Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1130



Ngoài căn phòng, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.

Rõ ràng là có chuông, thế nhưng người ở ngoài cửa đến cả sự nhẫn nại để ấn chuông cũng chẳng còn rồi, cứ vậy mà gõ cửa.

"Ai đó? Bất lịch sự quá vậy." Cổ Hạo có chút bực mình đứng dậy, Cung Vũ Ninh cũng nhìn về hướng cửa phòng, rất tò mò xem là ai.

Vì Cổ Hạo đang có chút tức giận, ngay cả mắt mèo cũng lười xem, cậu định dạy dỗ cho cái người gõ cửa vô duyên này một trận.

Cậu mở cửa ra, đang định mắng người lại bị người đàn ông cường ngạnh ở ngoài cửa dọa cho muốn chui lại vào bụng mẹ, cậu lùi lại hai bước theo bản năng, nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa: "Hạ tiên sinh... Anh có chuyện gì sao?"

Cung Vũ Ninh đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy người đàn ông cao lớn bước vào từ ngoài cửa, cô nhíu chặt mày, hắn ta đến phòng mình làm gì vậy?

"Có phải là tôi đã cảnh cáo cậu quá nhẹ rồi không, để cho cậu vẫn dám tiếp tục liên lạc với Thần Húc sau lưng tôi?" Ngữ khí Hạ Lăng Sơ lạnh lùng bình tĩnh, thế nhưng thực ra lại ẩn chứa lửa giận.

Vẻ mặt Cổ Hạo có chút hoảng loạn xẹt qua, cậu vội cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này.

Cung Vũ Ninh cảm thấy trên người Hạ Lăng Sơ phát ra sự nguy hiểm nồng đậm, cô tahatj sự sợ rằng hắn sẽ bất ngờ đấm cho Cổ Hạo một phát, cô đứng phắt dậy, đi tới giữa hai người, nhìn người đàn ông như con thú đang nổi giận khuyên một câu: "Hai người có chuyện gì cứ từ từ nói."

"Tôi với Thần Húc yêu nhau, dù cho anh có bắt chúng tôi phải tách rời cũng không thể được." Cổ Hạo vì tình yêu của mình mà phản kích lại một cách dũng cảm.

Ánh mắt cực kỳ cay nghiệt của Hạ Lăng Sơ xuyên qua người Cung Vũ Ninh bắn thẳng vào người Cổ Hạo, Cổ Hạo sợ tới mức phải lui vài bước, nhưng người đàn ông này đã bình tĩnh bước tới một bước, Cung Vũ Ninh ở giữa gần như cảm giác được cả sát ý trên người hắn, cô đưa tay ngăn chặn lại thân thể đang tiến lại gần Cổ Hạo của hắn theo bản năng.

Cô đưa cánh tay trắng nõn cứ vậy mà chặn trên lồng ngức rắn chắc của người đàn ông kia, thân thể Hạ Lăng Sơ cũng căng lên vài phần, cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đang đặt trên ngực hắn, mày kiếm nhíu lại, trong chốc lát, đầu óc Cung Vũ Ninh trống rỗng, mau chóng rút tay về, đổi giọng khuyên ngăn: "Vị tiên sinh này, mong anh bình tĩnh một chút."

Cung Vũ Ninh tất nhiên biết lần trước đã mắng nhầm người, lúc này, cô lại chẳng dám đắc tội hắn nữa, nếu như cô đắc tội hắn lúc này, vậy thì chẳng phải sẽ khiến nỗi giận về Cổ Hạo trong lòng hắn lại thăng lên mấy cấp nữa sao?

"Chuyện của tôi và cậu ta không cần cô quản, cô tránh ra." Ấn tượng của Hạ Lăng Sơ về Cung Vũ Ninh tệ vô cùng.

Cung Vũ Ninh cũng không dám tránh, bởi cô thật sự sợ người đàn ông này không thể nén giận mà đánh Cổ Hạo một trận, thân thể gầy yếu của Cổ Hạo sao có thể chịu được nắm đấm của người đàn ông này, cho dù là vì Cổ Duyệt cô cũng không thể tránh ra.

Cô không tránh, người đàn ông lại tiếp tục ép sát vào Cổ Hạo, cơ thể to lớn rắn chắc của hắn gần như dán chặt vào Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh không tránh, hắn tất nhiên cũng không vòng qua cô.

Trái lại, hắn muốn nhìn xem, da mặt của cô gái này có đủ dày hay không.

Cổ Hạo không khỏi lo lắng cho Cung Vũ Ninh, bởi cô cứ tiếp tục không tránh thì Hạ Lăng Sơ sẽ đụng vào cô mất.

"Đây là phòng của tôi, anh xông vào như vậy là phạm pháp, mời anh ra ngoài trước." Cng Dạ Ninh chỉ đành nghĩ cách khác để ngăn chặn người đàn ông này đánh người.

"Cô muốn tố cáo tôi sao?" Người đàn ông cười lạnh, không cho là đúng.

"Nếu như anh xâm phạm quyền lợi của tôi, tôi có quyền tố cáo anh." Cung Vũ Ninh ngẩng mặt lên, ánh mắt không chút lo sợ.

"Vậy thì cô cứ tố cáo đi! Tôi không để ý đâu." Hạ Lăng Sơ hừ lạnh một tiếng, sau đó, hắn đưa bàn tay lớn kéo người con gái nhỏ nhắn đang chặn đường sang một bên, hắn tiếp tục ép sát Cổ Hạo. Cổ Hạo lùi về sau từng bước một, mặt sợ hãi tới mức trắng bệch, lúc này đã lùi tới chân tường rồi, không thể lui thêm được nữa."

"Anh... Anh đừng qua đây." Cổ Hạo cũng lo là sẽ bị đánh, cảm giác mà Hạ Lăng Sơ đem lại cho cậu chính là, hắn chắc chắn là người thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Cung Vũ Ninh nhìn Cổ Hạo vừa bất lực vừa hoảng loạn, không khỏi dùng ngôn từ chính nghĩa cảnh cáo Hạ Lăng Sơ: "Này, anh mà đánh người là tôi báo cảnh sát đó."

Tuy nhiên, người đàn ông kia căn bản chẳng thèm đặt sự cảnh cáo của cô vào trong mắt, trái lại còn lạnh lùng nhìn chằm chặp Cổ Hạo, nguy hiểm mà nhắc nhở: "Nếu như để tôi biết được cậu liên lạc với Thần Húc thêm lần nào nữa thì cậu cứ đợi nhận hậu quả đi!"

"Anh... Anh muốn thế nào?" Cổ Hạo kinh hãi hỏi.

Đôi môi mỏng của Hạ Lăng Sơ nhếch lên nụ cười lạnh: "Là hậu quả mà cậu chắc chắn không muốn thấy."

"Được! Muốn trách thì cứ trách tôi, là tôi yêu phải em họ anh, anh đừng trách anh ấy. Anh tức giận cái gì thì cứ trút hết lên người tôi... Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, chúng tôi đã từng thề yêu nhau trọn đời." Lúc này Cổ Hạo lại dũng cảm tới đáng khen.

Tuy nhiên, trong nháy mắt, một nắm đấm xẹt qua gò má cậu, lướt qua mạnh tới mức đến da cậu còn thấy đau, nhưng nắm đấm của người đàn ông lại đấm vào bên tai cậu.

"Cậu dám nói thêm một chữ, tôi sẽ cho cậu biến mất trên thế giới này." Cơn giận của Hạ Lăng Sợ đã bị đốt lên tới đỉnh điểm.

Cung Vũ Ninh thật sự hoảng sợ, cô nhanh chóng tới bên Cổ Hạo, kéo kéo cậu: "Em đừng nói nữa." Nói xong, cô bình tĩnh hướng về phía Hạ Lăng Sơ: "Hạ tiên sinh, mời anh ra ngoài."

Ánh mắt hùng hổ dọa người của Hạ Lăng Sơ dán chặt vào Cổ Hạo, nơi đáy mắt như có hai ngọn lửa từ địa ngục đang bùng cháy, cháy tới mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

"Cậu mà còn dám nói chuyện với Thần Húc sau lưng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi, tốt nhất là cậu nên nhớ cho rõ." Hạ Lăng Sơ để lại một câu, xoay người quét mắt qua Cung Vũ Ninh, đôi chân dài bước về phía cửa, đến cửa cũng không thèm đóng liền rời đi.

Cổ Hạo mềm nhũn dựa lưng vào tường, Cung Vũ Ninh bước tới đóng cửa, đưa Cổ Hạo khăn giấy: "Lau sạch mồ hôi đi!"

"Có phải em quá vô dụng rồi không? Đến cả người mình thích em cũng chẳng bảo vệ được." CỔ Hạo vừa lau mồ hôi, vừa ủ rũ nói.

Cung Vũ Ninh vẫn chưa cảm nhận được cảm giác yêu một người, vì vậy, cô thật sự không rõ phải an ủi Cổ Hạo ra sao.

"Đừng lo, vui lên nào, có vài chuyện sẽ luôn có thể chuyển biến được thôi." Cung Vũ Ninh khuyên cậu phấn chấn lên.

"Hạ Lăng Sơ qúa đáng sợ, em không ngờ rằng hắn lại biết việc em liên lạc với Thần Húc, chắc chắn là bị chặn lại rồi." Nói xong, gương mặt đẹp trai của Cổ Hạo giận dữ, lại xấu hổ đỏ bừng lên.

"Vậy thì tạm thời em đừng liên lạc với bạn trai nữa, nén lại chút rồi nói sau!" Cung Vũ Ninh khuyên nhủ, cuộ nói chuyện cá nhân bị người khác nhìn thấy, đó là một chuyện vô cùng gượng gạo, hơn nữa, cô nhìn sắc mặt của Cổ Hạo, chắc chắn là không chỉ dừng lại ở mấy chuyện kiểu ăn cơm thế nào với thời tiết ra sao.

Lại qua một ngày trên biển, lúc này, chiếc bánh xe to đã vô cùng vững vàng ổn định chạy tới vùng biển mênh mông, ánh đèn lúc chạng vạng sáng rực khiến du thuyền như một viên trân châu trên biển, rực rỡ chói mắt.

Cổ Hạo trở lại phòng mình, Cung Vũ Ninh vẻ tranh trong phòng, cô cũng là một người yêu cái đẹp, có lẽ là do được di truyền thiên phú hội họa của mẹ! Sở trường của cô chính là vẽ tranh, trên giá vẽ, tác phẩm trong nửa giờ của cô, cả cảnh biển tươi đẹp ngoài cửa sổ trở nên thật sống động trên trang giấy.

Từ lúc mười mấy tuổi, Cung Vũ Ninh đã thường mang tranh đi bán rồi, mà số tiền bán được đều quyên cho hội từ thiện, hiện giờ cô đã bán được gần hai mươi bức tranh rồi, giá bán cũng dần dần tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.