Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1129



Nhiếp Quân Cố khẽ ngẩn người ra, có chút kinh ngạc nói: "Ồ! Cậu quen cô ấy sao?"

"Không quen, mới gặp nhau vài lần thôi." Câu này được phun ra từ bờ môi mỏng của người đàn ông, có thể nói là vô cùng chán ghét.

Nhiếp Quân Cố đột nhiên cười rộ lên: "Không phải là cậu có hứng thú với cô ta đó chứ?"

"Sao có thể?" Ánh mắt Hạ Lăng Sơ xẹt qua ý cười lạnh: "Dù cho mắt tôi có mờ đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ không nhìn nổi người như cô ta đâu."

Nhiếp Quân Cố nhớ kĩ lại vẻ ngoài của Cung Vũ Ninh, có thể nói là xinh đẹp vô cùng, có lẽ nào lời nhận xét của bạn tốt mang tính cá nhân phiến diện quá không?

"Được, cậu không có hứng, còn tôi thì lại muốn làm quen một hồi đó, dù sao thì đi giải sầu với cậu cũng nhạt nhẽo gò bó chết đi được, tìm chút niềm vui cũng không coi là quá đáng nhỉ!" Nhiếp Quân Cố nói xong, trong ánh mắt còn thật sự hiện lên vẻ hứng thú.

Hạ Lăng Sơ có chút ảo não lườm hắn một cái: "Đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi là được."

Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo đang ở trên boong thuyền, nhìn vào nơi bánh xe lớn chạy, nước biển sâu thẳm liền được rẽ ra, cảnh tượng đồ sộ vô cùng, cả hai người đều ô a vài tiếng.

"Đẹp quá! Đứng ở đây khiến chị cảm thấy mọi phiền muộn đều bay đi." Cung Vũ Ninh híp mắt, khóe miệng mang theo ý cười.

Cổ Hạo giang rộng cánh tay, tâm trạng cũng rất tốt: "Đúng vậy! Em nhận ra là mình chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ngắm quang cảnh biển trước mặt mình thôi."

Chẳng bao lâu sau, trên tầng sáu của boong tàu, hai người đàn ông vừa ăn sáng xong cũng vừa khéo tới đây tản bộ, tầng này hành khách vốn chẳng nhiều, cứ vậy lại gặp phải nhau.

"Cô ấy ở kia." Ánh mắt của Nhiếp Quân Cố nhìn về phía Cung Vũ Ninh, trong đôi mắt hắn lấp lánh ý cười.

Hạ Lăng Sơ trông thấy hai người làm hắn phiền não liền nhét tay vào túi quần, đi sang phía khác của boong tàu, không muốn lại gần.

"Này! Cậu không đi làm quen với bọn họ cùng tôi một chút sao?" Nhiếp Quân Cố gọi với theo hắn.

"Không có hứng." Hạ Lăng Sơ từ chối.

"Vậy được! Tôi tự đi!" Nhiếp Quân Cố chỉ đành một mình bước qua.

Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo đều đang đưa lưng về sau, cho tới khi ở lan can bên cạnh có người dựa vào, cả hai người mới hồi thần lại, hai ánh mắt cùng nhau liếc qua, liền nhìn thấy bóng hình Nhiếp Quân Cố ở đó, đôi mắt khẽ cười nhìn bọ họ.

"Hi, lại gặp nhau rồi." Nhiếp Quân Cố nói tiếng Anh.

"Chào Nhiếp tiên sinh, chúng tôi có thể nói tiếng Trung." Cổ Hạo thẳng thắn đáp lại.

Nhiếp Quân Cố không khỏi ngạc nhiên một chút, nhìn vè Cổ Hạo: "Cậu biết tôi sao?"

Cổ Hạo gật đầu, sau đó, có chút ngượng ngùng giới thiệu bản thân: "Tôi có quen biết với Thượng Quan Thần Húc."

"Không phải cậu là vị kia của cậu ta..." Nhiếp Quân Cố có chút khó mở miệng, nhưng từ ánh mắt hắn đã biểu đạt rất rõ.

"Đúng vậy, tôi là bạn trai của anh ấy." Cổ Hạo thành thật nói với hắn.

"Ồ! Chào cậu." Nhiếp Quân Sơ lại chào hỏi một câu, sau đó liếc nhìn Hạ Lăng Sơ, cảm giác duyên phận đúng là kì diệu thật, bạn trai của em họ của cậu ta cũng ở đây, hơn nữa còn là bạn của người con gái mà hắn có hứng thú.

"Tôi nên gọi vị tiểu thư này là?" Nhiếp Quân Cố nhìn Cung Vũ Ninh hỏi.

"Chị ấy là..." Cổ Hạo biết Cung Vũ Ninh không thích hắn lắm liền thay cô trả lời.

Tuy nhiên, Cung Vũ Ninh lại mau chóng đáp lại một câu: "Tôi tên Lý Giai."

Cổ Hạo ngây người ra, mà ánh mắt của Nhiếp Quân Cố cũng lóe lên một cái, đoán được cô ấy rõ ràng đang nói một cái tên giả, có điều, hắn cũng không để bụng: "Chào cô, tôi là Nhiếp Quân Cố!"

"Xin hỏi anh có việc gì sao?" Cung Vũ Ninh ngẩng đầu hỏi hắn.

"Không có gì cả, chỉ là muốn làm quen với hai người, muốn kết bạn thêm thôi." Ánh mắt Nhiếp Quân Cố vẫn lịch sự lễ độ như cũ, người đàn ông như vậy thật sự khiến người ta khó mà cự tuyệt.

Cổ Hạo tất nhiên không từ chối rồi, Cung Vũ Ninh lại có chút do dự nói: "Xin lỗi, chúng tôi có việc phải đi trước rồi.

Nói xong, cô kéo Cổ Hạo rời đi.

Nhiếp Quân Cố cũng không tức giận, khẽ mỉm cười đưa mắt nhìn theo họ, hắn bước về phía Hạ Lăng Sơ, dùng một giọng điệu thấu hiểu để nói: "Tôi biết sao cậu ghét họ thế rồi, chuyện của Quân Húc vẫn chưa được giải quyết sao?

"Vẫn đang xử lý."

"Lăng Sơ, tôi nói không phải chứ loại chuyện này e rằng không có cách nào giải quyết được."

Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ đưa về nơi xa, trong đó lấp lóe sự kiên định và nhìn xa trông rộng: "Dì hai của tôi chỉ có mình nó là con thôi, nếu như để bà ấy biết chuyện này, bà nhất định sẽ tức phát điên mất."

"Tôi biết, dì hai của cậu là người phụ nữ rất truyền thống, từ nhỏ cậu đã lớn lên bên cạnh bà, tình cảm của cậu đối với bà cũng gần như mẹ con, mà Thần Húc lại như em ruột của cậu, vì vậy, cậu mới muốn cải biến mọi chuyện." Nhiếp Quân Cố thở dài một hơi, lo thay cho hắn: "Vậy cậu định làm sao? Cưỡng chế tách rời ư?"

"Tôi đã tạo áp lực bên phía Thần Húc rồi, còn với Cổ Hạo này, tôi sẽ cho cậu ta hiểu rằng, nếu như lại trêu chọc Thần Húc, cái giá mà cậu ta phải trả là rất lớn."

"Cậu không định ra tay với con trai của gia tộc này chứ?"

"Nếu như cậu ta không nghe lời khuyên, tôi bắt buộc phải làm như vậy." Đáy mắt của Hạ Lăng Sơ toát ra sự tàn khốc vô tình.

Nhiếp Quân Cố biết những thủ đoạn của bạn mình, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho cậu nhóc kia.

Cung Vũ Ninh đưa Cổ Hạo trở lại phòng mình, vốn là muốn ở trên boong thuyền ngắm cảnh, lúc này cũng chỉ đành ngắm cảnh biển từ trong phòng.

"Chị Vũ Ninh, vừa rồi sao chị lại nói tên giả?" Cổ Hạo một bộ không hiểu hỏi cô.

"Chị bị ngốc chắc? Sao chị phải nói tên thật ch một người lạ chứ? Vả lại, ba của chị đã cảnh cáo là ở ngoài không được nói tên thật rồi, chị có thể bị bắt cóc đó."

"Ồ! Thế nhưng em cảm thấy Nhiếp tiên sinh đó không có ác ý với chúng ta đâu."

"Biết người biết mặt khó biết lòng, em cũng đừng có tin anh ta nữa." Cung Vũ Ninh dạy dỗ cậu một câu.

"Giờ em chỉ sợ Hạ Lăng Sơ thôi, em cảm thấy anh ta sẽ không bỏ qua em dễ dàng vậy đâu." Cổ Hạo phồng quai hàm nói.

Trên boong thuyền, điện thoại của Hạ Lăng Sơ kêu lên, hắn cầm lấy nghe: "Alo!"

"Alo! Ông chủ, hôm qua chúng tôi đã chặn lại được hai ghi chép cuộc gọi của cậu hai, cậu ấy vẫn liên lạc với cậu con trai kia."

"Gửi ghi chép cuộc gọi của nó qua đây." Ngữ khí của Hạ Lăng Sơ lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!"

Sau khi cúp máy, ngay lập tức, điện thoại của hắn nhận được mười mấy dòng ghi chép, Hạ Lăng Sơ mở ra, đọc từ trên xuống, người liên lạc đầu tiên là Cổ Hạo, mà cả chuỗi ghi chép cuộc gọi đều là hai người an ủi, bày tỏ tình yêu sâu đậm với đối phương, động viên nhau làm thế nào để phát triển sau này. Hơn nữa giọng điệu của Cổ Hạo rất tủi thân, Thượng Quan Thần Húc vẫn luôn an ủi cậu ấy, nhớ cậu, muốn ôm lấy cậu, muốn hôn cậu, vẫn gọi là Hạo bảo bối như cũ, giọng điệu ngọt ngào đến tận xương.

Nhiếp Quân Cố ở một bên không khỏi xáp lại nhìn vài cái, run rẩy nổi hết cả da gà da vịt toàn thân: "Đây toàn nói cái gì vậy?"

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Hạ Lăng Sơ thì trầm trọng khó coi vô cùng, rõ ràng là còn đen hơn cả đáy nồi, bờ môi mỏng kia vì giận dữ mà run lên vài cái: "Đúng là điếc không sợ súng."

Nhiếp Quân Hạo bị vẻ mặt của hắn làm giật mình, đưa tay ôm lấy vai hắn nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh một chút."

Hạ Lăng Sơ sao có thể bình tĩnh đây? Vừa mới cảnh cáo xong đã lén lút nói chuyện với nhau sau lưng hắn, may là hắn đã sớm ngăn tin tức lại, bằng không, những chuyện mà hắn làm đều đổ ra sông ra bể cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.