mình: "Chị Vũ Ninh, sao chị lại ở đây!"
"Tiểu Hạo đừng sợ, chị tới cứu em." Cung Vũ Ninh lập tức chuẩn bị tư thế sẵn sàng giao chiến, tay nắm thành hai nắm đấm chuẩn bị đánh nhau.
Cổ Hạo lập tức tròn mắt kinh ngạc nhìn tư thế của Cung Vũ Ninh, cảm thấy không ổn cho lắm: "Chị Vũ Ninh, chị đừng..."
"Này, thả bạn tôi ra nếu không tôi sẽ cho anh thấy sự lợi hại của bổn tiểu thư." Cung Vũ Ninh quát người đàn ông kia.
Người đàn ông kia nheo mắt lại,khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Chỉ dựa vào cô?"
"Anh dám coi thường tôi." Cung Vũ Ninh lại càng tức giận, người đàn ông này dựa vào đâu mà coi thường người khác?
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên! Đôi mắt sắc lạnh như hồ nước lạnh khóa chặt vào cô, có điều khi quay người chỉ đấm mạnh một cái lên bức tường bên cạnh Cổ Hạo, bức tường đó lập tức lõm vào.
Nếu như nắm đấm đó đánh lên mặt người chắc chắn nhan sắc sẽ bị hủy hoại!
Cung Vũ Ninh tròn mắt kinh ngạc, môi hồng há hốc, người đàn ông này khỏe tới vậy sao, trời ơi, hình như cô không đối phó nổi.
Cổ Hạo lập tức né tránh cánh tay của anh, gương mặt tuấn tú sợ hãi tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cậu ta thở dốc chạy tới bên Cung Vũ Ninh, đưa tay ra kéo cô: "Chị Vũ Ninh, chúng ta đi mau thôi."
Cung Vũ Ninh bị cậu ta kéo chạy được vài mét rồi mới không hiểu hỏi: "Tại sao phải chạy, tên khốn đó ức hiếp em."
Nói xong cô lại ngoảnh đầu lại, tên khốn kia vừa bước ra từ góc tường, bộ comple đắt tiền trên người càng tôn anh ta lên như một hoàng tử cao quý.
Gương mặt người đàn ông ấy, lông mày sắc như kiếm, mắt sắc như cạnh băng, đôi môi gợi cảm mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân ẩn chứa bá khí không cho phép xâm phạm, dáng người cao lớn, tạo ra áp lực vô hình đối với người xung quanh.
Cung Vũ Ninh cũng rất kinh ngạc, Cổ Hạo không phai bạn trai của anh ta sao? Tại sao nhìn thấy anh ta lại sợ tới vậy?
"Tại sao lại phải chạy? Rõ ràng là anh ta không đúng." Nói xong Cung Vũ Ninh lại vùng vẫy, Cổ Hạo không kéo được cô, Cung Vũ Ninh đứng tại chỗ, đôi mắt giận dữ nhìn người đàn ông đang bước tới: "Này, mau xin lỗi bạn tôi."
"Chị Vũ Ninh..." Cổ Hạo bên cạnh sắp phát khóc, cậu thực sự không muốn đắc tội với người đàn ông này.
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông kia khẽ nheo lại, khóe miệng cười nhạt, nhìn cô gái đang chắn đường.
"Này, xin lỗi đi chứ!" Cung Vũ Ninh thấy anh ta không thèm để tâm ngược lại còn đi về phía cô, dáng người cao lớn một bước đi lại lấn sát gần cô như muốn áp đảo.
Cung Vũ Ninh chỉ biết nhìn lồng ngực của anh ta tì sát lại, cô tròn mắt tức giận giơ tay đẩy anh ta ra, anh ta liền lấy tay túm lấy cổ áo sau gáy của cô, Cung Vũ Ninh bị anh ta nhấc bổng lên đặt sang một bên như một đứa trẻ, sau đó thản nhiên bước qua.
"Này, tên khốn..." Cung Vũ Ninh cắn môi chửi một câu.
Người đàn ông hừ một tiếng, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cung Vũ Ninh, chế nhạo: "Muốn ra mặt giúp người khác mà cũng không biết tự lượng sức."
"Anh không được ức hiếp chị ấy." Cổ Hạo bước lên chắn trước mặt Cung Vũ Ninh, sợ cô sẽ bị ức hiếp.
Người đàn ông cảm thấy vô vị liền nhướng mày bỏ đi, Cung Vũ Ninh giơ nắm đấm hướng về sau lưng anh ta, người đàn ông này thật quá đáng.
Ánh mắt Cổ Hạo nhìn theo anh ta, đợi anh ta đi khuất rồi cậu mới thở phào, Cung Vũ Ninh lập tức quan tâm hỏi: "Tiểu Hạo, em không sao chứ?"
"Em không sao!" Cô Hạo thở dài, sau đó như nghĩ ra điều gì liền nài nỉ: "Chị Vũ Ninh, chị tuyệt đối không được nói chuyện hôm nay cho chị em biết đấy, nếu không chị ấy sẽ chửi em chết."
"Được rồi, chị không nói, có điều lần sau nhìn người nhìn chuẩn một chút, người như tên khốn đó thì đừng quan tâm." Cung Vũ Ninh bất bình thay cho cậu ta.
Cổ Hạo nghe không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, nghe lời nói: "Vâng, sau này nhìn thấy anh ta em sẽ tránh đường."
Ở nơi Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo không nhìn thấy, bước chân người đàn ông kia đi tới một góc, ở đó có sáu người đàn ông mặc comple lịch sự đang đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy anh ta liền cung kính gọi: "Đại thiếu gia."
Người đàn ông ừ một tiếng, được đám người kia hộ tống rời đi.
Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo rời khỏi sân bay, lần này Cổ Hạo cũng không có nơi nào để đi nên quyết định cùng Cung Vũ Ninh đi ăn trực tiệc cưới.
Trên xe, mấy lần Cung Vũ Ninh định hỏi cậu ta nhưng lại thôi, mặc dù cô không kì thị tình yêu đồng giới, ngược lại trong lòng cô còn chúc phúc cho họ, vì tình yêu cao hơn tất cả, chỉ cần đó là tình yêu đẹp thì đều không nên bị phụ lòng.
Cung Vũ Ninh không hề phát hiện ra phía sau taxi của họ có một chiếc xe hơi màu đen đang bám đuôi, đó chính là xe của vệ sĩ A Đoàn, anh ta lái xe sau xe cô để bảo vệ.
Cổ Hạo khá trầm tư, không biết đang nghĩ gì, nửa mặt tuấn tú khiến cậu ta nhiều lúc còn đẹp hơn con gái, trên tai có đeo một chiếc khuyên kim cương, rất cá tính.
Cung Vũ Ninh nghĩ tới việc trước đây khi Cổ Duyệt biết cậu em trai mình thích đàn ông, cô tức muốn phát điên, nhưng đã qua mấy năm cũng không thể khiến cậu ta chuyển đổi trở lại, nên cả nhà họ đều chấp nhận như vậy.
Cổ Hạo thực ra là một anh chàng rất ngoan ngoãn, cậu ta rất cảm tính, khát khao một tình yêu đẹp, đương nhiên cũng chính vì tướng mạo của cậu ta nên cũng có không ít đàn ông theo đuổi.
Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Cổ Hạo quá kém, người đàn ông ban nãy rõ ràng là ác ma.
Cung Vũ Ninh cho rằng cậu ta nên tránh xa người đàn ông đó ra, nghiêm túc tìm một người đàn ông yêu thương cậu ta thì hơn.
Cung Vũ Ninh nghĩ tới chuyện tình cảm của mình, một màu trắng xóa, bất giác cạn lời, bây giờ cô sao có thể làm chuyện gia tình yêu được chứ.
Sắp tới hiện trường hôn lễ, tâm trạng rầu rĩ của Cổ Hạo lập tức phấn chấn lên ít nhiều, Cung Vũ Ninh dắt tay cậu ta nói: "Đợi lát nữa chị gọi cuộc điện thoại bảo anh chị ra đón chúng ta, chị không có thiệp mời đám cưới."
"Vâng!" Cổ Hạo gật đầu.
Một lát sau, bóng dáng đẹp trai hút hồn của Cung Vũ Trạch bước ra, thấy em gái mình dẫn bạn tới, anh không hề có ý kiến gì, lập tức dẫn hai người vào trong và nói với cô: "Đi gặp ba mẹ đi, lát gặp lại."
"Vâng, anh bận việc của mình đi, em tự chăm sóc cho mình được." Cung Vũ Ninh mỉm cười nói, sau đó dắt tay Cổ Hạo đi về hướng đại sảnh hôn lễ.
Tới đại sảnh yến tiệc, tìm tới vị trí trên đầu, hai vợ chồng Cung Dạ Tiêu đã giữ chỗ cho con gái, khi thấy bên cạnh Cung Vũ Ninh còn có một chàng trai đi cùng, ánh mắt họ lập tức quan sát cậu, có điều khi Cung Vũ Ninh nói đó là em trai Cổ Duyệt, họ lập tức hiểu ra.