Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1134



Cung Vũ Ninh nghĩ rằng anh ta chưa biết kết quả trên màn hình, cô đưa tay kéo áo anh, “Anh nhìn xem, đó là tài.”

Hạ Lăng Sơ lạnh lùng, “Tôi thấy rồi, cô nhận chip của mình đi!”

“Tôi có thể chơi tiếp không? Cầu xin anh đấy, lần cuối cùng thôi. Thắng thì cho anh tất” Cung Vũ Ninh chắp hai tay, cô thực sự muốn chơi tiếp, đảm bảo là lần cuối cùng.

Hạ Lăng Sơ cũng không tin cô ta may mắn như thế, Cung Vũ Ninh nhìn là biết chưa từng vào sòng bạc. Bây giờ cô ấy thắng hoàn toàn là dựa vào vận may.

“Được, chơi 1 ván nữa.” Hạ Lăng Sơ đồng ý.

Hai cặp tình nhân bên cạnh vẫn tiếp tục đặt cược. Hai cô gái nhìn nhau, rồi nhìn cô với ánh mắt bực bội, “Được, chúng ta tiếp tục. Tôi không tin lần này lại thua tiếp.”

Đương nhiên, họ đố kị với vận may của Cung Vũ Ninh.

Cung Vũ Ninh quả thật là dựa vào may mắn. Cô nháy mắt, suy nghĩ rồi đặt 1 chip vào vị trí xỉu. Thực ra cô hiểu là lần này chưa chắc đã thắng. Thôi thì cứ coi như chơi cho vui!

Các cô gái đứng cạnh cắn răng, cược ngược lại vào vị trí tài. Người chia bài bắt đầu lắc xí ngầu.

Cung Vũ Ninh chống cằm, nhìn các quân xí ngầu đang lắc trong chung, đôi mắt tập trung cao độ.

Đôi mắt của Hạ Lăng Sơ nhìn lướt qua cô, cũng hào hứng muốn biết kết quả.

Rất nhanh, xí ngầu dừng xoay, màn hình hiển thị kết quả, xỉu.

Cung Vũ Ninh không ngờ là cô lại thắng, điều đó khiên cô vô cùng kinh ngạc. Cô đưa tay ôm miệng, không dám tin vào kết quả trên màn hình, “Tôi lại thắng rồi?”

Hạ Lăng Sơ ngồi đó cũng không dám tin, vận may của cô ta khiến bản thân anh cũng thấy ghen tị.

“Cô còn muốn chơi nữa không. Hạ Lăng Sơ ngoảnh sang hỏi cô.”

Cung Vũ Ninh đã chơi đủ, 3 lần thắng chứng tỏ vận may của cô không tệ. cô cười và cầm các đồng chip đặt vào trong khách, lắc đầu, “Không chơi nữa, chơi bài chỉ thế thôi, không nên nghiện.”

Hạ Lăng Sơ nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô chợt thấy buồn cười, khi nãy là ai chơi tới không muốn rời tay?

“Theo tôi tới bàn khác.” Hạ Lăng Sơ vẫn chưa chơi đù. Đối với anh ta, đây chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi chứ không ham mêm gì. 10 triệu chẳng qua cũng chỉ là con số nhỏ cho cuộc chơi của anh.

Khi Cung Vũ Ninh định bê khay chip cho anh tay, thì Hạ Lăng Sơ đưa tay ngăn lại, “Không cần đâu.” Nói xong, anh quay sang người phục vụ bên cạnh, “Phiền cô giúp tôi.”

Người phục vụ lập tức hiểu yêu cầu của anh ta, cô cười và bước lại, bê khay đựng đầy chíp. Cung Vũ Ninh hơi giật mình, anh ta không cần cô bê hộ nữa sao?

Sau đó, Hạ Lăng Sơ đi tới vài bàn chơi, tất cả mọi bàn đều thắng. Cung Vũ Ninh cũng coi như cảm nhận được sự vui thích khi chơi trong sòng bạc. Có hai lần biểu cảm của Hạ Lăng Sơ khiến những người chơi còn lại bỏ bài, thế như thực ra bài của anh ta không phải là tốt nhất.

Lúc này Cung Vũ Ninh mới phát hiện, người đàn ông này không hề tầm thương. Hơn nữa anh ta thông minh hơn ngươi, lại biết che dấu cảm xúc. Ngay cả những người chơi lớn tuổi, có kinh nghiệm hơn cũng phải dè chừng.

Thời gian cứ thế trôi đi, Cung Vũ Ninh ngồi bên cạnh Hạ Lăng Sơ, nhìn một cách chăm chú. Thế nhưng một người đẹp trai, lại thắng liên tiếp như anh ta đương nhiên khiến mọi cô gái đều chú ý. Những người chơi ở đây đều là người có tiền, có khí chất cao quý. Hạ Lăng Sơ không xuất thân từ gia tộc danh tiếng, cũng không phải công tử nhà giàu.

Ở đây, cũng không thiếu những cô gái quyến rũ. Họ xinh đẹp, diu dàng, phong thái cuốn hút. Bất kể người đàn ông nào, chỉ cần cô ấy đưa tay là sẽ với theo. Một cô gái trong số đó mạnh dạn đưa tay ra trước mặt Hạ Lăng Sơ.

Khi một cô gái mặc chiếc váy đỏ hấp dẫn đứng sang bên cạnh Hạ Lăng Sơ, một mùi nước hoa thơm nồng sộc qua mũi Cung Vũ Ninh. Cô không thích nước hoa, nên cô ngoảnh mặt nhìn người phụ nữ xuất hiện ở phía sau.

Thế nhưng, người phụ nữ không để ý tới cô. Cõ lẽ trong mặt họ, Cung Vũ Ninh còn quá trẻ, nào có đủ sức quyến rũ như họ được.

“Vị đại gia này, anh chơi thật giỏi quá. Thắng nhiều như thế, có thể mời tôi một ly được không?” Người phụ nữ cầm bài trên tay, cố ý ngả người hướng về anh ta, bộ ngực như muốn rơi ra ngoài. Cung Vũ Ninh ngạc nhiên, trợn tròn mắt, nhìn người phụ này, cả nửa trên cơ thể của cô ta nằm gọn trong ánh mắt của anh. Thế nhưng Cung Vũ Ninh cũng tò mò nghĩ, đó là thật hay là giả? To như thế thật sao?

Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ là dường như không thèm quan tâm tới sự tồn tài của người phụ nữ này. Anh chỉ nhìn vào người chia bài.

“Đại gia...” Người phụ nữ lả lơi nói với giọng điệu đà.

Hạ Lăng Sơ lấy 2 đồng chip bên cạnh, đặt lên bàn, không thèm nhìn cô ta. “Cô cầm đi.”

Hành động này khẳng khác nào làm nhục người phụ nữ kia. Có khác gì cách xua đuổi người ăn mày đâu.

Hai đồng chip này mỗi đồng đều có giá trị 500 nghìn, thế nhưng cô ta không tỏ ra thích thúc. Nếu cô ta thực sự lấy hai đồng chip này, thế hóa ra cô ta chẳng khác gì ăn mày cả.

“Đại gia, ý của tôi là, lát nữa ngài có thể uống cùng tôi một ly không?” Người phụ nữ điều đà, tiến gần anh ta, cố ý để anh ta chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Hàng lông mày rậm của Hạ Lăng Sơ hơi chúi xuống, từ chối một cách phũ phàng, “Tôi không có hứng thú.”

Người phụ nữ cảm thấy ngượng ngùng. Lúc này cô hiểu một điều, có một số người đàn ông có thể trêu đùa, nhưng một số người thị không thể.

Chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt này chính là người không thể trêu đùa. Cô ta cầm hai đồng chip rồi rời đi.

Cung Vũ Ninh nhìn chuyện vui xảy ra, chống cằm tò mò nhìn Hạ Lăng Sơ. Lẽ nào anh ta không hứng thú thật sao?

Lúc này trên bàn có một người đàn ông đột nhiên đánh cược tất. Bài của anh ta đồng hoa, khiến những người còn lại chán nản, không dám tiếp tục cược, lần lượt ấn nút bỏ qua.

Chỉ còn Hạ Lăng Sơ chưa quyết định.

“Ngài có theo không ạ? ” Người chia bài hỏi một cách lịch thiệp.

Hạ Lăng Sơ nhìn người đàn ông đang vô cùng đắc ý kia, nhoẻn miệng cười, rồi quay đầu nhìn Cung Vũ Ninh, “Cô quyết định đi.”

“Hả!” Cung Vũ Ninh nháy mắt. Người đàn ông này lại giao quyết định quan trọng cho cô? Bây giờ, một nửa số tiền thắng cuộc đang ở trên bàn, nếu cược tất thì tổng số tiền sẽ lên tới 200 triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.