Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1131



Trong lòng Cung Vũ Ninh vẫn luôn có một ước mơ, cô mong rằng có một ngày, cô có thể mở một cuộc triển lãm tranh của riêng mình, trở thành một nhà họa sĩ nổi tiếng xuất sắc. Đây chính là mục đích đi du lịch khắp nơi trên thế giới của cô, cô muốn nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn, vẽ ra những bức tranh có giá trị thưởng thức nhất.

Sau khi Cung Vũ Ninh sắp xếp lại bàn vẽ, cô xem đồng hồ, đã sáu rưỡi tối rồi, chắc hẳn là tới giờ ăn tối, có điều, Cổ Hạo nói hôm nay tâm trạng cậu không tốt, muốn dùng bữa trong phòng. Vửa rỗi cô cũng đồng ý với cậu ấy, cũng dùng bữa trong phòng.

Thế nhưng, lúc này, tâm trạng của Cung Vũ Ninh có chút phiền não, cô muốn ra ngoài giải sầu, đi dạo một lát.

Buổi tối, Cung Vũ Ninh mặc một chiếc váy ngắn màu đen ra ngoài, cổ đeo một chiếc vòng. Chiếc vòng cổ này dùng để vệ sĩ có thể biết được bước đi của cô, hơn nữa, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, cô có thể ấn nút ngay lập tức, những vệ sĩ đang núp ở xung quanh sẽ ngay lập tức tới ứng cứu.

Cũng may là, từ nhỏ tới lớn, Cung Vũ Ninh được bảo vệ rất tốt, cô chưa gặp phải chuyện nguy hiểm bao giờ.

Cung Vũ Ninh đi thang máy tới thẳng tầng ba, tầng ba là một thế giới thu nhỏ của những tiệm nổi tiếng, nhà hàng cơm Tây, và cả sảnh tiệc, sàn nhảy. Đây chính là nơi để ăn chơi tiêu xài, Cung Vũ Ninh chậm rãi bước tới hành lang, cô không có hứng với việc mua sắm mấy thứ đồ hiệu này.

Cô chỉ muốn giải sầu một lát, nhìn ngắm xung quanh, những vị khách đi đi lại lại ở nơi đây, dù là nam hay nữ đều khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền. Đàn ông thường mặc những bộ tây trang quý giá được đặt riêng, cả người toát ra hơi thở thành công, mà phụ nữ thì ai ai cũng yêu kiêu gợi cảm, có dáng người ma quỷ, gương mặt thiên thần, ở bên những người đàn ông chẳng rõ tuổi tác kia hưởng thụ tất cả những sự ưu tiên về vật chất.

Bóng hình của Cung Vũ Ninh lẫn trong đám người đó rõ ràng là sạch sẽ thoát tục vô cùng, có lẽ là do khí chất trong lành trên người cô khiến cô khác hẳn với những người phụ nữ khác. Đôi mắt không nhiễm thế tục của cô ngắm nhìn mọi thứ, lộ ra một vẻ đáng yêu của trẻ con chưa lớn.

Người con gái như vậy bước đi trong đám người vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, đặc biệt là những người đàn ông có nhiều kinh nghiệm. Con gái có khí chất thanh tâm tựa tinh linh như cô đã trở thành con mồi mà bọn họ thấy có hứng nhất.

Cung Vũ Ninh hoàn toàn không biết nơi mà mình đặt chân vào có biết bao ánh mắt của đàn ông nhìn chằm chằm cô, bởi cô cũng chẳng để ý gì tới chuyện này, vì vậy, cô cũng không cảm nhận được ánh mắt đầy hứng thú của những người đàn ông đang nhìn cô.

Cung Vũ Ninh đi dạo xung quanh, đằng trước, một người đàn ông đang bước đi rất vội đột nhiên va vào người cô, Cung Vũ Ninh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã nhào sang bên cạnh, cô cảm thấy cổ mình nhói lên, chiếc vòng cổ của cô đã bị người lấy mất.

Chết tiệt, ở đây đông người, dường như chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đó đã biến mất giữa đám đông, Cung Vũ Ninh ôm lấy cái cổ bị xước, tức giận đến nghiến cả răng lại, theo sau đó, cô nghĩ tới chiếc vòng đó là vật để gọi các vệ sĩ tới, vẻ mặt khẽ lo lắng.

Có điều, vòng cổ có lẽ vẫn tìm lại được, bởi ở trên đó có GPS, Cung Vũ Ninh cầm điện thoại, định gọi vào số của vệ sĩ, đột nhiên, điện thoại của cô lại bị một người đàn ông khác xông tới cướp đi.

Tay của Cung Vũ Ninh vẫn còn cảm giác đau đớn do bị kéo mạnh, cô đứng giữa đám người, đột nhiên nhận ra được một sự nguy hiểm, có người đang theo dõi cô, đã chú ý đến cô rồi.

Hiện giờ Cung Vũ Ninh đã mất vòng cổ và điện thoại, cô đứng yên tại chỗ, ở cửa khu trung tâm người qua người lại, cô vẫn giữ được bình tĩnh, dù cho đối phương muốn bắt cóc cô chắc chắn không thể chọn nơi này được!

Lúc này, Cung Vũ Ninh trấn định lại, cô định mượn điện thoại của người khác, đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng hình xuất sắc bước ra từ đám người, mắt cô sáng lên, đây có lẽ là một trong những người cô quen được ở trên du thuyền!

Tuy nhiên, người này cũng chẳng phải ai khác mà chính là Hạ Lăng Sơ vô cùng ghét cô.

Hiện giờ Cung Vũ Ninh cảm nhận bốn phía chắc chắn đang có người theo dõi cô, kẻ xấu đang chuẩn bị tìm thời cơ để xuống tay, vì vậy, vào những lúc thế này, cho dù gặp phải Hạ Lăng Sơ, vì để bảo vệ tính mạng của mình, cô cũng nhất định phải mặt dày tới tìm bảo kê.

Hạ Lăng Sơ không nhận ra cô, hắn đi vào một cửa hàng châu báu nổi tiếng thế giới, có lẽ là muốn vào trong chọn vài món.

Lúc này, Cung Vũ Ninh mau chóng vội vã xuyên qua dòn người, bước nhanh tới bên người hắn, khi Hạ Lăng Sơ đang bước vào cửa, cô lập tức dày mặt kéo lấy cánh tay đang đặt trong túi quần của hắn: "Hi, cuối cùng anh cũng tới rồi."

Cung Vũ Ninh làm ra vẻ vô cùng vui sướng kích động, cứ như thể người đàn ông này chính là bạn trai cô vậy.

Hạ Lăng Sơ vừa nghe thấy giọng cô liền quay đầu nhìn người con gái với nụ cười xán lạn đang kéo tay mình, sắc mặt hắn trầm xuống trong giây lát, bờ môi mỏng lạnh lùng khẽ mở: "Buông ra."

Cung Vũ Ninh không buông, cô chỉ đành nhón mũi chân, tiến sát đến tai hắn nói: "Giúp tôi với, có lẽ tôi đang bị bọn bắt cóc chú ý đến rồi, anh có thể cứu tôi không?"

Hạ Lăng Sơ nghe xong, khóe miệng liền nhếch lên trào phúng: "Không phải cô tìm cớ để bắt chuyện với tôi đó chứ?" Mỉa mai xong hắn lại lạnh lùng vô cùng mà ra lệnh: "Buông ra."

"Tôi không phải bắt chuyện với anh đâu, tôi thật sự đang gặp nguy hiểm, vòng cổ của tôi bị trộm, điện thoại cũng bị cướp, thật đấy, tôi không lừa anh đâu." Cung Vũ Ninh có chút lo lắng bác lại.

Hạ Lăng Sơ hừ một tiếng: "Sao tôi phải tin cô?"

"Vậy anh có thể đi với tôi được không? Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà, anh đưa tôi về phòng có được không?" Cung Vũ Ninh cảm thấy lúng túng vô cùng, cái loại cảm giác cầu người khác này thật là khó chịu!

Người đàn ông đắn đo nhếch môi: "Cô chắc chắn là muốn đi theo tôi mãi ư?"

Cung Vũ Ninh cảm thấy câu này của hắn dường như có mưu đồ gì đó, thế nhưng lúc này cô phải đặt tính mạng lên trên hết, cô cực kỳ kiên định mà gật đầu: "Ừm! Tôi nhất định phải đi với anh, người mà tôi quen ở quanh đây chỉ có anh thôi."

"Buông ra trước đã." Hạ Lăng Sơ lại hừ lạnh một tiếng.

Cung Vũ Ninh cắn cắn bờ môi đỏ mọng, chỉ đành buông hắn ra trước, sau đó lại theo sát hắn bước vào cửa hàng.

Hạ Lăng Sơ bước thẳng tới cái bệ đắt giá nhất, cúi người xuống, ở tiệm trưng bày châu báu chọn vài món mà hắn có hứng thú, Cung Vũ Ninh cúi đầu nhìn, vậy mà lại chọn đồ cho nữ ư? Hắn định tặng bạn gái sao?

"Có cần tôi giúp không? Mắt nhìn của tôi chuẩn lắm đấy!" Cung Vũ Ninh tự đề cử bản thân.

"Muốn ở cạnh tôi thì phải yên tĩnh." Hạ Lăng Sơ híp mắt, cảnh cáo một câu.

Cung Vũ Ninh chỉ đành ngậm miệng lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm giác có một sự nguy hiểm đang bao phủ trong đám người đó, hiện giờ cô chỉ muốn về phòng, gọi điện báo cho vệ sĩ tìm chiếc vòng cổ về, diệt trừ mọi sự nguy hiểm.

"Gói cái này lại cho tôi, ngày mai tôi qua lấy." Hạ Lăng Sơ vừa nói vừa lấy vì ra, lấy một tấm thẻ màu đen đưa cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ một mặt ái mộ nhìn hắn một cái, đưa hai tay nhận lấy thẻ quẹt, quẹt xong, Hạ Lăng Sơ nhét lại vào ví, hắn quay đầu nhìn cô gái nào đó đang ngóng hắn không thôi.

"Cô chắc chắn là muốn luôn theo tôi chứ?" Hạ Lăng Sơ lại hỏi lần nữa. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

"Muốn mà!" Cung Vũ Ninh hiện giờ không cách hắn quá ba bước, mặt mũi gì để vứt hết ra đằng sau, mạng nhỏ của cô mới quan trọng.

Hơn nữa quanh người đàn ông này có một loại khí tức người sống chớ lại gần, những kẻ bắt cóc kia sẽ không thể xông bừa tới, dù cho có Cổ Hạo ở bên cô cũng không có cảm giác an toàn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.